Yêu Sự Ấm Áp Của Em
Chương 27: Chốn cũ
Edit: Xuki
Mộ của ba mẹ Lập Hành ở ngoại ô thành phố D. Thời điểm Tiểu Mạch và Lập Hành ngồi máy bay đến thành phố D, đã là 4 giờ chiều. Hai người nắm tay ra sân bay, Lập Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói đã tối rồi, không bằng ngày mai mới đi thăm ba mẹ. Tiểu Mạch ngẫm lại thấy cũng được, ngồi máy bay mấy giờ, chắc chắn Lập Hành đã mệt mỏi, lại nói chân của anh đã mấy giờ không duỗi thẳng, liền giục anh tìm một khách sạn nghỉ ngơi. Lập Hành cười cười nói:
“Tiểu Mạch, anh muốn đi một chỗ”.
“Chỗ nào vậy?”
Lập Hành thần bí nói:
“Chờ chút em sẽ biết”.
Hai người ngồi trên taxi, Lập Hành nhỏ giọng nói bên tai tài xế một câu, Tiểu Mạch trợn to hai mắt, thần bí như vậy sao? Đúng là không nghe được. Đến khi cảnh vật ngoài cửa sổ ngày càng quen thuộc, Tiểu Mạch mới phản ứng được, đây là đi trường D đại sao? Quay đầu nhìn Lập Hành, anh hình như nhìn ra nghi vấn của cô, gật đầu cười.
Hai người xuống xe ở cửa chính D đại, tay trái Lập Hành chống gậy, tay phải dắt tay Tiểu Mạch, nhìn cô mỉm cười. Thời điểm đến gần rừng trúc kia, Tiểu Mạch quay đầu nhìn gò má của anh, đây được xem là thăm lại chốn xưa nhỉ? Anh nắm tay Tiểu Mạch đi tới con đường nhỏ trong rừng trúc, buông tay ra, anh đi tới một tán lá trúc, đứng lại, xoay người, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Mạch, con ngươi đen láy. Ánh mặt trời buổi chiều đánh vào gò má anh, màu đỏ nhàn nhạt, Tiểu Mạch đứng ở ven đường nheo mắt lại, trước mắt là khuôn mặt người đàn ông thành thục, góc cạnh rõ ràng, trùng hợp với khuôn mặt chàng trai trong trí nhớ, Tiểu Mạch cười khẽ:
“Anh sao vậy?”
Anh cũng cười, nhẹ giọng mở miệng:
“Ngày đó, lúc đầu anh muốn đi làm, nhưng vì để quên đồ ở phòng học nên quay lại lấy. Không nghĩ tới, bụng rỗng lại đi gấp, bệnh bao tử dĩ nhiên tái phát. Thời điểm gặp em, anh đang đau đến trời đất đen kịt”.
Mắt Tiểu Mạch nhỏ bé hơi híp, như đang nhớ lại:
“Ngày đó, em tìm Nhiễm Nhiễm tặng đồ, thời điểm đi qua bên này, nghe được tiếng rên nhỏ, sau đó liền thấy anh. Nói thật, từ trước tới nay em chưa từng gặp qua, có người đau đớn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi róc rách mà lại có thể mê người như vậy”.
Lập Hành cười:
“Thì ra em đối với anh là nhất kiến chung tình nha!”
Tiểu Mạch cũng cười:
“Coi như là vậy đó. Lúc đó anh không nhìn ra à?”
Vì vậy hai người đều cười. Sau đó, Lập Hành nói với Tiểu Mạch, trong nháy mắt anh ngẩng đầu thấy Tiểu Mạch, cảm giác như một vệt ánh mặt trời xuyên qua cuộc đời đen tối và dày đặc sương mù của anh, chiếu thẳng vào đáy lòng anh. Sau đó Tiểu Mạch mạnh mẽ đưa anh về nhà, bận trước bận sau chăm sóc anh, thậm chí còn dùng bàn tay ấm áp nhỏ bé xoa xoa cho ấm rồi đặt vào dạ dày lạnh lẽo của anh, thời điểm đó, anh thậm chí còn có chút ỷ lại, yếu đuối bấy lâu che giấu bỗng không giấu được, trước giờ đều ép buộc mình kiên cường, nay thiếu chút nữa sụp đổ.
“Anh nhớ ngày đó em mặc áo thun trắng, quần jean có dây đeo màu lam nhạt, cột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ thanh xuân”.
Lập Hành nhìn Tiểu Mạch, cười yếu ớt.
“Ngược lại em thật ra không nhớ rõ anh mặc quần áo gì, lúc đó, em đi tới, anh ngẩng đầu nhìn em, tinh thần của em đều bị đôi mắt kia cuốn đi rồi, nơi nào lo lắng nhìn anh mặt quần áo gì”.
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông thay đổi màu sắc, Tiểu Mạch cố kìm nén không cười.
Ngược lại, cô khẽ thở dài, đều là vận mệnh. Lần đầu nhìn thấy anh đau đớn, cô liền đau lòng. Vì vậy, rơi vào tình huống, không nhìn nổi anh đau đớn không nhìn nổi anh bệnh, không nhịn nổi anh khổ sở. Dường như những thứ này, khiến cho cô không tự chủ xem anh là chàng trai có ánh mắt đau xót trong rừng trúc kia. Vì vậy, làm sao cũng luyến tiếc.
Hai người rời khỏi trường D đại, tìm một khách sạn vào ở. Lập Hành đi hơi lâu, chân có chút đau nhức, Tiểu Mạch liền vội vàng chườm nóng và đấm bóp cho anh.
“Không gấp, thực sự không đau”.
Lập Hành kéo cô ngồi bên cạnh mình, đầu cô tựa vào vai anh:
“Ngày rời khỏi thành phố D, anh len lén nhìn em. Lúc đầu muốn trực tiếp đi trạm xe lửa, nhưng thời điểm thu dọn đồ xong chuẩn bị đi, lại không không chế được bước chân của mình, đến dưới ký túc xá của em. Anh trốn ở sau cây cổ thụ kia chờ rất lâu, gần đến giờ tàu chạy, anh rốt cục cũng thấy được em. Ngày đó, em mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài ngang vai, sạch sẽ xinh đẹp, anh xem đến ngây người. Đến khi thấy em và bạn học thảo luận cười nói đi đến, anh mới lấy lại tinh thần. Sau đó, anh tự nói với mình, cứ như vậy đi, đem ánh mặt trời này vĩnh viễn lưu lại trong lòng anh, để cho anh có dũng khí tiếp tục đi một mình”.
“Đồ ngốc”.
Tiểu Mạch có chút đau lòng trách mắng.
“Đúng vậy, anh đúng là tên ngốc”.
Lập Hành cười.
“Đồ em tặng anh, anh đều giữ lại, mang theo. Bốn năm qua, mỗi lần anh cảm thấy cô độc, cảm thấy mệt mổi không chịu nổi, anh liền lấy mấy vật đó ra nhìn, vuốt ve, ôm vào ngực, sau đó cảm giác như có chút sức lực, có thể tiếp tục gánh vác”.
Tiểu Mạch lại gần hôn lên trán và vành tai anh.
“Có một lần, đau dạ dày kinh khủng, anh liền đem ly giữ ấm ra sạc điện rồi ôm vào trong ngực. Trong mông lung, cảm giác như bàn tay nhỏ bé của em sưởi ấm cho anh. Chờ đến khi anh tỉnh lại, Lập Ngôn ở bên cạnh, mắt đỏ bừng. Anh hỏi em ấy làm sao vậy, em ấy nói: anh, có phải anh đặc biệt muốn chị Tiểu Mạch, anh hôn mê đều kêu tên chị, đứt quãng kêu, Tiểu Mạch, anh đau”.
Vành mắt Tiểu Mạch đỏ ửng, tiến đến hôn lên môi anh, Lập Hành dịu dàng đáp lại. Một lát sau, Tiểu Mạch rời khỏi môi anh, dịu dàng nói:
“Lập Hành, anh tin không, em không bao giờ từ bỏ, em vẫn kiên trì tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, vẫn tin tưởng chúng ta có thể ở cùng một chỗ, cho nên, em vẫn chờ đến ngày này. Em nghĩ, em chưa đủ tốt, nếu gặp lại anh, có thể làm gì cho anh, vì vậy em học nấu ăn, nghĩ rằng tối thiểu có thể chăm sóc dạ dày anh thật tốt, nếu không, em không có tư cách gì ở cạnh anh”.
“Cô gái ngốc, em có thể vì anh làm nhiều lắm, ngay cả khi không làm gì, em vẫn cho anh sức mạnh và hơi ấm, ai cũng không thể đem lại”.
Lập Hành đem cô ôm vào lòng, hít sâu lấy tóc cô, không sai, đây chính là mùi vị của hạnh phúc.
Ngày thứ hai, sáng sớm hai người bắt xe đến thẳng nghĩa trang. Trên đường, Tiểu Mạch xuống xe mua một bó hoa cúc trắng, Lập Hành nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói:
“Mẹ sẽ thích em”.
Tiểu Mạch đỏ mặt.
Mộ của ba mẹ Lập Hành ở tận cùng bên trong, phải đi qua hai đỉnh núi. Lập Hành cười khổ, lúc đó mua hơi xa, nghĩ là đi thêm vài bước cũng được, không nghĩ tới có một ngày mình chỉ còn lại một chân. Tiểu Mạch nói không có chuyện gì, chúng ta đi mệt thì nghỉ ngơi, còn cả ngày, sợ gì không đi đến. Hai người tay nắm tay đi đến sâu trong nghĩa trang.
Thời điểm đi qua nấc thang cao thứ nhất, Tiểu Mạch đỡ Lập Hành, sợ chân của anh chịu không nổi. Lập Hành cười cười nói không sao, khi nào có ghế dài thì nghỉ ngơi một chút. Đi lên một chút quả nhiên có ghế dài, Tiểu Mạch cười, có thể nhân viên xây dựng cũng biết, bậc thang này thật cao nên mới có ghế ở đây để nghỉ. Hai người ngồi nghỉ, Tiểu Mạch từ trong túi đeo lưng lấy ra một ly giữ ấm đưa cho Lập Hành:
“Uống nước”.
Lập Hành há miệng, không có giơ tay. Tiểu Mạch cười cười, đem ly đặt bên môi anh, lúc này anh mới ngậm lấy uống.
“Ôi chao, sao anh càng ngày càng biết làm nũng vậy?”
Tiểu Mạch giả vờ bất đắc dĩ nói.
“Sắp đến nhà mẹ anh, mẹ anh sẽ nhìn em, em phải tốt với con của bà gấp bội mới được”.
Lập Hành nháy nháy mắt, cười thuần khiết.
Hai người vừa đi vừa nghĩ, gần một giờ, rốt cục đi tới khu mộ thông thường. Lúc vừa đi qua đỉnh núi, đó là khu mộ xa hoa đồ sộ, Lập Hành nói đây là khu nhà giàu, mẹ anh ở khu nhà nghèo. Tiểu Mạch nhàn nhạt nói, người đã chết, linh hồn sẽ rời khỏi thân thể. Linh hồn con người luôn ngang hàng, những thứ phú quý bần cùng, chỉ là người sống bận tâm thôi. Lập Hành nghiêng đầu nhìn cô, cười, Tiểu Mạch, em thật là một cô gái có tư tưởng đạt cảnh giới nha!
Ba mẹ Lập Hành chôn chung, ở một ngôi mộ rộng lớn, hai bia mộ sát nhau. Trong hình, mẹ Phương xinh đẹp, mỉm cười, ba Phương ngũ quan anh tuấn, có chút nghiêm khác, đầy vẻ nam tính. Lập Hành chính là tổng hợp ưu điểm của ba mẹ, ngũ quan tinh xảo nhưng góc cạnh rõ ràng, lúc cười có sự quyến rũ giống mẹ, lại có nét nam tính giống ba. Tiểu Mạch nghĩ, nếu như không có tai nạn cướp của giết người kia, mẹ Phương chắc vẫn còn sống, ba Phương cũng không vì để tang vợ mà hỏng mất, như vậy, Lập Hành nhất định là một đứa trẻ hạnh phúc. Vì vậy Tiểu Mạch đặc biệt hy vọng mình có thể xuyên qua, trở lại trước lúc gặp chuyện không may, nói cho Lập Hành biết mẹ anh không nên đi con đường kia, nói cho anh biết ba anh phải sớm đón bà, hoặc là thẳng thắn cầm một cây gật đánh ngất xỉu tên côn đồ, ngược lại muốn ngăn cản một việc phát sinh. Cho dù, chính mình có thể không biết Lập Hành, cũng sẽ không được anh thích, không có tương lai của bọn họ, như vậy cũng được, cô chỉ mong anh hạnh phúc, hạnh phúc là tốt rồi, cho dùng hạnh phúc không phải cô đem lại.
Lập Hành chật vật quỳ xuống trước mộ, Tiểu Mạch quỳ sát bên anh, đem hoa cúc cắm trước mộ.
“Ba, mẹ, con trai tới thăm hai người. Rất lâu rồi không tới thăm ba mẹ, mong ba mẹ tha thứ. Ba mẹ xem, con trai mất đi một chân, phải nghỉ ngơi nên lâu như vậy mới tới. Thế nhưng, con trai cũng tìm được tình yêu của mình, đây là con dâu tương lai của ba mẹ Lâm Tiểu Mạch. Tiểu Mạch thông minh, xinh đẹp, lương thiện, đối với con rất tốt, con trai có một chân mà cô ấy không ngại, giống như đứa trẻ, người nói, gặp phải cô gái cố chấp như thế, con thật may mắn”.
Tiểu Mạch lườm anh một cái, sau đó cung kính hướng về phía một chào một cái.
“Ba, mẹ, con là Tiểu Mạch. Tuy là chúng con chưa kết hôn, nhưng chúng con tới một lần không dễ dàng, nên con hành lễ trước. Hai người đừng nghe Lập Hành nói loạn, con không có ngốc đâu, Lập Hành tốt như vậy, con thừa dịp người khác chưa biết anh ấy tốt, vội vàng đem anh ấy chiếm làm của riêng, tránh về sau có người tranh giành với con. Ba, mẹ, con sẽ chăm sóc Lập Hành, cam đoan giúp anh ấy khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ, không để cho hai người lo lắng”.
Lập Hành nói tiếp:
“Ba, mẹ, Lập Ngôn cũng tốt, bệnh của em ấy cũng được khống chế rất khá, em ấy còn có bạn gái, cũng là một bác sĩ, hai người rất tốt. Tiểu Mạch đối với Lập Ngôn rất tốt, xem như em trai vậy, cho nên, hai người có thể yên tâm”.
Hai người quỳ trước mộ một lát, Tiểu Mạch đỡ Lập Hành đứng dậy. Cuối cùng cúi mình vái chào, hai người tay trong tay đi về.
“Anh hận ba anh không?”
Tiểu Mạch nhỏ giọng hỏi.
“Đã từng hận”.
Lập Hành siết chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Mạch:
“Sau đó, dần dần hiểu được. Ông ấy quá yêu mẹ, mẹ mất làm ông ấy cũng hỏng theo. Ông ấy đã mất đi tình cảm chân thành”.
Lập Hành thở dài. Tiểu Mạch cũng thở dài, bỗng nhiên nói:
“Nếu có một ngày, em rời đi trước, không cho phép anh như vậy, em sẽ đau lòng”.
Lập Hành gắt một cái:
“Nói bậy bạ gì đó, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ”
(ý là: lời trẻ con không biết kiêng kỵ).
Sau đó đùa giỡn:
“Nếu như em rời xa anh, anh liền như vậy, xem em có cam lòng chia tay anh không”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!