Yêu Suốt Một Đời - Phần 29: Ngoại truyện 3-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
314


Yêu Suốt Một Đời


Phần 29: Ngoại truyện 3-2


(Nội tâm nhân vật Khánh)

Phần 2

Thế nhưng trong giây phút khi tôi hoà cùng vào em làm một thì một lớp màng mỏng manh đã chắn lại. Chính giây phút đó tôi bỗng dấy lên một nỗi thất vọng khôn tả và cả một nỗi buồn vô hạn, dù cho cơ thể tôi đã không khống chế nổi nhưng vẫn nhận ra! Em lừa dối tôi một cách trắng trợn mà tôi không sao có thể nghĩ ra được. Thà rằng em đừng vá màng trinh giả ấy ít nhất tôi đã không thất vọng đến như vậy. Tôi không dám tin cô gái ngây thơ hồn nhiên năm nào có thể nghĩ ra được chiêu này, nếu người đó không phải là tôi… quả thực tôi không sao chấp nhận được một chuyện lừa dối tày trời như thế! Tất cả mọi niềm tin trong tôi bỗng như vỡ vụn, cảm giác suốt năm năm chờ đợi nhận lại được lừa dối của em tôi gần như không nói được thành lời.

Suốt đêm đó tôi và em đã làm tình đến năm sáu lần, khi hết tác dụng của thuốc tôi mới gần như hoàn toàn tỉnh táo ngồi dậy. Trên ga giường lấm chấm những giọt máu đỏ thẫm, nỗi thất vọng khôn tả càng thêm lớn. Tôi cũng không ngốc mà không nhận ra rằng đã là cái bẫy kiểu gì cũng có mục đích đứng sau, đến khi chính tai nghe mẹ em tôi càng cảm thấy khó chịu, nặng nề. Hoá ra tất cả mọi việc em và mẹ làm cũng chỉ là ép tôi cưới, ép bố tôi giao dự án Quân Khánh về cho công ty của gia đình em. Tự dưng tôi bỗng thấy cả em và mẹ đều coi tôi như quân cờ, không màng liêm sỉ, không để ý cả tự trọng của tôi dồn ép tôi chỉ để đạt mục đích của mình. Thế nên dù cho tôi đồng ý với mọi điều kiện mẹ em đưa ra, có đồng ý cưới em, xin bố giao dự án cho gia đình em thì nỗi căm ghét em vẫn không thể nào vơi đi nổi. Tôi căm ghét và khó chịu với tất cả mọi thứ em làm, không hiểu năm năm qua đã xảy ra những chuyện gì mà biến em thành con người như vậy.

Có lẽ chính vì vậy mà khoảng thời gian làm đám cưới đến sau đám cưới tôi luôn dùng lời nói để sỉ nhục em, dùng sự lạnh nhạt để đối đãi vớ em, tôi thật sự không muốn nhớ lại tôi đã từng có thời gian chờ đợi em thế nào bởi thứ lòng tin vỡ vụn mà em ném cho tôi. Trong đêm tân hôn đầu tiên của tôi và em, tôi chờ đợi nhiều hơn là một lời giải thích, mặc dù tôi biết em gài bẫy tôi, nhưng tôi cũng hiểu có lẽ em cũng đường cùng quá rồi, chỉ cần em giải thích, chỉ cần em mở lời tôi sẽ sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ để tin em. Nhưng không! Thà là em để tôi hiểu nhầm chồng chất còn hơn là nói với tôi một lời càng khiến tôi như muốn điên lên với em. Em không những lừa dối tôi mà còn phản bội lại những ấn tượng ban đầu tôi gặp, phản bội lại tất tần tật tình cảm năm năm tôi dành cho em. Em còn chẳng nhớ ra tôi là ai, trong mắt em tôi chẳng khác gì hạt cát trong chiếc giày chỉ cần rũ bỏ là xong. Đêm tân hôn ấy thậm chí tôi phải chạy đi làm án trong đêm, cả một đêm dài dằng dặc không ngủ em cũng chưa từng hỏi tôi lấy một câu. Tôi bỗng cảm tưởng như với em ngoài mục đích đạt được em gần như không hề để mắt tới tôi, ngay cả khi tôi biết em hiểu nhầm đêm tân hôn ấy tôi ở cạnh Vy em vẫn không thèm để tâm hay đếm xỉa tới. Thứ cảm giác khó chịu càng bùng cháy lên dữ dội.

Và điều đau đớn hơn cả sau đêm tân hôn từ đơn vị trở về tôi phát hiện ra là… anh trai tôi thì em lại nhớ ra hoặc mang máng nhớ ra, thậm chí món quà anh ấy tặng em em cũng trân trọng giữ ở nơi cẩn thận nhất còn món quà tôi tặng em giờ ở xó xỉnh nào tôi cũng không hay biết. Lúc nhìn thấy quyển sách anh trai tôi tặng tôi để ngay trên đầu giường, tim tôi bỗng có một nỗi chua xót ùa về. Tôi có cảm giác như em coi tôi không là gì, nếu người em lấy là anh Quân có lẽ đã khác, có lẽ em giải thích với anh ấy, còn với tôi em thực tâm không để ý đến. Khi nghĩ đến đó tôi bỗng thấy cơn ghen tuông trong lòng như bùng cháy dữ dội. Thật khốn khổ thay tôi ghen với chính cả anh trai mình, một cơn ghen đau đớn và bất lực! Có lẽ trên đời này khổ sở nhất chính là cảm giác vừa hận vừa yêu, thống khổ và bức bách khiến tôi không thoát ra được.

Có một buổi tối tôi không rõ em đi đâu về rất muộn, hôm đám cưới tôi thấy chân em phồng rộp lên nên đã mua cho em một lọ thuốc bôi. Mặc dù tôi căm ghét em là vậy, nhưng không hiểu sao thấy em đau chút lòng tôi lại xót xa, có lẽ bởi vì tôi vẫn luôn cố chấp nhớ đến chuyện năm năm về trước nên cũng không thể triệt để hận thù em. Tôi cứ cầm hộp thuốc ngồi trong phòng chờ đợi em, định đợi em về sẽ đưa cho em nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy em nói chuyện với anh trai tôi còn thấy anh tôi đưa cho em hộp thuốc giống hệt hộp thuốc tôi mua cho em. Ánh mắt em khi nhận hộp thuốc ấy bỗng sáng rực lên. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tôi lại bỗng thấy mọi sự cố gắng của mình lại lần nữa bị em gạt bỏ, bỗng thấy chán nản và buồn vô hạn, bỗng cảm thấy khó chịu và cơn ghen lại ập đến. Thế nhưng tôi cố gắng kìm lại cầm hộp thuốc ném vào nhà vệ sinh, thứ em đã không cần tôi cũng không muốn giữ. Tôi ngồi trong phòng, mang theo một tâm trạng thất vọng, không nghĩ lại sau ngần ấy thời gian gặp lại giữa tôi và em chỉ đầy những chuyện không vui như vậy. Có lẽ em cũng nhận ra điều ấy nhưng lại không hề hỏi tôi hay mở miệng giải thích bất cứ lần nào, tối ấy tắm xong em còn đứng trước mặt tôi vay năm mươi triệu. Giọng điệu em rõ ràng mà lưu loát, thậm chí em còn nói với tôi nếu tôi không cho em vay em sẽ vay người khác, mà tôi thừa hiểu người khác ở đây chỉ có duy nhất mình anh trai tôi.

Tôi chưa từng nghĩ ra em có thể nói với tôi rõ ràng lưu loát đến vậy. Bản thân sững sỡ không dám tin nổi. Tôi chỉ không ngờ em có thể làm thế, có thể mở được miệng nói câu đó với mình. Một cảm giác thất vọng, suy sụp, niềm tin của tôi càng lúc càng thêm vỡ vụn vỡ vụn. Lúc ấy vì nỗi thất vọng quá lớn, tôi cũng chỉ mong sao có thể dùng tiền để kết thúc tất cả, nếu tiền quả thực có thể kết thúc tất cả, khiến tôi quên được em, khiến tôi đừng hi vọng gì ở em thêm nữa thì tốt biết mấy nên cuối cùng đã đi vay năm mươi triệu về. Thế nhưng tôi không ngay lập tức cho em vay mà giày vò em bằng việc ép em làm tình với mình, sỉ nhục em trên thân thể bằng cách để em tự biên tự diễn đánh đổi thân thể ấy đổi lấy tiền, không ngờ em vẫn chấp nhận làm thật. Tôi cứ nghĩ rằng làm thế tôi sẽ vui, hành hạ em tôi sẽ vui… nhưng sỉ nhục em như vậy, bạo dâm em như vậy mà sau cơn cuồng phong thịnh nộ ấy, tôi đều không thấy hả hê một chút nào. Càng như vậy, tôi lại càng khinh rẻ, và khinh rẻ chính cả bản thân mình. Tôi khinh tôi vì lẽ ra tôi phải sung sướng khi đạt mục đích, tôi phải hả hê khi làm em đau đớn chứ không phải khó chịu trong lòng đến vô cùng. Khoảnh khắc tôi vung tay ném tiền lên cơ thể em, ngay lập tức em cúi xuống nhặt không mặc cả quần áo để cả cơ thể trần truồng như vậy tôi càng thấy tim mình như có ai bóp nghẹn, qua những tờ tiền tung toé, tôi trông thấy nước mắt lấp loáng nơi đáy mắt em, tôi đã nghĩ em thật giả tạo, nhưng đáng hổ thẹn là, thấy em nước mắt lưng tròng, tôi lại cảm thấy, mình mới là người sai. Khi nói xong ba chữ “tôi bao cô” tôi mới cảm thấy đâu đó dưới lồng ngực đau nhói, như thể có một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim mình. Cái gọi là đau như dao cắt, hoá ra là thế này, là khi em đau tôi càng đau gấp trăm ngàn lần, đau đến mức tưởng như không thể nào mà thở nổi!

Tôi cứ ngỡ rằng cuộc hôn nhân này sẽ mãi rơi vào bế tắc không lối thoát như vậy cho đến một buổi đêm khi em đưa em gái nuôi của em về nhà mà rất muộn vẫn không thấy em đâu. Tôi bỗng dưng cảm thấy lo lắng và bất an liền gọi cho em, thế nhưng khi em vừa nhấn nút nghe đã thấy tiếng em gào khóc trong điện thoại kêu cứu. Trong một khoảnh khắc tất cả những hận thù như tan biến, tất cả sự căm ghét như không còn tồn tại, điều duy nhất là sự lo lắng đến tột cùng. Tôi không thể nghĩ thêm được gì khác, lao thẳng ra đầu đường. Vừa nhìn thấy em bị thằng chó khốn nạn kia kéo lên trên nền xi măng, ngay lập tức tôi như bị quay trở lại cảm giác của năm năm về trước, cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ xuống, cảm giác uất hận và đau thương đến nghẹn ngào lao vào đạp cho thằng chó kia vài nhát rồi ôm lấy em. Thực ra tôi rất muốn đấm chết nó ngay lập tức, nhưng sau năm năm tôi hiểu có những chuyện không nên giải quyết bằng nắm đấm, nó đã xuất hiện ở đây tôi cũng nín nhịn để cho nó đừng mơ có cơ hội mà quay lại được nữa, mà điều quan trọng hơn tôi sợ em ám ảnh tâm lý nên việc đầu tiên là phải ôm em trước sau đó gọi cho đồng nghiệp đến xử lý hắn ta.

Khi bế em từ đầu đường, nhìn thấy em bị thương tôi bỗng thấy tất cả mọi thứ em đối đãi với tôi những ngày qua đã không còn quan trọng nữa, không quan trọng bởi tôi đang thương xót em đến mức tâm can như phế liệt rồi. Em lừa dối tôi cũng được, không giải thích cũng không sao, miễn sao đừng ai có thể làm tổn thương em thêm. Năm năm qua cơn ác mộng kia đã đủ dài, nỗi đau em chịu đã đủ lớn, tôi không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì lúc này chỉ muốn em để tôi được ở cạnh em, ôm em lúc này. Khi về đến nhà, người em vẫn run rẩy như con chim lạc mẹ, tôi sợ rằng nếu em biết tôi là người đàn ông năm ấy em sẽ càng thêm tự ti. Vậy nên khi em mở lời định nói với tôi tôi đã gạt đi, em nhớ ra tôi cũng được mà không nhớ ra cũng không sao, chỉ cần em đừng nhớ lại những chuyện cũ, đừng tự dằn vặt mình, đừng tự ti, cũng đừng quay đầu, em phải ngẩng cao đầu mà sống bởi em không hề có lỗi gì cả.

Khi nghe những lời tôi nói, em bỗng khóc từng giọt nước mắt nóng hổi chậm chậm chảy xuống má em. Tôi hiểu cảm giác tan nát con tim, tôi cũng biết lúc này em không phải đang rơi nước mắt, mà đang chầm chậm xé nát trái tim đã vỡ của tôi vỡ ra thành từng mảnh. Tôi không chịu nổi cảm giác đau thương thế này. Tôi thương em, và thương cả số mệnh bạc bẽo. Số mệnh không hề thương xót em, người con gái lẽ ra phải được trân trọng, yêu thương cớ sao phải chịu đủ loại bất hạnh.

Xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều.

Xin lỗi em đã để em gánh chịu đau khổ như vậy, xin lỗi em vì năm ấy tôi đến muộn như vậy. Cổ họng tôi như muốn nghẹn lại, mà chỉ có thể lặng lẽ nhìn em khóc. Cũng trong khoảnh khắc ấy tôi tự hứa với bản thân mình, gạt bỏ tất cả những gì em làm với tôi cho cả tôi và em một cơ hội. Bởi tôi cũng thừa biết tất cả mọi việc em làm cũng để trả ơn bố mẹ nuôi, vậy nên nếu đã không thể tuyệt tình với em, nếu đã thương em như vậy chi bằng dẹp bỏ sự sĩ diện, dẹp bỏ cái tôi của mình để được gần em hơn. Lúc ấy tôi cũng nhận ra dường như duyên phận của tôi vẫn gắn chặt với em. Hoá ra tôi đã yêu em từ rất lâu, hoá ra bởi yêu em nên mới ghen tuông điên cuồng như vậy, hoá ra bởi yêu em nên mới phải khổ sở kìm nén, hóa ra cuối cùng tôi vẫn luôn chờ đợi em. Khoảng thời gian sau đó tình cảm của tôi và em cũng cải thiện dần, có lẽ khi tôi mở lòng ra dần dần em đã bắt đầu nhìn nhận tôi. Cảm giác ấy quả thực là một cảm giác ngọt ngào, giống như sự cố gắng của mình cũng được em để ý tới. Bên ngoài tôi nói những lời khó nghe nhưng thâm tâm thật sự muốn cùng em vun đắp cuộc hôn nhân này, nhất là sau đó nghe tin em có thai – là đứa con của tôi và em, là sợi dây gắn kết thiêng liêng vô cùng. Những ngày em có bầu, tôi thấy mình khác lắm, lần đầu tiên tôi biết mình làm bố, lần đầu tiên tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, lần đầu tiên tôi làm những việc mà tôi chưa từng làm bao giờ như là nấu cháo cá chép cho em, đưa em đi ăn những thứ em thích, lên mạng tìm hiểu sữa bầu nào tốt, mà vì sợ em biết nên tôi cũng không dám thừa nhận đành đổ thừa cho thằng đàn em của mình. Buồn cười thật, từ một thằng đàn ông khô khan cục súc, nay chỉ vì đứa bé trong bụng mà tôi lại trở nên dịu dàng với em. Nhưng cũng chính trong thời gian ấy tôi càng nhận ra… tôi yêu em từ bao giờ không rõ. Thứ tình cảm tưởng như mong manh ấy lớn dần từng ngày, cuối cùng thành một sợi dây bền chặt. Cứ tưởng rằng chúng tôi cứ thế bình yên mà ở cạnh nhau bởi chúng tôi đã có sợi dây liên kết bền chặt không ngờ rằng cuối cùng em lại bị sẩy thai.

Ngày em bị sẩy thai là ngày mà tôi phải chạy đi giải quyết vụ tai nạn giao thông. Suốt bao nhiêu ngày tôi đã dặn mẹ để ý đến Vy, cứ ngỡ rằng chỉ cần cô ta không xuất hiện là an toàn rồi không ngờ loại đàn bà độc ác thâm hiểm như cô ta lại khiến em sẩy thai chỉ vì bát canh gà hầm hạt sen. Lúc nghe tin em được đưa vào viện, dù vụ tai nạn giao thông chưa giải quyết xong tôi cũng không còn nghĩ ngợi gì, không màng bất cứ thứ gì khác lao đến viện. Khi biết con của em và tôi không còn tôi đã gần như không đứng vững, bé con của tôi và em, đứa bé mà cả tôi và em đã mong chờ thế nào bị người ta hại. Lúc ấy tôi mới thực sự nhận ra có những nỗi đau kinh khủng đến thế nào, đau vì thương con, đau vì thương cả em bởi tôi hiểu người mẹ mất con là nỗi đau lớn không bao giờ có thể nói thành lời. Suốt thời gian phẫu thuật đưa bé con ra ngoài tôi cũng trống rỗng như chết đi một phần tâm trí em còn bị băng huyết tôi gần như không sao chịu nổi. Không nhớ nổi tôi đã hoảng loạn thế nào, đã bắt bác sĩ phải cứu sống em ra sao, vậy mà khi em qua cơn nguy kịch tôi lại sợ rằng em tỉnh dậy sẽ không chấp nhận nổi, đau đớn vô cùng. Suốt mấy tiếng ngồi nhìn em tôi đã tự trách mình rất nhiều, nếu hôm ấy không phải tôi đi làm nhiệm vụ thì con đã không bỏ tôi và em đi như vậy. Và quả thực khi em tỉnh lại biết tin, em đã gần như ngã quỵ xuống. Em như điên dại, không còn là em, em bất chấp cả việc em đang bị băng huyết. Cú sốc ấy với em quá lớn không sao chấp nhận được. Thế nhưng em không hề hay biết em đau một thì tôi đau mười. Ngoài nỗi đau khi con bị mất còn là nỗi đau khi chứng kiến cảnh em vật vã, khổ sở. Nhìn thấy em như vậy, tôi không biết làm gì khác chỉ cố gắng ôm lấy em nhưng dường như em không thể nào thoát ra được nỗi đau ấy. Trong mắt em là sự bi thương khi con mất, còn cả nỗi đau đớn sâu sắc đến gần như tuyệt vọng mà tôi không muốn thấy. Em giống như con dã thú bị ép tới đường cùng, ngay chút sức lực cuối cùng để giãy giụa cũng không còn nữa. Nhưng em đâu biết đó cũng lại là nỗi tuyệt vọng của chính tôi. Một nỗi tuyệt vọng không lối thoát một nỗi tuyệt vọng bất lực khi không thể bảo vệ em và con.

Khoảng thời gian kinh hoàng đó với tôi và cả với em thật sự rất đáng sợ. Cũng may sau đó dưới sự nỗ lực của tôi và của cả bố mẹ tôi em cũng dần chấp nhận để con ra đi thanh thản. Sau khi tìm được đầy đủ bằng chứng Vy hại em tôi cũng nhân cơ hội đó nói rõ quan điểm của tôi với Vy cho em hiểu. Tôi không yêu cô ta, ngay từ đầu cũng thế, sau này cũng vậy. Những việc cô ta làm với em, những lời cô ta nói với em tôi đều biết. Bao nhiêu lần tôi hỏi em không muốn nói nhưng tôi vẫn phải một lần làm rõ cho em hiểu tôi không hề yêu cô ta như em nghĩ, người tôi yêu là em. Tôi cũng không biết em có hiểu rõ hay không nhưng tôi tin em hiểu tình cảm tôi dành cho em. Lúc biết Vy dính dáng đến vụ bắt cóc Thỏ dù bằng chứng đã bị xoá hết nhưng dưới sức ép của tôi và gia đình bố mẹ cô ta không còn cách nào chỉ đành tống cô ra nước ngoài, cũng chính khi ấy tôi cũng tự thừa nhận rằng Vy thực chất chỉ là bản sao của em. Nhờ có gương mặt hao hao em tôi mới để ý chứ không thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ để mắt đến.

Sau khoảng thời gian đó tôi và em xích lại gần nhau cũng bắt đầu gạt bỏ đau thương làm lại từ đầu, cũng bắt đầu cho nhau cơ hội. Có lẽ thời gian ấy là khoảng thời gian là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi và em ở cạnh nhau. Mà có lẽ thời gian hạnh phúc nhất của tôi và em là thời gian tôi tiết kiệm tiền, cật lực làm việc cho bố để kiếm tiền đưa em đi du lịch. Khi thấy em trên khoang máy bay cười sung sướng tôi đã hạnh phúc thế nào. Chưa bao giờ tôi cảm thấy trân trọng một người đến vậy, muốn dành tất cả những gì tôi có cho em, muốn dùng tất cả tình yêu tôi yêu em để xoa dịu những gì em đã phải khổ sở gánh chịu. Có em ở cạnh tôi mới thấy đây cuộc sống tôi khao khát, một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn với người mà tôi yêu. Nhưng có lẽ yêu thôi là chẳng đủ, bởi đằng sau một cuộc hôn nhân còn rất nhiều chữ lớn hơn cả chữ yêu.

Đó là những ngày tôi và em làm IVF để tìm con sau biến chứng khi em sẩy thai, thời gian đó là thời gian khó khăn của cả tôi và em. Thật ra không riêng em mà tôi cũng khao khát có con, là con của tôi và em. Nhìn thấy em đau đớn mỗi lần chọc hút trứng mà vẫn kiên nhẫn chịu đựng chỉ mong có một đứa con tôi vô cùng xót xa. Lúc ấy tôi cứ tự ước rằng nếu đàn ông có thể san sẻ cho phụ nữ đôi chút vất vả này thì tốt biết mấy. Chỉ có điều không có cách nào để gánh chịu nỗi đau ấy thì chỉ có thể cố gắng chăm sóc em tốt nhất. Có đôi lần em hỏi tôi vì sao tôi lại tốt với em thế? Thế nhưng chỉ bản thân tôi hiểu không phải tôi tốt với em, tất cả những việc tôi làm đều là tôi cùng em gánh vác, đều là san sẻ cùng nhau trong cuộc hôn nhân này chứ không phải ai tốt ai không. Thật ra chính em mới là người vất vả nhất trong cuộc hôn nhân này, hành trình mang thai hay làm IVF em đều vất vả nhất nhưng lại luôn cắn răng chịu đựng. Vậy nên với tất cả những việc tôi làm đều không thể so được với vất vả em mang, với những đau đớn em chịu. Khi lần thụ tinh nhân tạo đầu tiên thất bại, tôi thấy được sự thất vọng trong mắt em. Em oà khóc trước mặt tôi, mang theo tất cả những niềm tin trôi theo dòng nước mắt ấy. Em có biết mỗi khi em khóc tôi đau đớn thế nào không? Em có biết tôi thương em đến thế nào không? Em có biết chỉ cần thấy gương mặt em tôi đã xót xa thế nào không? Thế nhưng tôi lại bất lực chẳng biết làm gì, chỉ biết cố gắng bảo vệ em nhất có thể, chỉ biết bản thân phải mạnh mẽ để em làm chỗ dựa, bởi tôi luôn nghĩ rằng giông bão thế nào không quan trọng, quan trọng tôi và em cùng nhau đương đầu thì rồi hạnh phúc sẽ tới, con cũng sẽ về với tôi và em thôi. Vậy mà không! Tôi vẫn không thể nào khiến em có thể vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, tôi vẫn để em chịu những bất hạnh mà người khác gây ra cho em.

Tôi còn nhớ như in khi ngày em bị đáng ở công ty. Người ta ném lên đầu em những quả trứng thối. Cả tấm thân mỏng manh của em nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Bộ quần áo em mặc rách bươm, trên người đầy những vết máu in hằn. Có lẽ em không biết tôi đã mất bình tĩnh thế nào, cả người tôi run lên vì tức giận, vì xót thương em. Quả thực khi ấy tôi đang mặc cảnh phục, nhưng giây phút ấy tôi lại ước có thể đặt tấm áo ấy xuống mà sẵn sàng lao vào đánh cho những mụ đàn bà kia một trận. Cảm giác đau đớn quặn lên trong tim nhức nhối vô cùng. Người con gái tôi yêu. Sao em phải chịu những nỗi thống khổ này cơ chứ? Em xứng đáng có một hạnh phúc, một cuộc đời vui vẻ an nhiên, vậy mà cuối cùng lại phải chịu những thứ bất hạnh này. Từ đầu đến cuối, từ khi em chỉ là cô thiếu nữ đến giờ mà số phận vẫn luôn bạc bẽo với em như vậy. Những trận đánh của những kẻ khốn nạn, những lời cay nghiệt của đám người không hiểu chuyện dành cho em. Lúc ấy tôi mới nhận ra tôi yêu em thật rồi, yêu em trong nỗi đau đớn xót xa cùng cực. Tôi yêu em trong sự bất lực của bản thân, yêu em trong nỗi xót thương vô hạn. Lúc ấy tôi đã nhất quyết phải tìm ra được kẻ hại em, dù bằng giá nào cũng bắt phải trả giá. Chỉ có điều khi sắp tìm ra thì một chuyện kinh hoàng hơn lại xảy đến với tôi và em, đẩy cuộc hôn nhân của tôi và em vào bờ vực thẳm.

Hôm đó sau khi đi công tác Quảng Ninh về tôi rất muốn nhanh chóng được gặp em. Mấy ngày này em phải sang nhà bố mẹ nuôi để trông Thỏ, tôi vốn định gặp em sẽ nói cho em biết chuyện về mối quan hệ của em và người yêu anh Quân, tôi đã gần tìm ra bằng chứng mẹ con cô ta hại em, thuê người đánh em, tôi còn muốn nói với em rằng tôi rất nhớ em, muốn gặp em biết nhường nào. Một cuộc hôn nhân ban đầu là gài bẫy nhưng cả ngàn vạn biến cố cũng khiến tôi nhận ra tôi yêu em mất rồi.

Vậy mà…

Suốt quãng đường trên xe tôi đã háo hức thế nào để được gặp em, thậm chí còn xin về sớm một chút. Chỉ có điều về nhà em lại chẳng thấy em đâu, gọi cho em cả trăm ngàn cuộc cũng không thể thấy. Mãi đến khi xem định vị trên máy mới biết em đang biệt thự ở nhà. Mặc dù tôi biết ở nhà đang mất điện cũng không hiểu vì sao em lại để Thỏ ở nhà dì Lan rồi quay về biệt thự nhưng tôi vẫn lái xe về. Khi đến cổng tôi thấy bố mẹ tôi cũng đang từ trên xe bước xuống từ cổng. Mà nỗi bất an, sợ hãi bỗng ùa về khi tôi thấy xe máy của em đặt ngay ở cạnh xe của anh Quân. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi lại thấy mình mất bình tĩnh đến vậy mặc kệ những mưa phùn đang bay, mặc kệ tất cả mọi thứ tôi lao thẳng vào nhà, phía sau còn có bố mẹ tôi. Ban đầu tôi tưởng chỉ là hai người cùng tình cờ về có việc nhưng chạy vào nhà chỉ thấy tiếng im ắng lạ thường, đến khi xông lên phòng, đạp cửa vào tôi tận mắt chứng kiến em đang trần truồng nằm trên giường với chính anh trai ruột của tôi một lần nữa tôi tưởng mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Tôi đứng nhìn em, đau đến mức tôi không thể nào thở nổi. Em đang làm gì thế này? Em đang làm gì khi tôi chạy bất chấp cả mấy trăm km về đây tìm em? Em đang làm gì thế này khi tôi đang cố gắng từng chút cùng em vun vén cuộc hôn nhân này. Em nhìn tôi, đôi mắt ngơ ngác còn xen lẫn sự bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi thấy mình có thể mất kiểm soát như vậy, tôi gần như muốn gào thét lên, muốn lao vào mà đánh anh Quân, muốn túm lấy em hỏi em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Vậy mà thấy em trần truồng ở đó, tôi lại giữ lại được chút lí trí để em có thể mặc lại quần áo. Tôi không muốn để tấm thân em trơ ra thêm một phút một giây nào nữa, thật sự không còn chịu đựng nổi. Đến khi em mặc lại đồ tôi như gã điên lao vào mà đánh anh trai ruột mình. Nỗi bất lực không thể nào thoát ra chỉ còn cách duy nhất dùng bạo lực để giải quyết. Bố mẹ tôi thấy vậy thì túm lấy tôi, tôi đã cố gắng kìm lại, hi vọng rằng đó chỉ là cái bẫy, cái bẫy bị người ta sắp đặt cho cả em và anh trai mình, đã từng ngàn vạn lần cầu xin đây chỉ là màn kịch do ai đó gây ra để có thể nguỵ biện cho em. Thế nên khi ấy tôi đã dùng chút lí trí còn lại, đuổi hết tất cả mọi người xuống cùng em nói chuyện.

Chắc chắn em và anh trai tôi không có chuyện gì xảy ra, em không thể nào phản bội tôi được, chắc chắn là như thế nên tôi vẫn muốn lắng nghe một lời giải thích từ em. Dù em có giải thích thế nào, có vô lý ra sao tôi cũng sẽ chấp nhận. Thế nhưng ngay khi hỏi em, em chỉ ngước mắt nhìn tôi rồi im lặng, từ miệng em phát ra một câu khiến tôi gần như chết lặng:

– Mọi chuyện như anh thấy cả rồi đấy. Tôi không có gì để giải thích cả!

Khi nghe đến câu ấy một nỗi sợ hãi kinh khủng khiếp mà mình giấu kín như sắp hiện ra, cơ thể không nhúc nhích nổi chỉ có thể bất động nhìn em. Rõ ràng lồng ngực tôi quặn thắt lại, còn không sao nghe nổi tiếng tim đập, rõ ràng tôi thấy mình sắp không chịu nổi, nhưng tôi vẫn hi vọng… hi vọng em nói đùa thôi. Không sao, chỉ cần em nói đó là đùa tôi sẽ không giận em, tôi và em sẽ lại như cũ. Vậy nên tôi đã bất chấp sĩ diện, tự tôn van xin em hãy nói với em một lời khác đi, hãy cho tôi biết đã xảy ra chuyện. Thế nhưng cái lắc đầu của em đã khiến tia hi vọng tôi đang cũng vỡ tan. Nỗi tuyệt vọng như một nhát dao xiên vào tim tôi đau đớn vô cùng. Em nói em với anh trai tôi là như thế đấy? Là như tôi đang chứng kiến! Câu nói ấy tàn nhẫn và tuyệt tình thế nào em có biết không? Sao em có thể đối xử với tôi như vậy? Sao ngay cả một lời giải thích em cũng không để tôi nghe. Tương lai giống như toà lâu đài sụp đổ ngay trước mắt mà tôi không thể cứu vãn nổi. Em rõ ràng thừa biết suốt bao nhiêu tháng ngày ở cạnh em tôi luôn ganh tỵ với anh trai mình bởi quyển sách anh tôi tặng em em giữ như món quà quý báu. Em thừa biết tôi bất lực khi ghen tuông với anh trai thế nào mà em còn lấy điểm yếu duy nhất ấy của tôi ra để chặt phăng. Và hơn hết… chính bản thân tôi biết rất rõ tình cảm của anh trai tôi dành cho em hơn cả tình cảm của người anh chồng dành cho em dâu, là thứ tình cảm câm lặng không nói ra được, tôi không thừa nhận nhưng cũng biết tất cả những điều đó. Tôi có cố gắng ra sao, nỗ lực ra sao vẫn thua anh ấy? Em còn nói với tôi em chưa từng yêu tôi, người em yêu là anh trai tôi kia.

Mấy chữ như vậy thôi nghe xong tôi cũng tưởng như bầu trời sập xuống, toàn thân như có luồng sét đánh thẳng vào người. Câu nói ấy như muốn bức chết tôi ngay lập tức, không cho tôi kịp thở dù là một hơi yếu ớt, tàn độc đến mức nói ra điều mà tôi sợ hãi nhất, điều mà tôi không dám nghĩ tới nhất, điều mà tôi luôn cố gắng che đạy nhất. Tôi gần như không còn phản ứng được, như bị em đạp một phát xuống tầng địa ngục sâu thẳm nhất. Vậy mà lúc ấy tôi vẫn cố gắng hỏi lại em lần nữa:

– Vậy còn tôi thì sao? Đối với cô suốt một năm nay tôi là gì? Cô chưa từng quên anh ấy, còn tôi thì đáng để quên đúng không? Món quà anh ấy tặng cô giữ gìn bao nhiêu năm, khổ sở, bất hạnh cô đều mở ra đọc, còn món quà tôi tặng đến ngay cả nhìn lại cô cũng không thèm nhìn đúng không?

Khi hỏi đến câu ấy tôi thấy trái tim mình không thở nổi nữa rồi, và tàn độc hơn là câu nói em nói ra với tôi:

– Phải! Anh không đáng để tôi nhìn lại! Tất cả mọi thứ của anh tôi đều không hề thấy đáng để tôi giữ gìn!

Trăm ngàn nỗi đau tôi từng trải qua nhưng lần này quả thực giống như nhấn chìm tôi chết giữa đại dương mênh mông. Nó không chỉ là đau, còn là tuyệt vọng! Sáu năm chờ đằng đẵng đổi lại là một sự tuyệt tình đến rợn người. Tôi yêu em thế nào, yêu đến khổ sở ra sao cớ sao một chút nhìn nhận lại thôi em cũng chưa từng? Cớ sao em có thể đâm cho tôi một nhát dao đau đớn đến thế?

Tôi cũng không nhớ tôi đã rời ra khỏi căn phòng ấy thế nào. Đã phóng xe như điên dại bất chấp cả luật lệ giao thông ra sao, đến cuối cùng tôi nhận ra tôi đã về đến Ba Chẽ, về đến nơi tôi và em lần đầu gặp gỡ. Tôi ngồi dưới mái hiên trong nhà xiêu vẹo của em, lặng lẽ hồi tưởng lại tất cả mọi thứ, lặng lẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện trong năm sáu năm qua. Mà có lẽ nhớ nhất là khoảng thời gian tôi và em kết hôn, ở cạnh nhau trong suốt một năm qua, có những buồn vui của một cặp vợ chồng son, có những nỗi đau day dứt không sao tả được và có cả ngàn vạn phần đắng cay mà tôi đang phải chịu. Thực ra khi ấy tôi cũng biết chắc chắn dù em có yêu anh Quân thật đi chăng nữa em cũng sẽ không làm như vậy đâu, cũng biết chắc chắn cái bẫy này do ai gài rồi nhưng điều quan trọng là em không hề giải thích, dường như em lại dùng nó ngược lại để đẩy tôi và em phải ly hôn. Đó mới điều tôi thấy thất vọng và đau khổ nhất! Em có biết tàn nhẫn nhất là gì không? Là khi tôi tưởng chừng sắp có hi vọng để cùng em xây dựng mái ấm cuối cùng lại bị em phá nát. Em có biết đau thương nhất là gì không? Là khi tôi đang vẽ ra một bức tranh tươi sáng về tương lai bị em xé tan. Em có biết thống khổ nhất là gì không? Là động lực, hi vọng của tôi nằm ở em để có thể cố gắng mỗi ngày lại bị em dập tắt. Tại sao em không chờ đợi tôi? Tôi đã cố gắng rất nhiều chỉ hi vọng ở ngôi nhà nhỏ em vẫn chờ tôi về mỗi đêm. Tôi yêu em như vậy tại sao em lại không chờ đợi tôi, không nhìn tôi, không vì tôi chỉ một lần. Tôi đã ngồi dưới mái hiên đó rất lâu, đã tưởng tượng ra hình ảnh em trong ngôi nhà ấy đã sống những tháng ngày vất vả thế nào, nhớ lại cả ngày tôi đưa em về lại nơi đây, hồi tưởng lại tất cả ký ức của tôi và em mặc cho mưa gió bão bùng ập lên người, cuối cùng đến tận khi trời sáng mới trở về Hà Nội được.

Suốt những ngày sau đó tôi không gặp em mà đi tìm bằng chứng em bị gài bẫy dẫu biết có lẽ em cũng chẳng màng đến nhưng tôi vẫn muốn tự mình chứng minh em trong sạch, ít nhất tôi cũng muốn tự mình biện minh cho em với tất cả mọi người. Đến khi tìm ra được rồi, tôi lại sắp phải lên vùng cao công tác nên có đến tìm em. Thực ra khi ấy tôi định bảo em chờ tôi về, chờ tôi về rồi tất cả mọi chuyện tôi và em giải quyết sau, tôi không muốn ly hôn như vậy, cũng không muốn bất cứ ai can thiệp vào cuộc hôn nhân ấy, tôi muốn kiên nhẫn lần nữa nghe em giải thích. Thế nhưng em cũng lần nữa lại tuyệt tình với tôi, em thậm chí không hề hỏi tôi bất cứ câu gì chỉ muốn nhanh chóng cắt phăng cuộc hôn nhân ấy. Em còn nói với tôi em chưa từng yêu tôi, chưa từng…

Khi ấy tôi đã thấy mình bị đả kích và mất mát vô cùng. Vậy mà ngày em rời đi tôi vẫn không sao có thể tuyệt tình với em nổi, vẫn đứng ngoài gốc cây bằng lăng chờ đợi em… như chờ cả một đời. Và rồi em vẫn lạnh lùng đi, không hề nhìn lại dẫu chỉ một lần. Giống như tôi chỉ là kẻ xa lạ giữa cuộc đời của em.

Những ngày trên vùng cao, tôi nhớ em đến vô cùng. Khi ấy tôi cũng biết mọi chuyện rồi, biết việc bố mẹ biết, biết tất cả những chuyện em bị gài bẫy nên càng hi vọng rằng sớm có thể đi tìm em, hi vọng rằng sau chuyến công tác này, cả tôi và em đã xa nhau một thời gian sẽ nghĩ lại tất cả mọi chuyện, sẽ cho nhau thêm cơ hội nữa, bằng giá nào cũng phải nói cho em biết tôi không muốn bỏ lỡ em thêm lần nữa, giận em là vậy nhưng cũng biết mình chẳng thể buông bỏ em nổi. Tôi cũng thẳng thắn kiên quyết nói với bố mẹ tôi nhất định sau này sẽ đi tìm em, nhất định sẽ không buông tay em, nhất định sẽ không vì bất cứ ai đánh đổi cuộc hôn nhân này cả. Bố mẹ tôi ban đầu kịch liệt phản đối, sau cùng dưới sự kiên quyết của tôi cũng đành nhượng bộ. Thế nhưng vì nhiệm vụ tôi cũng phải gác lại mọi chuyện, chờ xong xuôi rồi mới tính tiếp được.

Suốt mấy tháng ăn dầm nằm dề trên vùng cao để truy tìm đối tượng, khi sắp xong nhiệm vụ tôi lại bị thương, để bảo vệ cho đứa bé con bị bắt làm con tin tôi đã bị đám tội phạm buôn ma tuý bắn hai viên đạn vào cơ thể, một viên vào vai, một viên vào gần tim những mtưởng tôi đã chẳng còn sống được. Khoảnh khắc khi tôi tưởng như mình chết đi tôi đã nghĩ đến em rất nhiều, có lúc tôi nghĩ mình đã chết rồi, đã nằm không còn ý thức trên giường bệnh hoặc sống một đời sống thực vật. Nhưng tôi lại luôn nhắc mình phải sống, vì bố mẹ vì đồng đội và sâu hơn nữa là vì em. Trong khoảng thời gian tôi nằm vô ý thức trên giường có lần tôi nghe được tiếng em nói, tôi không biết đó là thật hay mơ chỉ cảm thấy nó quá đỗi quen thuộc chân thật. Rõ ràng tôi còn cảm nhận em nắm tay tôi, em khóc ướt đẫm trên má tôi vậy mà sao tôi lại vô dụng không thể lau nước mắt cho em. Trái tim tôi lại lần nữa đau như có ai xé ra trăm mảnh. Mỗi lần em khóc là một lần tôi đau, đau đến mức tê liệt. Chỉ có điều khi tôi tỉnh lại lại không hề thấy em đâu. Dù tôi có nói cỡ nào cũng không ai tin là em đã đến thăm tôi, thậm chí mọi người còn cho rằng tôi ảo tưởng nên sinh ra ý nghĩ như vậy.

Nhưng tôi thật sự cảm nhận được em tìm tôi là thật. Thật đến nỗi tôi chưa từng thấy giấc mơ nào thật hơn như vậy, tôi còn cảm nhận được em hình như có gì rất khác, dường như em và tôi đã có điều gì đó với nhau mà tôi không biết. Mãi đến sau này, khi tôi trải qua thêm hai cuộc phẫu thuật khác sau biến chứng vì bị thương, dưới sức ép của tôi anh trai tôi cũng đã thừa nhận em quả thực đã đến gặp tôi. Nhưng em không dám đến công khai mà chỉ lén lút vào gặp, lặng lẽ khóc một mình trong phòng bệnh với tôi. Và còn một tin động trời hơn thế… anh trai tôi tiết lộ em đã chuyển hai phôi thai còn lại của chúng tôi giờ đã mang thai được hơn tám tháng rồi, người ở cạnh em, chăm sóc em chính là bố đẻ của em.

Nghe đến đây tôi hoàn toàn như kẻ mất hồn, mồ hôi lạnh đầm đìa. Tôi không dám tưởng tượng em mang chiếc bụng bầu ra đây lặng lẽ gặp tôi rồi lặng lẽ rời đi em phải đau khổ và dằn vặn thế nào, chắc chắn trái tim em tan nát thành từng mảnh vụn. Tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi cảm thấy phải lập tức đi gặp em nhưng tôi không gọi cho em bởi tôi biết em chắc chắn sẽ giấu tôi, sẽ không cho tôi biết, hoặc có thể em sẽ lần nữa biến mất khỏi cuộc đời tôi nhưng tôi nhất định phải tìm ra em nên đã gọi cho bố em.

Lúc gọi cho bố em tôi mới biết hoá ra em đang ở bệnh viện, tình trạng sức khoẻ của cả em và con đều đang vô cùng nguy hiểm. Tôi không còn nghĩ thêm được gì, dù cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn cũng vội vã ra sân bay đặt vé đi Sài Gòn. Suốt thời gian ngồi trên máy bay toàn thân như bị đóng băng, đờ đẫn không dám tưởng tượng suốt mấy tháng nay em đã sống thế nào, không dám tưởng tượng em đã phải gánh chịu khổ cực ra sao. Một mình em bụng mang dạ chửa, một mình gánh cả ngàn vạn bão táp, vất vả khổ sở ra sao tôi đều không dám nghĩ tới. Tôi cảm giác như mình rơi vào cơn ác mộng, một mình chạy trong mưa, trên đầu là vô số tia chớp, nhưng đáng sợ hơn cả sấm sét chính là lời nói bố em nói… Từng câu từng chữ của nói em đang ở viện, ra rất nhiều máu tựa như nhát dao cắm thẳng vào trái tim tôi, tôi chỉ muốn hét lên thật to, muốn ngay lập tức ở cạnh em, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh gì, câm lặng mà chịu đựng nỗi đau thương ấy.

Khi vào đến bệnh viện tôi em đã được đưa vào phòng cấp cứu, tôi không kiểm soát nổi lý trí lao thẳng vào trong. Thấy em nằm trên đó, cả thân dưới là máu, gương mặt tái nhợt, xung quanh là những tiếng máy móc truyền đến. Trong giây phút đó, tôi chợt thấy hoảng loạn, tôi không thể tưởng tượng nổi em sẽ rời xa tôi sẽ tôi sẽ thế nào. Nếu em chết, nếu em không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, tôi cũng không cách nào tưởng tượng được mình phải làm sao để có thể sống một mình. Tôi chỉ mong có thể đem tất cả của mình để đổi lấy việc em sẽ tỉnh lại. Tôi đã không khống chể nổi mình, gào thét với bác sĩ phụ sản phải cứu em, phải cứu được cả em và con. Cuối cùng trong những phút giây bất lực, hoảng loạn tôi đã quỳ xuống cầu xin bác sĩ hãy cho tôi được ở trong này với em, cầu xin bác sĩ hãy cứu cả em và con của tôi.

Chưa bao giờ tôi khóc, ngay cả khi em chia tay tôi, tuyệt tình với tôi nhất tôi cũng chưa từng khóc dù chỉ một lần. Nhưng giây phút sinh tử cận kề, giây phút tôi tưởng em xa tôi mãi mãi tôi đã khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức không kiểm soát nổi cả bản thân mình, khóc đến điên dại và thương tâm. Không ai biết rằng trong đêm ấy, khi em rơi vào hôn mê tôi đã sợ đến thế nào, hoảng loạn thế nào, cũng không ai biết rằng tôi đã khóc bao nhiêu trong đêm ấy túm lấy tay bác sĩ cầu xin ông hãy thương xót tôi, thương xót con tôi một lần mà cố gắng cứu lấy em. Em gần như suýt chút nữa đã bỏ rơi tôi, lúc này tôi mới nhận ra tất cả mọi thứ trên đời đều không quan trọng bằng sự sống của em, có yêu, có hận cũng chỉ cần duy nhất em phải sống mà thôi. Tôi đã từng tuyệt vọng về sự tuyệt tình của em thế nào, đã khổ đau ngàn vạn phần ra sao. Nhưng khi em nằm đây trước mặt tôi vô tri vô fiacs tôi mới hiểu không có nỗi tuyệt vọng nào kinh khủng hơn thế này. Tôi đã chờ em suốt bao năm tháng nay, chỉ cầu xin em hãy chờ tôi chỉ một lần thôi.

Cũng may cuối cùng em cũng tỉnh lại, dưới sự nỗ lực của bác sĩ, của con trai chúng tôi và cả tôi em đã tỉnh lại một cách kỳ diệu. Tôi cũng hiểu ra rằng không phải em đã sống mà chính bản thân tôi cũng vừa được tái sinh lần nữa. Lúc ấy tôi cũng đã tự hứa với bản thân mình… lần duy nhất này thôi tôi sẽ không bao giờ để em rời xa tôi dù chỉ một lần. Dù cho em đã từng đối xử với tôi thế nào, ra sao cũng không còn quan trọng nữa. Suốt bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ hết yêu em thậm chí em có đâm cho tôi trăm ngàn nhát dao sâu tôi vẫn nghĩ qua bao sóng gió, trải qua cả một thời thanh xuân vì kìm nén mà chôn vùi khi chứng kiến ngàn vạn khổ đau tôi không bao giờ muốn lãng phí thêm nữa. Nhất là khi trải qua trận sinh tử và chứng kiến cảnh em suýt rời xa tôi, tôi mới hiểu tôi yêu em đến thế nào.

Đến bây giờ khi tất cả mọi sóng gió đã qua, khi bình yên trở lại ngôi nhà nhỏ, có em, có con tôi mới càng hiểu ra rằng tôi yêu em vô cùng. Một tình yêu cố chấp, dại khờ từ khi chỉ là cậu thanh niên hai mươi mấy đầy ước mơ hoài bão đến giờ đã là người đàn ông với ba đứa con vẫn yêu em nhiều đến vậy không hề thay đổi. Có lẽ vì yêu như vậy nên suốt thời gian sau này về nhà tôi chỉ muốn bù đắp cho em mà thôi. Tôi muốn làm thay em tất cả những việc trên đời này bởi tôi thấ em đã khổ sở, vất vả quá rồi. Tôi rất sợ, rất sợ cảm giác bản thân để em phải chịu những khổ hạnh của cuộc đời thêm nữa.

À chắc khi nói đến đây mọi người sẽ thắc mắc sao tôi lại nói tôi có đến ba đứa con? Vâng! Ba đứa con là thật, khi Bo Vâng! Ba đứa con là thật, khi Bon nhà tôi được bốn tuổi em đã bí mật giấu tôi và mẹ đi tháo kẹp vòi trứng và mổ thông lần nữa vào dịp tôi phải đi công tác một thời gian. Chắc em biết xin tôi làm IVF còn lâu mới đồng ý nên đã liều lĩnh như vậy. Sau đó một thời gian về tôi và em vẫn làm tình như bình thường… thế rồi… điều gì đến cũng đến… em mang thai đôi! Thai đôi tự nhiên trong sự bất ngờ ngỡ ngàng của tất cả mọi người ngay cả anh trai là bác sĩ của tôi cũng không thể nghĩ gia đình tôi lại có kỳ tích như vậy, đã vậy sau cu Bon ông trời lại cho chúng tôi một đôi công chúa vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Trộm vía lần này thai kỳ lại rất khoẻ mạnh, thăm khám cũng thường xuyên nên gần như không có bất thường gì xảy ra, hai công chúa còn lì đến mức tận 39 tuần mới có dấu hiệu chuyển dạ để đi mổ. Mẹ tôi ngăn cản con dâu là vậy chứ thấy cháu thì mừng vô cùng, nhất là có hai đứa cháu gái bà cưng vợ tôi còn hơn cả cưng trứng. Dường như sau bao khổ đau cuối cùng ông trời cũng đã cho em và tôi được hiểu hạnh phúc là gì. Anh trai tôi giờ cũng đã có một gia đình nhỏ, một gia đình nhỏ hạnh phúc với người vợ mà anh thật sự yêu. Tất cả mọi người đến giờ đều đã có hạnh phúc riêng của mình.

Còn tôi… hạnh phúc nhất chính là có em và gia đình nhỏ này.

Khánh Vân!

Tôi yêu em! YÊU SUỐT MỘT ĐỜI!

***

Lời tác giả: chắc đây là ngoại truyện về nội tâm nhân vật dài nhất em từng viết. Vì dài nên em phải chia làm hai. Một truyện nữa lại kết thúc rồi, em cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ, theo dõi em đến tận bây giờ. Đây là truyện về Khánh Vân nên em chỉ viết về Khánh Vân còn anh Quân hay Nguyệt nếu có dịp em sẽ viết truyện khác sau. Chúc mọi người nhiều sức khoẻ, mãi yêu thương và ủng hộ em ạ.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN