Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2054


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 1


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 1
Tiếng gió thổi mạnh khiến mấy tấm tôn bên nhà hàng xóm va vào nhau làm cho cô giật mình tỉnh giấc. Theo thói quen cô đưa tay vỗ nhẹ vào ngực đứa con nhỏ tránh để con giật mình thức giấc.
Sau khi con nằm im. Cô cũng chẳng thể nào ngủ được nữa. Chiếc giường rộng, căn phòng có hai mẹ con, đêm khuya thanh vắng, gió lạnh đầu mùa. Tạo ra một cảm giác cô đơn đến lạ. Cô nằm bần thần suy nghĩ về tất cả mọi việc. Công việc, gia đình. Giờ cô chỉ có một mình. Vừa làm cha, vừa làm mẹ. Vừa lo đi làm. Vừa bận chăm con. Nhiều lúc muốn có chút thời gian cho bản thân cũng khó.
Nằm mãi không ngủ được mới quay sang với điện thoại. Giờ này mọi người đã ngủ hết. Làm gì có ai thức nói chuyện cùng. Mà nhắc đến nói chuyện, lâu lắm rồi cô cũng chả tâm sự với ai. Hầu như ai cũng bận rộn với cuộc sống của họ. Đâu ai có thời gian nghe người như cô trải lòng cơ chứ. Mà thực tế, cô cũng không muốn đem câu chuyện của mình ra để nói, có khi chia buồn thì ít, mà bị người ta cười cho thì nhiều.
Vừa mở facebook đập ngay vào mắt hình ảnh cậu trai mặc bộ quần áo bộ đội. Khuôn mặt nghiêm túc. Ánh mắt cương nghị. Dòng trạng thái đăng trong một nhóm độc thân. Cơ bản là muốn tìm bạn.
Cô không để ý người ta nói gì mà chỉ tò mò bấm tin nhắn hỏi.
-Có phải đơn vị này ở Hải Minh đúng không ạ.
Chỉ một lát sau. Cô đã nhận được câu trả lời.
-Vâng. Sao cô biết?
-Cô cũng ở gần đấy, “cháu” ạ.
-😄😄. Cô đừng đùa chú sợ đấy.
Câu nói khiến cô phì cười. Bấm trả lời.
-Cô nào. Chị đấy nhé.
-Chị ư? Bao nhiêu tuổi mà đòi làm chị.
-Hơn 30 rồi.
-À. Chào chị. Chị dạy ở gần Hải Minh ạ.
-Chị không phải cô giáo.
-À. Em tưởng chị là cô giáo.
-Chị không dạy học. Mà tại sao bộ đội lại cứ thích giáo viên nhỉ.
-Em có nói em thích thích giáo viên đâu.
-Em vừa bảo chị là cô giáo đó.
-À. Đấy là do mấy bạn comment trước đều giới thiệu là giáo viên nên em tưởng…
-Không sao. Chị cũng thấy bộ đội hợp giáo viên mà.
-Bộ đội thì ai cũng hợp. Chỉ cần họ hiểu cho hoàn cảnh của chúng em thôi.
-Chị thấy bộ đội phần nhiều đều lấy giáo viên. Cũng đơn giản. Vì cả hai cùng làm nhà nước. Giáo viên thì ăn mặc đẹp, gọn gàng, nói chuyện dễ nghe. Không nói chuyện thô như bọn chị.
-Thế chị làm gì?
-Chị bán hàng ngoài chợ.
-Ai bán hàng nói chuyện cũng khéo lắm. Vì ngày phải tiếp xúc với bao nhiêu người.
–Em không thấy người ta bảo dân chợ búa à.
-Tùy người chứ chị. Đâu phải ai cũng giống ai.
-Nhưng phần lớn đều đanh đá và nóng tính.
-Em không nghĩ vậy. Nhiều khi đanh đá, nóng tính với người ngoài, nhưng tốt tính với người trong nhà. Em không cần một người vợ tài giỏi, cũng không nhất thiết là giáo viên. Chỉ cần họ hiểu cho em,và yêu thương gia đình em là được.
-Thế thì tốt. Chị có em gái đấy. Hôm nào chị mời Cafe chị gọi nó ra làm quen chú nhé. Chỉ sợ chú lại chê vì chúng nó không phải giáo viên đâu.
-Tốt quá. Em cảm ơn chị trước. Còn là giáo viên hay không. Em cần hợp là được. Có khi người ta còn hiểu và biết nghĩ cho em hơn ý chứ.
-chú nhớ nhé. Chị mong chú giữ suy nghĩ này.
-em nói là em nhớ. Chị yên tâm.
-Giờ chị ngủ đây. Xin lỗi vì đã làm chú mất ngủ lây.
-Em cũng không ngủ được chị ạ.
-Sao vậy.
Cô hỏi theo thói quen. Mấy giây sau phần tin nhắn hiện lên dòng tin của bạn ấy, cùng yêu cầu kết bạn. Cô bình thường không kết bạn với ai. Tự dưng lại bấm đồng ý.
Tò mò mở tin nhắn. Bạn ấy viết.
-Đơn vị có chút chuyện không vui. Thằng bạn lại đưa người yêu vào chơi. Làm em thấy cô đơn quá.
Cô tự nhiên lại thấy bất ngờ vì câu trải lòng có vẻ rất chân thành của cậu trai trẻ. Có lẽ tuổi trẻ ai cũng từng có những chông chênh như vậy. Cái tuổi công việc đã ổn định lại mơ ước về một tình yêu nồng nàn và một gia đình hạnh phúc. Cái tuổi trẻ ham muốn lên đến tột cùng mà phải chấp nhận cuộc sống gò bó của bộ đội. Cô hiểu và rất thương cảm.
-Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi em.
-nhưng cảm giác nó ấm ức vì không thể nói được chính kiến của mình chị ạ.
-Xã hội là vậy. Ở trên cao thì nói vọng xa, ở dưới thì đôi khi mình độc thoại. Em cho nó là nghiêm trọng nó sẽ là nghiêm trọng. Tốt nhất, nếu không có khả năng thay đổi được thì nghĩ đơn giản là… Đời là vậy mà.
-Chị nói đúng lắm. Em cảm ơn chị.
– Cứ bình tĩnh giải quyết từng việc một. Người con gái của em vẫn ở đâu đó ngoài kia. Đang chờ em đấy.
Dòng tin nhắn gửi đi mà không có hồi âm dù bên kia đèn vẫn sáng. Cô chợt cười. Chắc họ ngủ rồi. Hay họ còn bận với bạn gái, và các cô trẻ trung. Mục đích của cô đến đây cũng kết thúc rồi. Cô tắt máy để vào trong tủ. Nhắm mắt lại cố ngủ. Để sáng mai lại tiếp tục guồng quay của cuộc đời.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN