Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 2
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 2
Thiếp đi được một lúc thì tiếng chuông báo thức vang lên. Giật mình mở mắt với điện thoại. Công việc ngày mới của hai mẹ con lại bắt đầu bằng việc vật lộn để đến lớp học.
Sau khi đến cửa hàng cô mới có thời gian mở mạng. Hiện lên đầu tiên là dòng tin nhắn được nhắn sớm nay, một lát sau khi cô đã tắt máy ngủ.
-Chị ơi. Chị tên là gì vậy ạ.
-Chị cho em xem hình chị được không?
-Chị bao nhiêu tuổi, nhà ở chỗ nào?
Cô phì cười vì mớ câu hỏi dồn dập. Chắc tối qua cậu ta mò vào trang cá nhân của cô để tìm kiếm xem cô là ai, mặt mũi như thế nào. Nhưng chắc thất vọng lắm. Vì cô có đăng gì lên Facebook đâu.
Cô cười và chỉ nhắn lại một câu.
-Chị không đi phỏng vấn xin việc làm đâu bé ạ.
Một lát sau cậu ta mới rep lại. Có lẽ là đang chuẩn bị làm việc.
-Em chỉ tò mò muốn biết chị là ai. Đã gặp chị lần nào chưa.
-Chắc chưa đâu.
-Tại sao chị chắc chắn vậy.
-Vì chị có đi chơi mấy khi đâu. Đi làm xong là về luôn.
-Vậy thứ bảy em mời chị Uống nước nhé. Em nói thật là em không ở Hải Minh. Em ở đơn vị cách đó gần chục cây cơ.
-Không sao. Gần chục cây cũng gần mà.
-Thế mà nhiều người chê là xa xôi đấy.
-Người ta còn muốn ra Hà Nội , chỉ cần có lý do đấy thôi.
-Vậy thứ bảy em lên, chị gặp em nhé.
-Tối nhé.
-Vâng
-Để chị hỏi xem. Có đứa nào rảnh tối thứ bảy không. Đưa ra gặp em. Hai đứa làm quen.
-Em gặp chị trước. Phải xem chị là của các bạn ấy là người người thế nào thì mới gặp em chứ.
-Ô… thế chị xấu lắm. Lại già nữa.
Thật không?
-Thật chứ chị đâu dám đùa.
-Chị gửi ảnh cho em xem.
-Để làm gì.
-Để em nhìn xem chị nói thật không.
-Việc đấy có quan trọng không.
-Em thấy quan trọng.
– Đấy là em thấy, còn Chị thì không. Có phải chị đi tuyển cô dâu đâu mà cần giới thiệu tên tuổi và cho hình ảnh.
-Chị không đi tuyển nhưng em đi tìm.
-Em tìm em chị thì được.
-Tìm chị không được sao.
-Chị già rồi.
-Bao tuổi mà già.
-31.
-Em 27. Nhưng trên giấy tờ đi làm có 25 thôi.
–Rốt cuộc hai mấy thì chị đi học lớp 1 em mới chào đời đó bé.
-Em không quan tâm.
-Bộ đội thích lái máy bay à.
-Tùy người. Nhưng em không quan trọng tuổi tác. Chị hơn tuổi em, chắc gì đã nhìn già hơn em.
-Chị toàn bị người ta bảo nhăn nhó như bà 40.
-Tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Chắc chị nghe câu đấy nhiều rồi.
-Chị biết nhưng không phải là chị. Và không phải là em. Tỉnh lại đi bé ạ.
-Đừng có gọi em là bé. Em vác chị chạy quanh Hải Minh đấy nhé.
-Chị sợ em quá. Sợ cái suy nghĩ bồng bột của các em.
-Em không hề bồng bột. Em nghiêm túc.
-Em tên là Lê Xuân Phong. Quê Xuân Trường. Nam Định. Thế còn chị.
-Chị tên là chị. Và chị không có trách nhiệm khai báo cho em biết chị tên gì, nhà ở đâu.
-Em đã giới thiệu tên mình rồi. Chị có thể giới thiệu lại cho công bằng giúp em được không.
-Không. Ngay từ đầu chị có bắt em giới thiệu đâu.
-Vậy coi như em biết bà mối mình là ai cũng được.
-Chị nghĩ lại rồi. Yêu bộ đội mệt lắm. Chị không giới thiệu nữa đâu.
-Này này. Chị chơi ăn gian nhé. Chị lớn rồi mà nói không giữ lời.
-Uh. Chị đểu lắm. Chị lừa em. Em đừng có mà gây sự với chị. Đừng có liên quan đến chị.
-Trẻ con là phải chơi với trẻ con, đừng có học đòi chơi với người lớn.
-Này chị kia. Em biết yêu từ năm 16 đấy. Không giữ chắc con cũng 7-8 tuổi rồi.
-Uh em giỏi. Em cũng đừng ở đây gây chuyện với chị. Lái máy bay cũng phải đi chỗ khác nhá bé.
-chị mà gọi em là bé nữa thì đừng có trách.
-em dọa chị à.
-em không dọa. Em làm thật.
-đây chị ngồi đây. Em làm đi.
-cho địa chỉ đi. Em đến.
-không cho mà đến được mới là người lớn.
-để đó thứ bảy em về.
-lúc ấy chị chuyển nhà rồi.
-Chị đi đâu.
-Không nói với em được.
-Em ghét chị. Em giận chị.
Cậu ta giận dỗi nói một tràng hờn trách. Cô biết chả ai muốn bị coi là trẻ con, nhất là ở cái tuổi mộng mơ muốn khẳng định mình như cậu ta. Cho nên cô chạm vào lòng tự ái của hắn. Để hắn ghét cô. Và từ bỏ cái ý định thả thính điên rồ của mình.
Bản thân đó cũng là một thứ cảm xúc bất chợt. Chứ không phải là tình cảm được xác định rõ ràng. Cô không thể để đêm dài rồi lắm mộng được.
-chị không nhắn tin với em nữa đâu nhé. Để chị yên. Đừng có làm phiền chị nữa.
Cô tắt máy. Tự nhiên thở dài vì có chút buồn trong lòng. Cuộc sống là những người đến và đi trong đời mình. Dù nhanh hay chóng cũng để lại cho mình nhiều dấu vết. Chỉ là ăn sâu hay nhẹ nhàng lướt qua. Chỉ là vui vẻ hay đau đớn. Và là hối tiếc hay thấy nhẹ lòng.
Suy cho cùng với một người đàn bà cũ như cô. Ai đến ai đi, giờ chẳng còn quan trọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!