Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1397


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 10


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 10
Hồi hộp là cảm giác cô nghĩ đến khi quyết định gặp cậu ta. Nếu gặp, cô sẽ mắng cho cậu ta một trận, cái suy nghĩ trẻ con làm hại người khác phải mệt lây. Còn dám mang tình cảm ra làm trò đùa. Ở cái tuổi đấy, sự nghiệp chả lo, yêu đương cái gì.
Quyết tâm là vậy, Nhưng trong suy nghĩ, vẫn sợ. Sợ rồi nếu không may, cậu ta lại lớn hơn những gì cô nghĩ thì sao nhỉ.
Mọi nỗi lo sợ, băn khoăn chồng lên nhau khiến cô rối bời.
Cầm điện thoại đắn đo rồi nhắn tin .
-Tôi bận rồi. Để khi khác gặp được không.
-Bận việc gì.
-Nhà có… Chút việc riêng.
-Việc gì
Cậu ta hỏi trống không.
-Này. Cậu đang nói chuyện với người hơn tuổi đấy.
-Hơn tuổi thì sao.
-Tôi đáng tuổi chị cậu.
-Chị đáng tuổi chị tôi nhưng hành xử như em tôi.
-Này cậu kia.
-Tôi nói sai à.
-Tôn trọng người khác đi.
-Chị muốn tôi tôn trọng đúng không. Vậy sao chị không giữ lời.
Các bác thấy cậu ta có gớm không. Mới nói vậy đã xù lông lên rồi. Đúng là trẻ con.
Cô tức. Nhưng giờ cô sai trước. Vì đã hứa với cậu ta sẽ đi gặp cậu ta. Mà giờ nuốt lời. Công nhận nếu người ta thật sự đặt hi vọng vào đó. Thì cảm giác thất vọng là không hề nhỏ đâu.
-Được rồi.. Cu kia, tôi đi gặp cậu được chưa.
-Chị vừa gọi tôi là gì cơ.
-Cu kia…
-Chị có biết nó có thể là bố của trẻ con không. Chị muốn chọc tức tôi à. Đồ…
-Đồ gì
-Đồ điên.
-Cậu nói đúng. Tôi bị điên đó. Điên mới nói chuyện với nhóc con như cậu.
-Chị…
-Càng nói chuyện. Tôi càng thấy cậu bộc lộ bản tính trẻ con. Thích gì được đó.
-Chị nghĩ vậy.
-Tôi không nghĩ. Mà là tôi thấy vậy.
-Chị đừng có áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác. Đừng có Phán xét người khác khi chưa tìm hiểu kĩ về họ.
-Tôi không thích và chẳng muốn tìm hiểu gì về cậu cả. Chúng ta không có liên quan gì.
Có lẽ câu nói của cô làm cậu ta tổn thương. Cậu ta khùng lên bấm máy gọi lại.
Nhưng cô không dám nghe. Vì nghe máy lúc người ta đang mất bình tĩnh. Rất dễ nghề những câu nói tổn thương. Nhưng nếu cứ im lặng, cũng không phải cách hay. Sau khi tiếng chuông điện thoại dứt. Cô nhắn tin.
-Cậu muốn gì.
-Địa chỉ của chị. Tôi muốn địa chỉ của chị. Ngay bây giờ.
-Cậu muốn gì.
-Tôi nghĩ tôi cần cho chị thấy, coi thường người khác, không không có kết quả tốt đẹp gì đâu.
-Cậu đang ở trong đơn vị đấy.
-Tôi trốn ra.
-Bị phạt thì sao.
-Tôi nói chị cho tôi địa chỉ.
-Không.
-Vậy tôi sẽ gọi cho Mai Anh.
-Còn lâu con bé mới chỉ cho cậu.
-Tôi sẽ đi tìm chị. Không thấy, nhất định không về.
-Cậu bị điên à.
-Tôi đang rất điên đây. Có thể vác chị ném xuống sông đấy.
-Cậu bình tĩnh đi.
-Chị nghĩ sau khi nghe những câu nói đó, tôi bình tĩnh được à. Tôi muốn đấm thủng cái bàn này rồi.
-Được rồi. Tôi biết tôi không đúng. Cậu cũng không phải tìm tôi làm gì. Tối nay cứ ở yên đó. Nếu cậu muốn chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ gặp cậu.
-Giờ tôi không chờ được. Không gặp bây giờ. Tối tôi không muốn gặp chị nữa.
-Nhưng giờ cậu đang ở đơn vị, và đừng có bốc đồng nữa. Bình tĩnh đi. Tối gặp. Nếu cậu muốn mắng chửi. Tôi sẽ ngồi im nghe cậu nói.
-Nếu tôi muốn đấm chị.
-Cậu cứ việc. Cậu to hơn tôi, khỏe hơn tôi. Tôi đấu lại sao.
-Nếu tôi muốn nhiều thứ khác.
-Vậy đừng hòng gặp.
-Chị nghĩ mình ngon chắc.
-Tôi biết mình già rồi.
Không khí tự nhiên trùng xuống. Cậu ta biết mình nói hụt nên chống chế ngay.
-Tôi sẽ chờ. Tối nay sẽ không không ăn cơm.
-Tại sao.
-Tôi sẽ gọi thật nhiều đồ ăn đồ uống ở quán chúng ta ngồi. Để chị thanh toán.
-Cậu cũng có cách trả thù vui vẻ đấy.
-Tất nhiên.
-Nhưng cậu yên tâm. Cậu gọi cả quán tôi cũng chiều.
-Ngon.
-Bởi vì trước khi cậu đứng lên, tôi đã đi về rồi.
-Ha ha
Cậu ta cười khóai. Cô cũng vui theo. Câu chuyện không còn gay gắt.
-Lan ơi. Chở hàng cho chị đi.
-Vâng. Ôi. Em quên mất. Xin lỗi chị.
Tiếng khách giục làm cô phải đứng lên. Vội nhắn tin Chào cậu ta.
–Cậu làm đi nhé.. Tôi đi có việc đây.
-Đi đâu, xa không.
-Chở hàng cho khách gần thôi.
-Ok.
-Tối gặp.
-Không gặp không về.
Tối đến. Cô nhờ bố mẹ trông con rồi sửa soạn đi đến chỗ cậu ta. Bố mẹ nhìn cô có chút nghi ngờ nhưng chưa dám hỏi. Bởi từ ngày về nhà, cũng chưa thấy cô đi một mình buổi tối như vậy.
Theo địa chỉ cậu ta cho. Hi hoay mãi mới tìm thấy ngõ. Cậu ta có lẽ cũng sốt ruột, nên gọi thường xuyên.
-Đi đến đâu rồi.
-Gần đến rồi. Có cái cổng xanh.
-Đúng rồi. Vậy thấy quán Cafe nào thì vào ngồi. Chờ lát đang ra đến nơi.
Cô đỗ xe vào quán ở đầu ngõ, chọn cái ghế hướng ra cửa ngồi chờ. Lòng tự nhiên thấy hồi hộp.
Đây có phải là hẹn hò không hả mọi người. Tuổi tác của cô và cậu ta. Hoàn cảnh của cô và cậu ta, tất cả đều rất xa. Nếu nói về tình cảm nam nữ. Thì đó là điều không thể. Cô đắn đo, còn vài phút giây nữa để quyết đinh xem có nên gặp cậu ta không. Giờ về cũng dở, ở cũng không xong. Rắc rối lắm.
Bóng dáng cậu thanh niên cao lớn, tay cầm điện thoại, tay đút túi quần. Vừa gọi vừa ngó nghiêng xem cô ở đâu. Cô tắt chuông rồi. Lại qua lớp cửa kính. Chắc cậu ta không nghe thấy đâu.
Cậu ta đứng bên ngoài ngơ ngác kiếm tìm. Ánh mắt soi vào chỗ cô ngồi khiến cô bối rối cúi xuống. Nhưng lúc ngẩng lên thì không thấy cậu ta đâu.
Cô ngó đầu ra, xem cậu ta có đi lên quán bên trên không. Nhưng vừa đứng dậy đã có tiếng nói trầm ấm, nhẹ nhàng sau lưng.
-Chào em. Tổ quốc của tôi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN