Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1305


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 26


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 26
Dọn dẹp xong là hắn đưa cô vào phòng khóa cửa. Khỏi phải tò mò. Ở cái tuổi của hắn. Thấy gái khác gì như mèo thấy mỡ đâu. Hắn vật cô ra hành. Nhưng trong lúc hắn đang dưới cơ. Cô hỏi dò.
-Phong….hỏi chuyện này được không?
Hắn dừng lại chỉnh sửa câu từ.
-Em phải nói là chồng… Vợ hỏi câu này…. Thì người ta mới muốn trả lời.
Cô cười.
-Thế vợ hỏi chồng trả lời thật lòng nhé.
-Chồng có gì mà không thật lòng.
-Uh. Vậy cho hỏi cái Thư là ai.
Hắn dừng lại cau mày.
-Em đừng làm người ta mất hứng nhé.
-Sao lại mất hứng. Vợ chỉ hỏi thế. Hay có gì với họ.
-Có cái đầu bà. Có mà bà nằm được ở đây.
-Thì nó đi vắng.
-Gớm. Cô gặp nó ở thang máy đấy còn gì.
Cô im lặng. Hóa ra là cô ta. Bảo sao cô ta thái độ khó chịu đến như vậy. Rõ là rất quan tâm đến Phong của cô. Cô tự nhiên thấy tủi thân vì mình già hơn, xấu hơn người ta.
-Em đừng có mà linh tinh nhé. Ăn đấm đấy.
Hắn vò vò hai quả bưởi. Cúi xuống cắn vào nhũ hoa xinh. Rồi chồm lên đưa vào. Ép thằng em sâu vào trong cô. Cô nhắm mắt mím môi không dám phát ra âm thanh đê mê. Hai đứa làm tình mà như đi ăn vụng. Không dám động mạnh cũng không dám phát ra âm thanh. Xong việc cô mới hỏi kĩ hơn.
-Vậy Thư là ai.
-Là con cháu nhà chính ủy.
-Cô ấy thích Phong à.
Hắn dừng lại nhìn cô.
-Em nghe ở đâu ra
-Đâu. Em thấy thái độ của cô ấy. Em biết liền.
-Em đừng có vớ vẩn. Anh nghe là muốn đấm rồi.
-Sao gay gắt vậy.
Hắn cau có như nhắc đến cô ta là khó chịu. Cô quay sang sờ ti rồi nịnh ngọt.
-Có gì nói cho vợ nghe nào.
Hắn quay sang nhìn cô rồi nắm tay. Thơm lên đó rồi thật thà.
-Thật ra bố và chính uỷ là bạn với nhau. Hai bên gia đình và mọi người cứ gán ghép chồng với nó. Mà chồng không thích.
-Cô ấy trẻ và cũng đáng yêu mà.
-Vợ thấy nhưng chồng không thấy. Chơi thì được nhưng yêu thì không.
-Sao vậy. Không thích mang tiếng dựa dẫm hay không thích yêu gái cùng cơ quan.
-Không thích. Tổng thể lại là không thích nó ở điểm nào.
-Thì cứ thử cơ hội mà làm quen. Rồi có khi lại hợp.
Hắn dừng lại nhìn.
-Bà đang nằm cạnh ai đấy, bà vừa làm gì mà bà nói được như thế.
-Em chỉ là thấy nó hợp lý.
-Bà thấy hợp thì bà đi mà lấy.
Hắn nói cùn. Dỗi đẩy cô ra rồi quay đi. Cô ôm lấy hắn. Áp ngực vào lưng hắn dỗ dành.
-Em chỉ thấy đúng thì em nói thôi.
-Anh tưởng em hiểu chuyện lắm. Sao em lại suy nghĩ được như thế. Sao em không đặt mình vào cảm nhận của anh.
-Nếu anh thích nó thì ngay từ đầu anh đã gật đầu quen rồi. Chứ không phải đến giờ em mới nằm ở đây đâu.
Cô ôm hắn rúc vào lưng xúc động rơi nước mắt. Thương hắn. Thương cái đấu tranh trong lòng hắn.
Hắn thấy cô khóc thì quay lại ôm lấy thở dài.
-Vì bố mà anh ở đây. Nhưng anh sẽ không vì bố mà lấy người bố chọn đâu.
Hắn cương quyết.
-Cho nên em đừng có nhắc tới nó. Anh không ghét nó. Nhưng mà em cứ nói là anh ác cảm với nó đấy.
Cô im. Nằm ngoan rúc vào lòng hắn. Giờ động tới chuyện đó hắn cáu. Thì ai dám động. Trông thế nhưng mà cũng đanh đá lắm.
Cô rút lui trong suy nghĩ về việc sẽ đẩy hắn về phía Thư vì sự cương quyết của hắn. Hai đứa cứ thế lén lút yêu nhau.
Cuối tuần không phải trực là hắn sẽ về muộn. Trốn trong nhà giúp cô dọn đồ . Sau đó cùng nhau tắm, và vật cô có hôm tới gần sáng.
Giờ cô cũng thay đổi nhiều. Quan tâm đến hình ảnh của bản thân để không chênh lệch với hắn. Tối nay đang dọn dẹp thì chồng cũ của cô lại xuất hiện. Thấy anh ta… Cô lùi lại.
-Lan…
Anh ta gọi khiến cô rùng mình.
-Anh đến đây làm gì?
-Anh đến thăm con.
-Tối nay cuối tuần . Con ở nhà với bà rồi. Sáng mai cho nó ngủ dậy muộn.
-Thì chúng ta nói chuyện.
-Tôi không có gì để nói với anh cả.
-Nhưng anh có. Xin em tha thứ cho anh.
Anh ta nhẹ giọng. Cô thấy sợ. Bê thùng hàng đi vào. Phong đang trực đi ra thì cô chặn lại.
-Ở yên đó cho vợ.
Phong đứng im. Không nói gì mà nhìn theo.
Cô đi ra. Chồng cũ của cô. Anh ta vẫn đứng đó nhìn cô ngập ngừng.
-Lan… Giờ anh thấy. Hối hận vì đã đối xử với em như thế. Nhưng mà vì anh yêu em. Anh sợ mất em nên không làm chủ được.
-Anh thôi đi. Tôi mệt mỏi với lý do của anh rồi.
-Lan… Em đi rồi. Anh chăng còn gì nữa. Giờ đời anh chỉ tính từng ngày thôi. Xin em… Đừng giận anh nữa.
Cô quay lại nhìn hắn. Tò mò hỏi.
-Anh lại có bài mới rồi à.
-Không anh nói thật.
-Nói thật tôi cũng không về đâu. Anh đi đi.
Cô nhìn anh ta. Anh ta cũng quay đi sau một hồi không thuyết phục được. Không nổi cáu. Không chửi bới. Cô nhìn theo bóng dáng người đàn ông đã từng là chồng cô. Chợt phát hiện anh ta có gầy đi thật. Bóng dáng mệt mỏi thiểu não. Cô bê mấy giá hàng vào rồi thở dài nhìn Phong. Sao tự nhiên thấy chán hết đàn ông trên đời.
-Có chuyện gì vậy em.
-Anh ta bảo anh ta sắp chết.
-Lại bài đó nữa.
-Cũng không biết nữa. Em thấy anh ta khác.
-Khác hay không giờ em là vợ anh. Đừng có mà…
-Dù sao cũng từng là… Không thể nói rũ là rũ bỏ được.
-Vậy anh ta bệnh là em quay lại. Còn anh thì sao.
-Quay lại cái đầu anh.
-Anh không đồng ý đâu nhé. Em bảo anh ta tránh ra không ăn đòn thì đừng hỏi tại sao
-Nhưng mà dù sao anh ta cũng là bố của con mình. Hỏi thăm nhau một câu. Em thấy anh ta lạ lắm.
Cô nhìn phong. Phong cầm điện thoại đưa cho cô.
-Đây. Bà gọi đi. Hỏi xong thì thôi đấy nhé.
-Sao nay dễ tính thế. Không ghen à.
-Tôi biết tính bà rồi. Bà chúa hay thương người. Không có tôi bà sẽ gọi. Chi bằng bà gọi luôn đi.
Cô cầm điện thoại bấm số em gái anh ta.
-Alo. Em nghe đây chị.
-Dạo này chị thấy anh cô lạ lạ. Có chuyện gì à.
-Có… Chuyện… Gì đâu.
Cô nghe tiếng nó ngập ngừng.
-Nói cho chị xem nào.
-Em… Thật ra em. Cũng mới biết…
Giọng nó trùng xuống. Làm cô lo lắng.
-Sao thế hả.
-Ông ý bị ung thư phổi. Đi khám ra bệnh rồi mà không chịu chữa.
Cô đứng đơ ra.
-Khám hơn một tuần nay. Từ hôm đấy ông ngày nào cũng cũng say rượu.
Cô xót xa đến phát khóc. Hắn đứng bên cạnh nhìn cô. Có lẽ sẽ hối hận lắm khi để cô gọi cú điện thoại này.
-Giờ chả biết phải làm sao với ông ý nữa. Hay chị nói ông ý giúp em.
-Uh. Ông ý vừa ở đây. Nhưng đi rồi.
– Có say không.
-Không.
-Vậy may rồi. Giờ có khi chỉ còn có chị mới giúp được ông ý. Chứ cứ như thế này thì đi nhanh lắm.
-Bác sĩ nói thế nào.
-Em cũng chả rõ.. Mẹ em nói câu được câu chăng. Mà gọi điện ông không nghe máy.
-Thôi. Coi như em xin chị. Xin chị giúp ông ấy. Xin chị ở bên cạnh. Ông ấy những ngày cuối cùng. Cho ông ấy sống cuộc đời tử tế.
Nó cúp máy. Mắt cô ướt đẫm nước mắt. Phong cũng đang nhìn cô. Có lẽ đã nghe hết câu chuyện. Nắm tay cô rồi nói nhẹ.
-Tôi không ích kỷ giữ em cho riêng mình. Nhưng mong em hãy nhớ. Tôi cũng không thể sống thiếu em.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN