Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1256


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 27


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 27
Cô quay trở lại ngôi nhà đã sống hơn 3 năm. Ở bên cạnh, mẹ chồng đang ở đó. Thấy cô đến thì ngước lên nhìn. Lâu rồi cô cũng không gặp bà ấy. Kể từ ngày người ta đuổi cô ra khỏi nhà. Giờ muốn nói chuyện một câu ra hồn cũng khó.
Đúng là lời nói chẳng mất tiền mua. Mà phải có xung đột mới biết con người thật của mỗi người là như thế nào.
Cô cúi đầu chào.
Con chào mẹ.
Chị Lan à. Chị đến có việc gì.
Anh Thuận có nhà không ạ.
Chả biết nó lại đi đâu rồi.
Cô nhìn quanh nhà. Ngôi nhà bừa bộn, đồ đạc của anh ta vứt lung tung. Trước kia nghe nói cũng quen ai đó, nhưng với tính cách bảo thủ như vậy, nóng tính như vậy thì ai cũng chạy mất dép cả thôi.
Cô quay sang nhìn bà ấy nhẹ nhàng hỏi.
Mẹ. Bệnh tình anh Thuận thế nào ạ.
Bà ấy nhìn cô có vẻ bối rối vì biết cô đã biết chuyện của anh ta.
Mẹ cứ nói đi. Cô Dung nói với con rồi.
Bà ấy thở dài.
Thằng Thuận tự nhiên gầy rộc đi.
Hôm trước đưa đi khám, bác sĩ bải ung thư.
Nó cứ ho nhiều, đau đớn không chịu nói ra. Toàn uống rượu.
Bà ấy cúi xuống, mặt buồn bã. Giờ đổ lỗi cho ai, khi mà chính bà ấy ra quyết định đuổi cô đầu tiên. Cho dù con trai đánh con dâu thậm tệ cũng không chút mảy may thương xót.
Nghĩ lại quá khứ mà nỗi giận của cô lại trỗi dậy, cô đâu phải thánh thần. Những gì họ đối xử với cô, sao có thể nói quên là quên.
Cô mắt đỏ lên, nghĩ lại quá khứ mà chỉ muốn cười vào hiện tại của họ. Là họ chọn điều này. Họ chọn sự kết thúc, chọn tan vỡ. Cho nên việc này là việc họ phải nhận. Cô cũng là người ngoài rồi. Giờ quan tâm làm gì nữa đâu.
Cô quay đi luôn. Miệng chào một câu rất nhỏ.
Con có tí việc, chào mẹ.
Bước ra khỏi cửa nhà anh ta. Nước mắt cứ thế rơi ra không ngừng. Bao nhiêu kỉ niệm của quá khứ ùa về. Ai đi lấy chồng có lẽ cũng hiểu. Đi làm dâu chắc cũng biết.
Mẹ chồng nàng dâu hiếm khi hòa hợp. Thì ít nhất cũng kéo lại ông chồng biết điều. Sống không khôn nhưng khéo dung hòa. Đằng này, mẹ nói sao, chồng nghe vậy. Thì vợ còn ra cái gì trong nhà.
Bao năm lấy chồng cô sống cô đơn trong chính ngôi nhà này. Sinh con tự chăm, con ốm tự lo. Không một lời oán trách. Vậy mà khi có vấn đề có vấn đề xảy ra. Họ quên luôn những gì đã có với nhau, quên cả những việc cô đã làm. Không tiếc lời mắng chửi, không tiếc tay đánh đập.
Tự nhiên cô thấy nghẹn họng. Nỗi đau bao lâu nay đã chìm xuống. Giờ sống dậy trở thành oán hận. Cô phóng xe về nhà. Mẹ cô đang bán hàng và đang nói chuyện với mấy bà hàng xóm cũ. Đến lúc thấy cô về, họ cũng nhanh chân chuồn mất. Để lại bà mẹ cô thân thờ.
Lan. Con có nghe chuyện gì không?
Chuyện gì ạ.
Thằng Thuận nó bệnh.
Con có nghe.
Nó có đi làm không?
Con làm sao mà biết được.
Thấy bảo nó nặng rồi. Mà không chịu đi viện chữa.
Kệ họ.
Cô vẫn đang ấm ức vì những gì vuừa nghĩ nên buông câu bất cần rồi đi vào nhà.
Ơ… Tất nhiên nó chết chả liên quan đến mẹ.
Trước đây nó khỏe mạnh đối xử với mình không ra gì. Mình giận. Nhưng mà giờ nó sắp chết rồi. Giận nó cũng làm gì đâu.
Nghĩa tử là nghĩa tận, con qua xem nó làm sao. Hỏi thăm nó một câu. Mình là người mà. Sống tử tế cho nó nhìn vào nó biết. Sau này sang kiếp khác còn rút kinh nghiệm.
Mẹ nói vậy khiến cô tự nhiên phì cười. Trong suy nghĩ của bà ấy có luật nhân quả. Cho nên có lẽ bà ấy sẽ nghĩ đây là quả báo của gia đình Thuận. Nhưng thực ra, Thuận là con nghiện thuốc lá nặng. khi sống với anh ta tiền đi làm có lẽ dành một nửa để mua thuốc lá và rượu chè. Nửa còn lại có đưa vợ không còn tùy hứng. Vậy thì bệnh đến là sớm hay muộn mà thôi.
Cô thở dài đi vào.
Chiều con chạy qua, mang cho nó mấy vỉ sữa. Xem nó ăn uống được không.
Con vừa qua rồi.
Thế sao lại về.
Gặp bà nội.
Thế thằng Thuận đâu.
Con không biết.
Nó không có nhà. Thì chiều qua xem. Hay gọi điện cho nó.
Mẹ…
Vì con cún đi con. Dù chúng mày không bên nhau. Nhưng thi thoảng nó vẫn sang chơi với con bé. Giờ nó chết rồi. Con bé mồ côi cha. Tội lắm con ạ.
Bà ấy thở dài. Cô khóc đi vào trong. Tâm trạng rối bời nào ai thấu hiểu.
Một bên chồng con, một bên là Phong. Nếu biết cô quan tâm chồng cũ. Liệu Phong có giận không.
Cô bấm máy gọi mà anh ta không không nghe. Chiều tối đi đón con, chở luôn cả con về nhà bố. Anh ta đang ngồi hút thuốc lá trước cổng. Bóng dáng gày gò. Nước da đã xạm đi nhiều so với mấy tháng trước. Thấy cô thì đứng lên đi vào nhà.
Cô dắt con vào.
Chào bà chào bố đi con.
Con chào bà, con chào bố.
Thảo đến hả.
Bà nội nó gọi từ bên kia sang. Bố nó mặt lạnh như tiền.
Hai mẹ con đến đây làm gì.
Em mua Cho anh bát cháo. Anh ăn đi.
Mẹ chồng cô đi sang nói thêm.
Uh… Đấy. Lan nó mang cháo đến. Con ăn đi rồi đi làm. Mà mệt thì nghỉ.
Anh ta đứng im, quay lưng lại với mẹ con cô. Cô giục.
Cháo còn nóng đấy, anh ăn đi.
Tôi hỏi hai mẹ con cô đến đây làm gì. Anh ta quát. Đứa con sợ quá nép vào cô. Anh ta quay lại mắt trợn lên tay vơ cái hộp cháo ném mạnh vào tường. Rồi tiện tay vơ cái gì, ném cái đó. Miệng gào thét.
Sao lại như thế này. Tại sao lại như thế này. Tôi không cần các người thương hại.
Đứa con sợ khóc òa lên. Cô ôm con lùi lại. Anh ta đập phá đồ đạc rồi thở mạnh và ho.
Cơn ho làm cho anh ta đuối đi. Tay đưa lên giữ ngực mình. Bàn tay còn lại che miệng. Cho đến khi không ho nữa thì lòng bàn tay cũng đầy máu. Cô hoảng sợ. Anh ta đơ ra rồi gục xuống vì đuối sức.
Anh Thuận. Anh Thuận.
Anh ta ngã xuống rồi ngất đi.
Gọi… Gọi cấp cứu… Con… Con ơi.
Mẹ chồng cô nói không thành lời. Cô run rẩy. Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy. Quả thật sốc.
Gọi cấp cứu nhanh lên. Mày định để con tao chết à.
Bà ấy gào lên..
Các ông các bà ơi. Cứu con tôi với.
Cô Bình tĩnh lại. Đi ra ngoài đường gọi hàng xóm đến giúp đưa anh ta vào cấp cứu.
Bận rộn với anh ta từ chiều đến tối. Điện thoại cô cũng chẳng để ý hết pin từ khi nào. Cho đến nửa đêm mới mở lên. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Phong.
Cô thấy đèn ních hắn vẫn còn sáng nên nhắn lại.
Máy em bị hết pin.
Vậy mà hắn gọi lại luôn.
Em đang ở đâu. Sao anh gọi không được.
Em có ở nhà hay em đi đâu.
Em ở trong viện.
Có vấn đề gì.
Hắn sốt ruột hỏi.
Là bố con Thảo. Bị ngất.
Vậy sao em không nói với anh.
Máy em hết pin. Em… Không để ý. Em xin lỗi.
Em làm anh lo. Anh tưởng có chuyện gì.
Không có gì chuyện gì. Giờ ngủ đi nhé.
Không ngủ được.
Em không sao mà.
Anh không không gọi được cho em. Anh trốn ra. Giờ đứng cổng nhà chờ em về.
Cô thấy thương quá mà rơi nước mắt. Giận mình vô tâm.
Giờ em đang ở viện. Không về được. Phong về đơn vị đi.
Uh. Anh sẽ về.
Gọi xe mà đi. Đừng đi bộ nhé.
Uh. Anh biết rồi.
Ngoan lắm.
Nhưng mà…
Cô dừng lại vì câu nói của hắn.
Anh biết anh nói ra thì hơi ích kỷ. Nhưng mà chúng ta giờ là vợ chồng của nhau. Em là người anh yêu hơn cả bản thân mình. Anh không muốn mất em. Cũng không muốn em quan tâm anh ta nhiều quá.
Được rồi. Em hiểu.
Anh yêu em.
Tiếng hắn thủ thỉ trong điện thoại khiến cô nao lòng. Muốn chạy về để ôm lấy hắn. Nhưng mà không được… Bởi trong phòng cấp cứu kia… Có một mạng sống nữa đang cần đến cô. Liệu rằng tình cảm của cô và hắn có được suôn sẻ vì biến cố này

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN