Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1240


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 28


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 28
Thuận yếu rồi, cơ thể gầy gò mệt mỏi nằm nhắm mắt trên chiếc giường. Bao nhiêu dây dợ truyền vào người. Cho dù có giận. Nhìn thấy cảnh này cũng thấy thương tâm. Cô ở đó mấy ngày mà ngày nào Phong cũng điện, nhắn tin liên tục. Cô biết hắn sợ mất cô. Hắn ghen lắm. Không muốn chia sẻ cho bất cứ ai. Ai yêu vào cũng ích kỷ vậy đúng không?
Cuối tuần hắn ra ngoài. Bắt xe ôm đến cổng bệnh viện đón cô. Thấy hắn bên đường, cô tiến lại. Ánh mắt hắn pha chút giận hờn, có cảm giác như trong đó vẫn còn là một đứa trẻ yếu đuối. Người ta nói đàn ông chỉ là một đứa trẻ to đầu. Quả không sai.
Hắn chẳng nói chẳng rằng. Cúi xuống hôn lên môi cô một cái cho bớt nhớ. Cũng là cho thiên hạ biết cô là của hắn rồi.
Hắn vuốt tóc cô thủ thỉ.
-Mệt không?
-Không…
-Bác sĩ nói anh ta thế nào rồi.
-Thì uống thuốc vào sẽ đỡ.
-Tưởng giai đoạn ba thì sắp về với các cụ rồi.
-Bậy nào. Giờ anh ta hợp tác uống thuốc. Thì cũng duy trì được vài tháng đến một năm.
-Thế anh ta khỏe thì em về đi. Mình con lo chuyện của mình chứ. Bao đồng làm gì.
-Chờ anh ta khỏe hơn đã.
-Thế chờ anh ta khỏi tôi mất vợ rồi.
Cô phì cười.
-Thế ông cũng đi lấy bà khác rồi.
Hắn tủm tỉm.
-Giờ ông chỉ yêu mỗi bà thôi.
Hắn leo lên ghế trước xe máy. Phóng xe đi khỏi cổng bệnh viện. Vừa đi vừa nắm tay cô.
-Lâu không ôm vợ rồi. Hay vợ chồng mình đi ôm nhau cái đi.
-Chỉ ôm thôi à?
-Uh. Vợ mấy hôm ở viện mệt rồi. Chồng chỉ ôm thôi.
Đây là lần đầu hai đứa dắt nhau vào nhà nghỉ. Đúng như hắn nói, hắn không làm gì cô thật. Mà nằm lên giường gối đầu cô lên tay rồi lại thủ thỉ đủ thứ truyện.
-Mấy nữa chồng đi thi chứng chỉ tiếng Anh.
-Tụng kinh xong rồi đó hả.
-Uh. Nhưng mà chắc học chỉ để đấy thôi.
-Sao vậy?
-Vì tiêu chuẩn phân xuống đủ rồi. Không đến lượt mình.
Cô quay sang nhìn hắn.
-Nhưng đó là mục tiêu lúc chưa có người yêu, còn giờ có người yêu rồi, thì chả muốn đi nữa. Muốn ở nhà với vợ.
Hắn thơm cô mấy cái rồi hun nhanh.
-Sao đấy.
-Nằm im nhá. Chồng đang nhịn đấy.
Cô quay sang cười. Cố tình chạm vào người hắn, sờ mó. Hắn ngọ nguậy rúc vào gối. Cái tuổi khỏe mạnh ham muốn. Mà phải cố nhịn sợ cô mệt, thì đúng là rất đáng yêu rồi.
-Này… Em đừng quậy nữa. Anh không chịu được đâu.
-Kệ.
Cô không tha, cuối cùng hắn không chịu được. Chồm lên. Cô cũng nhiệt tình ủng hộ. Bởi người đàn ông của cô ở đây. Sau này không biết sẽ ra sao. Nhưng để làm một phép so sánh. Thì cô cảm thấy mình được trân trọng hơn rất nhiều. Cảm nhận được người ta sẵn sàng lắng nghe và luôn muốn tìm hiểu xem cô đang nghĩ gì.
Phụ nữ là vậy. Dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu. Bên trong vẫn cần có một điểm tựa bình yên.
Cô nghe Phong, quay về với cuộc sống hiện tại của mình. Với nhiệm vụ là một người mẹ,người yêu của anh bộ đội trẻ.
Nhưng dường như mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc. Khi anh ta cứ hành hạ bản thân. Cứ mang cái sự tội nghiệp của mình ra để đánh vào lòng thương của người khác. Để người ta gây áp lực lên cô.
-Lan… Sao dạo này con không vào với thằng Thuận à.
-Anh ta có bà nội con Mít rồi ạ.
-Có bà nội thì cũng qua xem nó ăn uống thế nào. Chứ sao lại bỏ bẵng đi như thế.
-Liên quan gì đến mình nữa thi thoảng hỏi thăm thôi. Chứ giờ con cũng có việc của con. Cũng phải lo cho cuộc sống của con.
-Sao con lại nói như thế. Có phải vì cái cậu kia. Mà giờ con sống thế này đúng không.
-Không con không vì ai cả. Mà vì con thôi. Cứ mỗi lần đến đó. Quá khứ lại nhắc con nghĩ đến ngày tháng bên anh ta.
-Mẹ đã nói với con rồi. Nghĩa tử là nghĩa tận.
-Con biết…
-Con quan tâm tới nó, vừa là để con Mít nó nhìn vào biết mình sống như thế nào. Vừa để thằng kia nó nể trọng mình sống tử tế.
Nể cái gì. Hắn ghen thì có. Cô ở nhà hắn càng mừng. Tuy vẫn không phản đối chuyện cô đến thăm anh ta, nhưng nhìn cái mặt là biết tâm tình rồi.
Mẹ vừa nói xong thì bà nội con Mít cũng đi đến. Nhìn mặt bà ta bơ phờ. Đôi mắt trũng sâu, Ánh mắt mệt mỏi bước vào bên trong. Thấy cô thì rưng rưng.
-Lan.
-Con chào… Mẹ…
-Lan. Mẹ nhờ con chút chuyện được không?
-Có chuyện gì ạ.
-Thằng Thuận…
Bà ấy nói đến đấy thì nghẹn ngào. Nước mắt ứa ra tủi thân..
-Có chuyện gì vậy ạ.
-Nó chẳng ăn uống gì. Suốt ngày hút thuốc. Bác sĩ không cho nó khùng lên gào thét.
Nói đến đây bà ấy càng nức nở.
-Bác sĩ bảo nó chịu chữa thì sống được vài năm.. Chứ cứ như thế này thì chả mấy.
Cô đứng im.
-Mẹ xin con… Giờ chỉ có con mới nói được nó. Con qua với nó giúp mẹ.
Cô đứng im. Nhìn bà ta khóc mà cũng thấy thương trong lòng.
Mẹ cô tiến lại động viên.
-Thôi con. Bà đã nói thế. Con cũng qua xem Thuận nó làm sao.
Mẹ cô nhỏ nhẹ.
-Để cho con Mít sang với bố. Cho bố con nó chơi với nhau. Không có bố khổ lắm con ạ.
Cô nghe vậy thì cũng gật đầu. Vì con… Việc đầu tiên vẫn là vì con. Và thứ hai vẫn là lương tâm của một con người. Có lẽ mẹ cô nói đúng. Coi như làm phúc. Mình giúp người ngoài được. Thì sao lại bỏ bố của con mình. Dù sao cũng đã từng có tình cảm với nhau. Từng yêu nhau.
Cô đi vào ngôi nhà cô từng sống. Hôm trước đứng bên ngoài đã bừa bộn. Nay bên trong còn tệ hơn. Có lẽ khi biết bệnh tình của mình. Anh ta càng quẫn trí.
Thuận đang nằm trên giường. Cơn sốt khiến anh ta run lên cầm cập. Chân tay rã rời, gày gò. Chẳng còn sức sống.
Cô bước lại gọi.
-Anh Thuận. Anh Thuận.
Anh ta mở hé mắt nhìn cô. Đôi môi run run.
Cô thấy vậy thì đau lòng. Ngồi xuống chạm tay vào tay anh ta. Bàn tay lạnh ngắt.
-Mấy hôm nay nó có chịu ăn uống gì đâu.
-Vậy để con lấy cháo cho anh ý.
Cô đứng lên. Lấy bát cháo vừa mua ở cửa hàng. Xúc cho anh ta ăn. Chăm sóc anh ta cả ngày. Đến lúc tỉnh táo hơn mới dỗ anh ta đi bệnh viện. Nhưng anh ta không chịu.
– đi làm gì. Đằng nào cũng chết.
-Anh nói vớ vẩn nhỉ.
-Chết sao được.
-Tôi có đầu đất đâu mà không biết.
-Bao giờ chết không quan trọng. Anh phải sống vì con chứ.
-Con có mẹ nó lo rồi. Giờ nó sống tốt. Sắp có bố mới rồi. Tôi lo gì nữa.
Anh ta chán đời thở dài. Cô ngồi đó nhìn. Rồi nhẹ nhàng.
-Tôi và anh ta. Chưa có gì. Anh đừng vớ vẩn.
-Chưa có mà nó quan tâm thế à.
-Người ta là người tốt.
-Vậy tôi không tốt.
-Em đã từng nói với anh. Sống phải đặt mình vào vị trí của người khác. Đừng chỉ nhìn từ một phía.
-Anh đi làm em cũng đi làm mà. Anh lo cho gia đình. Em cũng lo cho gia đình. Có ai hơn ai đâu mà phải sống thế.
-Sống thế nào.
-Thế nào. Ngần ấy năm anh vẫn chưa nhận ra ạ.
Anh ta im. Cô đứng lên. Miệng vẫn càu nhàu.
-Bao năm rồi anh vẫn thế. Em nói anh mà anh chưa bao giờ nghe.
-Vợ chồng lấy nhau phải đồng lòng. Em nói mà thái độ anh cứ làm như em xui dại. Chẳng coi em ra gì.
Anh ta nằm im suy nghĩ. Một lát sau mới lên tiếng.
-Vậy anh sẽ nghe em. Chúng mình làm lại nhé. Anh chả sống được bao lâu nữa. Cho anh cơ hội bù đắp lại cho hai mẹ con.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN