Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 30
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 30
Hắn chở cô vào bệnh viện. Mẹ chồng cô đang đứng cùng em gái chồng và hai ông anh rể. Thấy Phong bước sau cô. Họ ngẩng lên nhìn. Hai người đàn bà tỏ rõ Thái độ thiếu thiện cảm. Hai người đàn ông chỉ nhìn. Cô bước lại.
Mẹ… Anh ấy làm sao đấy ạ.
Nó hỏi con đâu.
Mẹ bảo con về rồi.
Thế là ho nhiều quá. Ra cả máu. Rồi lả đi.
Cô đứng im. Bà ấy cầm tay cô xuống giọng. Và cũng coi như Phong không tồn tại ở đó.
Mẹ xin con một lần nữa đấy con. Thuận nó dù sao cũng là bố con Thaỏ. Không ai thay thế được. Cũng không ai có thể thương con bé bằng bố nó. Xin con giúp nó.
Bà ấy nói thế cũng là muốn Phong nghe thấy. Nhưng mà hai đứa vẫn đứng im.
Coi như mẹ xin con. Xin con giúp nó.
Mẹ… Giờ con đến nấu ăn, rồi lau người cho anh ấy. Chứ. Con cũng phải về làm. Con cũng còn cuộc sống của con chứ ạ.
Nhưng giờ thằng Thuận nó yếu rồi. Coi như mẹ xin con. Con giúp nó, coi như tích thêm đức cho mình.
Lúc này hắn đứng đằng sau cô. Tay nhẹ nhàng đưa lên bám eo cô. Cô quay sang nhìn hắn.
Mẹ. Con vẫn quan tâm anh ấy mà.
Nhưng mà giờ không có con. Là nó khổ sở lắm.
Mẹ… Cái này mẹ cứ từ từ để con sắp xếp công việc đã.
Mẹ nói với bà rồi. Con cứ qua với mẹ. Công việc bà và mẹ sẽ giúp con.
Thấy cô im bà ấy nói thêm.
Coi như vì con Thảo con ạ. Dù sao hai đứa vẫn còn con Thảo.
Hắn vẫn đứng im sau cô không nói gì. Lát sau bác sĩ bước ra. Mọi người túm lại.
-anh ấy sức khoẻ yếu, lại bị xúc động mạnh. Chúng tôi đã tiêm thuốc rồi. Lát gia đình ra làm thủ tục cho anh ấy nhập viện điều trị.
Vâng.
Anh ấy đỡ nhiều chưa ạ.
Bây giờ Phong mới lên tiếng nói. Anh ấy ổn rồi.
Bác sĩ trả lời.
Vậy chúng cháu xin phép về trước. Anh ổn rồi thì bác ở lại với anh. Chúng cháu xin phép về vì bé Mít không ai trông ạ.
Mẹ chồng với mấy người anh rể nhìn hắn.
Lan… Đây là…
Đây là bạn em ạ.
Cô nói luôn. Phong bước lên.
Cháu chào bác. Chào các anh. Em là bạn trai Lan.
Mẹ chồng cô cau mày.
Chị đến thì chị đến, đâu có cần phải vác theo bồ đến đây.
Cô em chồng tỏ ra khó chịu.
Xin lỗi bạn. Lan và tôi đều độc thân. Cho nên chúng tôi yêu nhau là chuyện bình thường. Không nén lút nên không gọi là bồ được.
Bao giờ cưới hãy hay. Chứ giờ đàn bà chưa có gì đã… Đúng là…
Cô ta nói mỉa mai.
Là do tôi chủ động. Chắc cũng cũng sắp rồi. Bạn yên tâm. Tôi sẽ nhắc Lan mời bạn đến chung vui.
Câu nói này khiến mọi người bên đó đuối lý. Phong dắt cô về. Cô cũng lẳng lặng đi theo. Về đến nhà. Quay lại nhìn cô thở dài.
Em sống được với những người như vậy thật đáng ngưỡng mộ.
Mình đi làm dâu mà. Dù họ không tốt. Nhưng một điều nhịn. Chín điều lành. Cứ coi như mù như điếc. Cho bình yên.
Đôi khi thừa biết họ không tốt, họ. Hãm hại mình. Nhưng đôi co lại chỉ làm cho người ngoài họ càng nghĩ mình tồi tệ. Chi bằng mình lùi một bước. Để khi người ta nhìn lại người ta tiếc nuối nhiều hơn mình.
Cô cười. Dù nụ cười chỉ là cố gắng cho Phong an lòng chứ thực ra trong lòng cũng đang rối bời lắm. Phong nhìn cô thương cảm. Kéo cô vào lòng ôm chặt lấy.
Anh biết em từng phải sống rất khổ tâm. Cảm ơn em đã dũng cảm rời bỏ. Anh sẽ không bao giờ làm vậy với em. Mà sẽ cố gắng cho em được sống bình yên nhất.
Cô xúc động rúc vào lòng hắn. Khóc cho những ấm ức chất chứa trong lòng từ rất lâu vơi đi. Giờ cô có Phong làm chỗ dựa. Mong rằng Phong sẽ không làm cô thất vọng thêm một lần nữa.
Buổi chiều, vừa đón con về thì thấy mẹ cô đi ra. Khuôn mặt nghiêm túc gọi cô vào.
Vào đây mẹ bảo.
Gì đấy mẹ.
Mày đưa thằng kia vào gặp nhà thằng Thuận à.
Vâng. Hôm nọ anh Thuận đi cấp cứu. Phong chở con vào.
Giờ thiên hạ nó đồn ầm lên, người ta chửi mày kia kìa.
Có gì đâu mà chửi.
Tao cũng muốn chửi chứ không phải thiên hạ. Thằng chồng sống dở chết dở. Mày còn mang trai vào.
Chúng con chả còn là gì của nhau. Giờ con yêu ai, con quen ai là chuyện của con.
Mày ngu lắm. Nó chỉ lợi dụng mày thôi. Chứ giờ nó kiếm chỗ ăn ở. Sau này nó theo con khác.
Mẹ… Đừng nghĩ vậy. Phong là người tốt.
Mày ngu một lần chưa chừa à.
Mẹ…
Thôi… Mày ở vậy cho tao bớt khổ đi. Đừng làm khổ tao thêo nữa.
Mẹ… Mẹ buồn cười nhỉ.
Bố mày chửi tao từ nãy đấy.
Bố con đâu.
Bố mày đi đâu rồi. Cái nhà này. Loạn vì mày mất.
Mẹ cô cũng bỏ đi luôn không quay lại. Tối đến Phong đi ra thay vì thân thiện, vui vẻ như mọi khi. Hôm nay trông thấy Phong, con gái cô sợ. Chạy lại ôm chặt lấy chân cô.
Mẹ ơi.
Sao đấy con.
Con sợ chú Phong.
Cả cô và hắn nhìn nhauu.
Chú có làm gì con đâu.
Chú bắt mẹ con đi. Không… Con không cho.
Con bé quát lên. Cô nạt.
Mít, con làm gì thế hả.
Nghe mẹ quát nó bật khóc. Quay đi vào xó ngồi giận dỗi.
Mẹ chỉ thương chú thôi. Mẹ không thương con nữa.
Mẹ ôm chú ngủ mẹ không ôm con
Mẹ đẻ em bé mẹ không cần con nữa.
Cô và hắn nhìn nhau. Cô bước lại gần con bé. Rồi ngồi xuống.
Con. Ai nói với con như vậy.
Mẹ không thương con nữa.
Nó mếu máo nhìn cô. Cô thương quá mà khóc theo.
Mẹ có em bé là không cần con nữa.
Không. Mẹ lúc nào cũng thương con.
Hai Mẹ con ôm nhau khóc. Phong ngồi bên cạnh vỗ về.
Chú về đi. Tại chú mà mẹ con không thương con nữa.
Có vừa khóc vừa nói với Phong.
Con… Con không được nói thế. Ai dạy con nói như vậy.
Mẹ không đồng ý đâu.
Mẹ ơi…
Nó khóc òa lên lần nữa. Hai người ôm nó cho đến khi con bé ngủ say. Phong bế nó lên giường đặt xuống rồi ngồi bên cạnh cô. Nắm tay cô đan lại. Hai người nhìn nhau.
Em đừng lo. Nó là đứa trẻ. Người lớn nói sao. Nó nói vậy.
Nhưng em không muốn người ta tiêm nhiễm con bé những điều đấy.
Chắc có người nhà Thuận ở đó.
Uh. Đứa em gái Thuận là cô giáo. Nhưng không dạy lớp con.
Thế anh hiểu rồi.
Em đừng suy nghĩ. Chuyện này mình cứ tác động con dần dần. Nếu cần thiết. Mình chuyển con. sang trường khác.
Cô nhìn hắn. Hắn ánh mắt cương cương quyết. Nắm chặt tay cô như khẳng định hắn sẽ xử lý được vấn đề này.
Nhưng đó mới là khởi đầu của câu chuyện. Khi mấy hôm sau, vừa đón con về thì cô gặp bố. Ánh mắt ông ấy đang hết sức tức giận.
Bố… Có chuyện gì đấy ạ.
Có chuyện gì. Tao đã bảo mẹ mày nói mày không qua lại với thằng kia nữa mà mày không nghe hả.
Bố, có chuyện gì.
Mày làm tao nhục. mày không biết nghĩ.
Con và Phong đều độc thân. Có gì mà phải ngại.
Thằng Thuận nó bệnh sắp chết. Mày không vào, không quan tâm cũng chả sao. Nhưng cũng đừng công khai qua lại với Thằng kia. Người Người ta chửi.
Kệ họ…
Cô trả lời bất cần. Nhưng ông thì không.
Tao đến tìm thằng kia rồi. Nhưng mà nó cũng giống như mày. Chúng mày muốn tạo phản tao có cách.
Bố. Sao bố lại làm thế. Anh ấy là người tốt.
Tốt đẹp cái gì.
Mày thử nghèo rách khố đi. Xem nó có cần mày không.
Anh ấy không phải con người lợi dụng.
Mày nghĩ nó tốt thế à. Mày ngu lắm.
Tao nói trước. Mày không bỏ nó là tao lên gặp thủ trưởng đơn vị nó đấy.
Bố… Sao bố lại làm thế. Bố không nghĩ cho con sao.
Mày nghĩ xem. Nó tí tuổi. Quê vùng sâu vùng xa. Tao lạ gì chỗ nó. Nó chả muốn ngoi lên đây thì còn gì.
Bố… Bố nghĩ ai cũng như bố chắc.
Câu nói này là cô giận quá mà nói ra. Không biết lại làm bố bực điên lên đến như vậy.
Nhưng họ nghĩ sao chứ. Chả nhẽ đàn bà cũ không có quyền yêu người độc thân trẻ tuổi. Chả nhẽ cứ là đàn bà cũ thì phải chọn những người từng tan vỡ để đồng cảnh ngộ.
Xã hội không bắt buộc ai theo nguyên tắc của xã hội. Mà chỉ có con người cứ cố chấp nghĩ theo ý mình thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!