Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1320


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 72


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 72
Hắn mở mắt khi có cái gì đó thò vào mũi mình. Trước mắt hắn. Hai đôi mắt to tròn đang cúi xuống nhìn. Mỗi đứa một ngón tay cho vào lỗ mũi bố nghịch.
-Bố ơi, bố không đi làm à?
Sóc hỏi to.
Hắn giật mình tỉnh, bật ngồi dậy vơ quần áo. Không… Hắn còn nguyên vẹn, quần áo vẫn mặc đầy đủ trên người. Đêm qua, hắn chỉ nhớ về đến đây thôi. Còn đâu những chuyện khác xảy ra giờ rất mơ màng. Nhưng mà… Có một số tình tiết hắn vẫn nhớ mang máng, chỉ có điều, có người muốn xóa đi thôi.
-Con dậy sớm thế hả hai đứa.
-Mẹ bảo để im… cho bố ngủ.
-Thế là bố muộn làm rồi.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nhéo má hai con.
-Mẹ sợ bố đi làm. Mệt.
-Thế là mẹ bảo, con cả em, để cho bố ngủ.
Hắn cười, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi xuống. Cô đang bán hàng thấy hắn thì quay lại nhìn. Hắn ấm ức lẩm bẩm.
-Sao không gọi dậy đi làm.
-Nay thứ 7.
-Thứ 7 có việc của thứ 7.
-Ai biết. Tưởng uống say để mai nghỉ.
Cô quay đi ngại, người ta vào mua hàng khá nhiều. Hắn mở tủ với chai chanh muối tu một hơi không quên rút tờ 5 chục thả vào thùng, ngồi vào bàn tính tiền nghỉ.
-Anh tính tiền cho em với.
-Chờ chị lấy đồ được không.
-Em đang vội. Anh dí vào máy đây này.
Người ta hướng dẫn, hắn làm theo.
-Ờ. Cũng không khó lắm.
Hắn tính tiền còn khách tự cho hàng vào túi.
-Nhà mới sắm nhân viên hay ông chủ đây cô Lan.
-Ô sin chị ạ.
-Ô sin đẹp trai như này thì tốn kém đấy.
-Ôi. ngày đi làm tối ngủ với chủ.
Tất cả cười. Cô quay lại lườm hắn.
Hắn ngồi dãi thẻ ra vì một chân không gập lại như bình thường được. Ngước lên nhìn cô
Rồi lại chăm chỉ tính tiền. Cô tiến lại miệng nói nhỏ
-Không đi làm à.
-Hơn chín giờ vào nghe chửi à.
-Thế vào nghe chửi xong ăn cơm rồi uống tiếp.
-Thôi. Mệt lắm rồi.
Cô cười nhẹ.
-Trưa cho xin bát cơm nhé. Qua chả ăn mấy toàn uống. Giờ đói.
-Có cháo trên bàn đấy.
-Cho con ăn.
-Con ăn rồi.
-Kệ nó chơi trên đấy hả.
-Nó mò xuống bây giờ.
Hai đứa bé đi xuống. Tiến lại phía bố.
-Bố ơi. Bố bán hàng cho mẹ à.
-Uh. Con có bán hàng cho mẹ không
-Con có.
-Con bán vào cái bụng con. Ăn muốn phá sản.
Cô véo cái ti sữa của nó.
-Con có trả tiền.
-Đâu.
-Tiền mừng tuổi. Con cả chị đưa cho mẹ.
Cô phì cười.
-Ngần đấy ăn được một tháng thôi.
-Vậy con bảo bố trả.
Cu cậu ngóng lên hóng bố. Hắn đứng dậy dắt con.
-Lên ăn cháo đi. Mẹ nuôi con lớn. Sau này mẹ già con nuôi.
-Vâng.
Cu cậu quay lại nhắc lại câu đó. Cún đi theo. Miệng xin xỏ.
-Bố cho con ở đây với anh Sóc cả mẹ Lan nhé.
Hắn quay lại.
-Con không về với ông bà à.
-Không. Con ở đây với anh Sóc.
-Nhưng mẹ Lan phải bán hàng. Con phải đi học. Đây cũng không phải nhà mình.
-Sao bố lại ngủ ở đây.
-À ờ…
Hắn lúng túng.
-Bố xin ở nhờ.
-Vậy bố xin mẹ Lan cho con ở nhờ cùng bố nhé.
Hắn nhìn con mà thấy thương con. Nhưng những gì mà mẹ con Sóc phải chịu đựng khiến hắn thấy ngại.
Hắn mở nắp tô cháo, cháo thơm lừng. Lâu lắm rồi mới có người quan tâm hắn nhiều đến vậy. Hắn thấy xúc động lắm các bác ạ. Nhưng mà càng làm cho hắn thấy áy náy. lấy thìa xúc cho hai đứa con nhưng nó không ăn. Hắn thủ thỉ.
–Bao giờ cún khỏi. Về nhà đi học. Chủ nhật bố lại cho đến chơi với anh Sóc.
-Con bị ốm, còn ho đây.
Nó cố ho mấy tiếng mà hắn muốn buồn cười.
-Con uống thuốc chưa.
-Rồi ạ. Mẹ Lan cho con ăn cháo. Rồi cho con uống thuốc.
-Anh Sóc uống hết thuốc. Mà cứ đòi xin thuốc của con.
Cái thằng háu ăn nên má nó mới vậy. Hắn nhéo má cu Sóc.
-Mẹ bảo… Phải tự xúc cháo. Tự uống thuốc. Mới ngoan.
-Em tự uống. Mà anh xin của em.
-Anh nhòm cái. Chứ anh có uống, của em đâu.
Hắn cười.
-Sóc không được uống thuốc của em. Không thì ốm như em đấy.
-Con uống thuốc, để em ở đây chơi.
-Cuối tuần bố đưa em vào chơi với con. Ngoan… Thứ hai bố cho em về, cho em đi học.
-Không… Con không về.
Cún mếu máo.
-Không… Con không cho em về. Bố đừng cho em về.
Cu Sóc cũng mếu máo theo. Rồi cứ thế hai đứa khóc òa ra to tướng. Khiến cô phải chạy lên xem tình hình.
-Gì đấy.
-Bố bảo cho… Em cún về.
-Con không về.. Mẹ Lan cứu con.
Cô nhìn hắn. Hắn ngồi im thở dài.
-Anh đi vào đơn vị đi. Để chúng tôi yên.
Hắn vẫn ngồi im. Cô ngồi xuống dỗ hai đứa.
-Nín đi. Mẹ cho con ở đây với mẹ.
-Cho nó về đi học.
Hai đứa lại nhìn bố rồi khóc òa ra tiếp. Cô cau mày.
-Anh muốn cãi nhau với tôi. Hay muốn tôi đuổi anh về.
-Vừa đuổi đấy còn gì.
-Vậy anh đứng lên về đi.
-Không nghe thấy bảo à. Nó phải đi học. Sắp vào lớp một rồi.
-Thở không nổi học hành cái gì.
–Nhưng ở đây giải quyết gì đâu.
-Anh có thấy nó muốn ở đây không.
-Nhưng đây không phải nhà nó. Em có nuôi được nó mãi không.
-Anh cứ để đó.
-Để đó là gì. Em làm như chỉ mình em nuôi được chắc.
Hắn bắt đầu cáu lên. Cô cũng bực mình quát.
-Vậy anh mang về đi.
-Về luôn đi và đừng quay lại đây nữa.
Cô cũng gắt. Nhưng hắn đứng dậy thì nhìn hai đứa con ôm nhau khóc. Không thể đành lòng chia cách chúng nó. Bèn đứng dậy đi thẳng ra cửa. Hắn bực mình nhưng cũng thấy hắn sai. Vì hắn quá sốt ruột. Vì hắn ngại. Vì hắn lo cô lại gánh thêm gánh nặng cho hắn.
Vì hắn sợ… Hắn sợ sẽ làm khổ cô một lần nữa. Hắn muốn cô có cuộc sống bình thường, vui vẻ như những ngày hắn chưa trở về.
Hắn đi thẳng vào đơn vị. Nay thứ bảy. Mà thứ bảy của bộ đội là ngày nghỉ. Mà ngày nghỉ là ngày rượu. Người ta đồn bộ đội uống rượu như nước cũng không sai đâu.
Có lẽ một nửa số rượu sản xuất ra, là cho bộ đội. Mà hẳn là trong đó, hắn được phong tặng huy chương vàng tài uống rượu.
Nhưng thực tế, ngoài giây phút thư giãn bên rượu, họ chẳng còn niềm vui nào khác. Đôi khi, vì tính chất công việc quá gò bó, và những ngày tháng phải sống xa gia đình, sống cô đơn. Mà họ tìm đến rượu như một cách thư giãn cho tâm hồn. Uống say để khỏi phải suy nghĩ, và đỡ hơn cái nỗi nhớ nhà.
Hắn lại uống các bác ạ. Anh Lại gọi cho cô khi hắn lờ đờ bên chén rượu. Giờ này đã là 9 giờ tối rồi.
-Lan…Có chuyện gì mà Phong nó uống nhiều thế.
-Có gì đâu anh.
-Cu Sóc đâu.
-Nó đang chơi với em.
-Cả Cún hả.
-Vâng.
-Gọi xuống anh Xem.
-Cún ơi, sóc ơi, bác Lại gọi.
Hai đứa lon ton đi xuống.
-Con Chào bác.
-Chào con.
-Dạ.
-Nay bố nói gì mẹ à.
Anh Lại hỏi hai đứa bé.
-Bố bảo cho con về.
-Bố bắt em cún, về đi học ạ.
-Thế là bố mẹ cãi nhau à.
-Vâng. Bố lại bảo không cần.
-Bố con hư nhỉ. Để bác đánh bố nhé.
-Bác đừng đánh. Bố con đau.
-Bố con không có chân. Đau lắm.
Hai đứa xin cho bố.
-Thế hai đứa vào đây chơi với bác không.
-Có ạ.
-Thôi, khuya rồi anh ạ. Để mai bố nó cho vào.
-Em vào xem thằng kia thế nào hộ anh cái.
-Kệ.
-Nó uống hôm qua nhiều. Lại trưa nay, giờ vẫn đang ngồi. Anh sợ nó cảm ý..
-Giời nói được ông ý.
-Hai đứa hay thật đấy. Hai mặt con rồi sao lại thế. Nhường nhịn tí đi.
-Em có nói gì đâu.
-Nó tự ái đấy. Nó ngại chuyện ông bà già. Rồi chuyện chân cẳng.
-Có sao đâu.
-Nếu em thấy không sao thì em có vì nó không.
-Vào dỗ nó một câu. Hai đứa làm lành đi. Nó không dám thì em chủ động. Có mấy mặt con rồi. Ngại ngùng gì nữa.
-Để mai đi anh. Giờ bọn trẻ vừa ốm. Đi sương lạnh. Lại bị lại thì chết.
-Vậy lát anh chở nó ra trả em nhé.
-Thôi. Anh cứ để hắn ở đấy đi.
-Nó say quá thì sao.
-Kệ nó.
Cô cúp máy. Cho con đi ngủ thì anh Lại lại gọi.
-Nó làm sao ý. Mặt tái nhợt rồi đây này.
-Anh đừng bôi dầu.
-Nó không cho anh động vào người ý . Rượu chảy ra đằng mồm rồi. Em tính sao.
-Chờ em tí. Em gửi cháu cho bà ngoại đã
-Vào cổng. Bảo anh Lại gọi nhờ tí việc nhé.
-Vâng.
Cô gửi con rồi chạy vào đơn vị với hắn. Trên tay đã pha sẵn ít nước cam. Thôi thì dù gì. Hắn vẫn chưa thể trưởng thành hết được. Phải chấp nhận một phần trẻ con trong hắn thôi.
Anh Lại đắt cô vào phòng. Hắn đang ngồi, giờ chẳng còn rượu mà uống nữa nên hắn ngồi hút thuốc nhìn ra cửa. Thấy cô thì đôi mắt mơ màng. Không phản ứng nghĩa là say thật rồi.
-Em trông nó đi. Anh cả chúng nó xuống tầng dưới chơi đây. Cả tầng này có hai đứa thôi. Để ý không mất đồ nhé.
Chưa kịp trả lời, anh Lại đã đi mất. Cô tiến lại với cốc, rót ra một cốc nước cam. Nhẹ nhàng dỗ hắn.
-Uống đi cho tỉnh rượu.
-Vào làm gì.
Giọng hắn không lạnh lùng chút nào. Nghĩa là hắn chưa say.
-Anh Lại bảo.
-Tin gì ông ý.
-Là anh ý… Lo cho anh.
-Lo cái gì.
-Lo nhiều cái. Ngày anh không có nhà. Anh ấy hay ra chơi với con. Anh ấy tốt thật sự.
Hắn cũng vừa bị mắng. Cho nên giờ cũng biết sai mà nhẹ nhàng.
-Ở nhà ai trông con.
-Bà…
-Nó ngủ chưa
-Rồi.
-Tối có nghịch không.
-Có… Nhưng mà khỏe nhiều rồi. Chắc vài hôm nữa là khỏi hẳn.
-Việc đã nhiều rồi. Ôm đồm ít thôi.
-Ôm đồm gì đâu. Nó lớn rồi. Tự ăn tự chơi rồi. Có gì mà vất vả.
-Nhưng… Nó không phải con em.
-Nó vẫn là trẻ con. Nó đâu có lựa chọn. Chỉ có sai trong suy nghĩ của người lớn thôi.
Hắn quay sang nhìn cô. Cô nhìn lại. Hai ánh mắt giao nhau khiến tim cô hồi hộp.
-Xin lỗi em.
-Vì cái gì.
-Vì tất cả những gì, tôi và gia đình tôi gây ra cho em.
-Cũng phải cảm ơn anh, đã cho em đứa con đáng yêu đến vậy.
-Anh phải cảm ơn mới đúng. Nó giống như thiên thần trong cuộc đời anh vậy.
-Lúc nãy, anh Lại nói gì anh à.
-Thì… Đả thông tư tưởng thôi. Em muốn đi lấy chồng anh không cấm đâu.
-Vậy anh ở lại. Nuôi con một mình nhé.
-Anh làm được.
-Anh cao cả nhỉ. Hay không cần nữa.
-Em nghĩ xem anh có cần không.
-Chắc không. Nên nói vậy.
-Yêu một thằng què có gì sung sướng. Giờ đi còn chả xong. Huống chi làm.
-Cái đó anh có thấy sai sai không.
-Sai cái gì.
-Chắc anh không nhớ.
-Nhớ chuyện đêm qua à. Em giấu đi đúng không. Anh chưa quên đâu.
-Vậy anh còn nói…
-Anh thấy mình không xứng đáng. Anh nợ em quá nhiều.
-Em thấy mình già hơn. Lại cũ và quê mùa nữa.
-Em đẹp lắm. Và là một người rất bao dung.
-Cho nên anh thấy anh không xứng.
-Cũng không sao. Chúng ta có thể coi nhau là bạn. Anh có thể nuôi con. Và em sẽ đi lấy chồng.
-Em lấy ai.
-Ở trong đơn vị này, không dưới một người muốn lấy em làm vợ.
-Anh biết. Và anh sẽ xử lý chúng nó.
-Anh nói anh không cần mà.
-Anh có nói anh không cần đâu.
-Hỏi cu Sóc đi.
-Được rồi. Em chỉ mang nó ra dọa anh thôi.
-Nó nhớ lắm đó.
-Đừng vì đẻ được thằng nhãi con đó cho anh mà anh nhân nhượng nhé.
-Ai dám.
Hắn và cô cười trêu nhau. Rồi tự nhiên hắn dừng lại hỏi.
-Anh mua nhà ở đây được không.
-Làm gì.
-Thì đi làm cho tiện. Rồi cưới vợ.
-Anh chả bảo anh ở vậy còn gì.
-giờ anh nghĩ lại rồi.
-Anh lươn lẹo lắm.
-Phải đầu tư mới lấy được vợ. Giống như con gái phải chai mặt mới lấy được chồng.
-Hihi
Cô cười. Hắn nhìn cô nghiêm túc.
-Có thật không chê anh què không .
-Anh hâm à. Què chỗ này. Không què chỗ khác là được.
-Uh… Thì hôm qua… Anh làm gì….cho anh xin lỗi.
-Vậy nay anh có say không.
-Không… Giờ mà làm gì… Là anh nhớ.
-Vậy qua anh quên à
-Anh nhớ mang máng là anh cởi quần áo.
-Rồi anh có làm gì không nhỉ.
-Không. Sáng nay quần áo vẫn nguyên vẹn còn gì.
-Ai bảo thế.
-Em bảo thế.
-Em tưởng anh không nhớ sao.
-Anh nói lại xem nào.
-Nói lại làm gì. Để anh… Diễn lại cho mà xem.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN