Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1330


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 71


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 71
– có… Con cần bố…
Cu Sóc đứng bên cạnh nhanh nhảu đáp lời. Đôi mắt nó trong veo nhìn hắn như miếng bim Bim cá. Hắn quay lại nhìn con. Cười hạnh phúc rồi bế nó lên.
-Sóc của bố mà không cần bố. Thì bố đau lòng lắm.
-Con cũng cần bố.
Cún đứng lên ôm hắn và anh. Hắn bế luôn cả nó lên. Hai anh em đùa nhau trên tay bố cười khanh khách.
-Các con là báu vật của bố. Bố yêu các con nhất trên đời.
-Con cũng yêu bố nhất.
-Con cũng thế.
-Thế mẹ có yêu bố không.
Cu Sóc nhanh nhẹn hỏi. Cô đứng im không biết trả lời ra sao.
-Mẹ… Mẹ có yêu bố không.
-Con hỏi bố xem có yêu mẹ không. Mẹ nói trước ngại chết.
Cô đùa. Hắn quay lại nhìn cô như lườm kiểu làm khó.
-Bố… Bố có yêu mẹ không.
-Bố á…
Hắn im lặng suy nghĩ.
-Bố… Bố nói đi.
Cu cậu giục. Hắn bối rối rồi ghé tai con nói thầm gì đó. Cu cậu khanh khách.
-Bố bảo có yêu. Mẹ ạ.
Cô đỏ mặt, hắn cũng ngại ngùng. Liếc cô một cái. Không biết hắn nói thật hay chỉ nói cho con vui. Cả ba nhí nháu làm bé Cún buồn. Nó cúi xuống rưng rưng nước mắt.
-Cún… Con làm sao đấy.
Tất cả nhìn nó. Nó khóc to hơn vì tủi thân.
-Cún ơi. Em sao đấy.
Cô tiến lại bế nó đặt vào lòng nhẹ nhàng hỏi.
-Con sao đấy, nói cô nghe nào.
-Mẹ…
Nó mãi mới thốt được ra lời.
-Con nhớ mẹ à.
Nó lắc…
-Con muốn… Có mẹ… Như… Như mẹ anh Sóc.
Cô xoa đầu nó tội nghiệp. Mẹ nó… Chả thấy về thăm con. Nghĩ đến thôi cũng thấy đáng thương rồi. Con gái, rất cần mẹ quan tâm chăm sóc.
-Cún ơi… Anh bảo là… Mẹ anh cũng là mẹ em mà.
-Đây là mẹ… Của hai đứa mình.
-Em cũng có mẹ… Mẹ em… Đi đâu rồi ý.
Hắn ngồi cạnh nhìn con mà xót xa. Cô cũng khóc theo nó. Đưa tay xoa nước mắt cho nó rồi nâng khuôn mặt nó lên nhẹ nhàng dỗ dành.
-Ngày xưa, mẹ đấy sinh ra con. Nhưng giờ cô chăm sóc cho con. Cô cũng là mẹ con được.
Chỉ cần họ yêu thương và chăm sóc cho con. Họ xứng đáng được làm mẹ con.
-Mẹ anh… Quý trẻ con lắm. Em làm con… của mẹ anh đi. Chúng mình đi học.
-Nhà anh có ông ngoại, cả bà ngoại. Có Kem , cả Sữa, cả cháo, nhiều lắm. Vui cực.
-Ông bà thương anh lắm. Cho nên cũng… thương em cho mà xem.
-Nhà ông có em cún, lông xù, thích lắm.
Cu cậu ra sức quảng cáo để dỗ dành em. Nó cũng gạt nước mắt, nghe theo lời mời gọi của Sóc.
-Để em xin… ông bà em đã.
-Em xin bố đi.
Nó ngước lên nhìn hắn.
-Bố… Cho con sang, nhà anh Sóc nhé.
Hắn từ nãy thấy nó khóc thì thương . Giờ nói không thì cũng không được. Đành gật đầu.
-Con sang đấy, không được quấy mọi người như ở nhà nhé.
-Vâng ạ.
Hắn quay sang nhìn cô. Ánh mắt như nhờ vả.
-Con bé ở nhà ông bà chiều. Lười ăn và hay làm nũng. Cho nên, hơi phiền.
-Không sao đâu.
Cô nói nhỏ. Hắn tò mò hỏi thêm.
-Tại sao lại tốt với bố con tôi như vậy.
Cô nhìn nó rồi xoa đầu.
-Nó ở đây là lỗi của tôi. Nên thương nó, coi như sửa chữa sai lầm mà mình đã gây ra.
-Là quan tâm nó, chỉ để sửa sai thôi à.
Giờ cô phải nói gì với hắn đây. Nói vì hắn thì hắn đâu có thèm. Hắn lại dở trò chảnh chó ý. Cho nên đành gật đầu.
Hắn tự ái. Đưa tay bế đứa con.
-Không cần phải làm thế đâu. Chúng tôi không cần thương hại.
-Ơ… Anh lại sao thế.
-Tôi nói chúng tôi không cần thương hại mà. Cô tránh ra đi. Không cần cô quan tâm.
Hắn quát lên, hai đứa bé sợ quá lại khóc ầm lên. Nói chung, kể từ ngày hắn đau chân, hắn hay cáu hơn. Dễ mất kiểm soát bản thân.
Cho nên, nói chuyện cũng phải lựa lời.
-Có chuyện gì vậy.
-Bác sĩ đi vào hỏi.
-Không. Anh ấy đang có chút chuyện không vui.
Cô giải thích với bác sĩ.
-Bố bé sang gặp tôi lát. Làm thủ tục cho hai cháu ra viện, tôi sẽ kê đơn để về nhà điều trị.
Hắn quay sang nhìn bác sĩ.
-Em tưởng mấy hôm nữa mới ra ạ.
-Khỏe rồi thì ra cho khỏi tốn tiền, mà về nhà cho thoải mái. Ở viện nhiều bệnh lây truyền không tốt.
Bác sĩ nói vậy cho khéo thôi. Chứ chả nhẽ nói thẳng là anh chị làm loạn một góc bệnh viện người ta đuổi về sao. Bệnh viện người ta quy định đi nhẹ, nói khẽ đây ông ý quát ầm lên, trẻ con đã bệnh, giờ vì ông mà bệnh nặng hơn ý.
Hai đứa lóc cóc thu dọn đồ đạc. Con Cún bám chân cô và Sóc. Hắn đành gọi taxi cho tất cả về nhà cô. Rồi vội vàng sang đơn vị.
Tối đến, việc đầu tiên trước khi đi ngủ là hai đứa kiếm điện thoại gọi bố.
-Bố ơi bố, bố về đi ngủ.
Hắn đang ngồi với mấy người bạn. Là vẫn còn dở chén rượu với nhau.
-Ngủ đi, lát bố về.
-Bố về đi. Em cún sắp bị sốt rồi.
Nghe câu đó các chú gọi.
-Sóc ơi.
-Dạ.
-Tối con ngủ với ai.
-Con ngủ với mẹ, cả bố, cả em cún.
-Thế bố có ôm mẹ không.
-Không.
-Thế phải bảo bố ôm mẹ.
-Con ôm mẹ.
-Thế không được. Phải bảo bố ôm mẹ rồi chú mua súng cho nhé.
-Vâng.
-Hai anh em ngủ với nhau. Cho bố mẹ ngủ với nhau.
-Thế mẹ lại đẻ em Cháo.
-Thì con lại có em chơi cùng. Xong được ăn nhiều kẹo.
-Rồi bố cho vào đây chơi với chú, cả ngày.
-Cả em cún nhé.
-Uh.
-Vậy con ngủ với em cún.
Tất cả cười ầm lên.
-Con nhà Phong lém lỉnh. Giống bố ghê. Phong đẻ đứa nữa đi. Chúng nó lớn cả rồi.
-Bố quát mẹ con.
-Bố quát gì.
-Bố bảo không cần.
-Ôi cái thằng này. Người ta chờ đợi bao năm không phải người ta cần mình. Mà người ta trân trọng mối tình của mình, vậy phải cố gắng mà giữ chứ.
-Để thằng khác nó xơi mất thì lại ngu.
-Có thể lúc ông đi, người ta chờ, nhưng ông về, người ta vỡ mộng, người ta bỏ là lẽ bình thường.
Người ta sinh con, chăm sóc con ông. Chờ đợi ông. Vậy là nhất ông rồi đấy. Đừng có làm màu nữa kẻo hối không kịp.
-Tôi tưởng ông cơn no bò cưỡi rồi. Ai ngờ…
Hắn cúp máy. Ngồi uống rượu tới khuya mới về. Hai đứa con đã ngủ. Cô ra mở cửa cho hắn. Người hắn nồng mùi rượu. Đã vậy còn mặc quần ngố phơi ra cái chân giả làm cô Thấy tội ghê. Cô chỉ hắn.
-Ngủ ở kia đi. Để tôi ngủ với con. Đêm xem nó thế nào.
-Ba người chật không.
-Không.
Hắn tiến lại xoa má hai con rồi ngồi ngắm chúng nó.
-Thôi nghỉ đi. Ngồi đó làm gì
Cô giục. Hắn vẫn ngồi.
-Này…. Ngủ đi, nghe thấy không.
Hắn ngẩng lên hỏi một câu chả đúng chủ đề.
-Làm thế nào mà nó giống bố thế nhỉ.
-Hỏi anh ý.
-Thì tôi cũng chỉ. Cho vài giọt vào đấy. Chứ có nặn ra nó được đâu.
-Vậy ai biết được.
-Hay là em nghĩ đến tôi nhiều đúng không.
-Làm gì có. Nếu vậy thì nghĩ đến bác Hồ cho nó thông minh như vậy.
Hắn cau mày.
–Em dám nghĩ đến người đàn ông khác sao.
-Thì anh chả bảo….
-Em chỉ được phép nhớ mình tôi thôi. Còn nhớ đến ai nữa là… Tôi cấm.
Hắn leo lên giường ôm lấy cô từ phía sau. Ôm chặt rồi rúc vào lưng thủ thỉ.
-Cấm em nghĩ đến ai khác. Ngoài tôi đấy.
Hắn cúi xuống hôn, cô đẩy ra quát.
-Anh làm gì đấy.
-Anh có làm gì đâu. Em đừng lo. Anh làm gì. Anh là chó.

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN