Yêu Trong Hận
Chương Phần 19: An Đình Một Mặt Khác
– Em xúc động đủ chưa? Có thể nói với bác tài chúng ta về đâu được chưa?
Giật mình cô lau nhanh nước mắt. Hít một hơi dài cô phì cười liền lật đật nhướng người lên nói với bác tài phía trước:
– Dạ cảm phiền chở về chở chúng cháu về khu vực cầu số ba ở quận tám.
Bác tài lập tức gật đầu. Thoáng một cái rùng mình, đẩy nhanh An Đình ra hai mắt Bảo An có phần kinh ngạc, anh nuốt nước bọt bán tin bán nghi hỏi An Đình.
– Em là gái quận tám à?
Cô hơi nhíu mày trước câu hỏi này của anh nhưng rồi cũng ngơ ngác gật đầu. Ngay lập tức mặt anh hơi biến sắc, nhìn sang nơi khác anh thủ thỉ lên tiếng:
– Từ hồi đi học anh đã nghe quen thuộc câu “nhất trai quận tư, nhì gái quận tám.”
An Đình lập tức hừ mũi tỏ ý không hài lòng, cô hằng giọng một cái liền khó chịu lên tiếng:
– Anh đừng có quơ đũa cả nắm như vậy. Quan trọng nhất vẫn là cách mà mình sống chứ không phải là môi trường sống.
Nhếch môi anh thản nhiên trả lời:
– Cũng có sự ảnh hưởng không nhỏ.
Thúc tay vào người anh, cô lớn giọng:
– Thế anh có thấy em ảnh hưởng gì không?
Anh bật cười khanh khánh, hôn nhẹ lên má cô anh dịu dàng lên tiếng:
– Tất nhiên em phải khác, như vậy mới xứng đáng là người con gái bên cạnh anh chứ.
Cô cũng bật cười, dựa đầu vào vai anh. Rất nhiều năm sau này cô nhớ lại khoảng khắc đó, có thể nói khoảng thời gian này vẫn là khoảng thời gian cô cảm thấy hạnh phúc nhất, chỉ tiếc là….nó kéo dài không được bao lâu.
Chiếc xe thoáng một cái đã tới nơi, vất vã lắm mới chui được vào một khu ổ chuột gập ghềnh khó đi vô cùng. Với một bên là sông nước, bên này lại sình lầy gập cả con đường. Ngồi trên xe mà Bảo An lại vô cùng khó chịu, nhăn mặt nói với An Đình.
– Giữa thành phố xa hoa nhất Việt Nam sao lại còn sót một nơi như thế này?
Cô nhíu mày không thèm đáp lời anh, trong lòng chỉ hồi hộp cảm giác sắp được đoàn viên. Cuối cùng đến một con hẻm vô cùng nhỏ, xe taxi vào không lọt, Bảo An đành xuống xe thanh toán rồi vác hai vali to đùng kéo lê vào bên trong cái xóm đó. Mới hơn chín giờ tối mà khu này lại tối đến nổi không thấy được đường để đi, thật khác với nét đặc trưng tại thành phố. Nhớ lại hồi còn ở Việt Nam, đối với Bảo An chín giờ mới là thời gian chuẩn bị để ra đường. Ngoằn ngoèo hơn cả chục cái cua quẹo mà vẫn chưa thấy nhà cô đâu. Toát hết mồ hôi với cái nóng ở Việt Nam. Bảo An bực bội lên tiếng:
– Ngoài trung tâm thành phố thiếu gì nhà không ở lại chui vào tận cái hốc bà tó này?
An Đình mỉm cười, quay sang lau đi mồ hôi cho anh, phụ anh kéo một cái vali, cô ái ngại lên tiếng:
– Gần tới rồi mà…
Đi thêm được một đoạn kha khá nữa cuối cùng An Đình cũng đừng chân lại trước một căn nhà nhỏ khá sập xệ. Bảo An khẽ thoáng một cái rùng mình khi tưởng tượng mình phải ở lại cái chòi bùi nhùi mà An Đình gọi là “nhà” trước mặt đến vài ngày. Lòng anh có chút gì đó hơi hối hận. Cả đời anh sợ nhất là ăn ở tại mấy cái nơi không sạch sẽ. Đang có ý định để An Đình một mình ở lại đây, còn anh sẽ đi tìm nơi khác mà ở thì cùng lúc đó An Đình vui mừng phấn khởi đập cửa thật mạnh rồi lớn tiếng kêu lên:
– Ba mẹ ơi! Con là An Đình, con về thăm ba mẹ đây.
Bên trong căn nhà vẫn im lìm không ai trả lời, bực mình An Đình càng đập cửa mạnh hơn, giọng nói lớn hơn:
– Ba mẹ, mở cửa. Con là An Đình đây.
Một người đàn ông trung niên lè è xuất hiện sau cánh cửa. Bảo An đang thầm nghĩ trong đầu đây hẳn là ba cô, đang tính gật đầu chào thì bỗng nghe An Đình bên cạnh ngơ ngác lên tiếng hỏi:
– Ơ…bác là….???
Người đàn ông trước mặt thể hiện sự khó chịu đến cùng cực. Ông ta hằng giọng lớn tiếng hỏi An Đình.
– Cô là ai? Nữa đêm, nữa hôm đập cửa nhà tôi có việc gì không?
Hốt hoảng với những gì đang xảy ra, An Đình kinh ngạc há hốc mồm ngạc nhiên đến nổi không nói được nên lời. Đến khi người đàn ông kia thiếu kiên nhẫn đang tính đóng cửa đi vào trong nhà thì cô mới hoàng hồn vịn cánh cửa lại, lắp bắp lên tiếng hỏi:
– Dạ thưa bác! Có thể cho cháu hỏi bác Phúc chủ nhân của căn nhà này đâu ạ?
Thở phào một cái ông ta lúc này mới nhẹ giọng mà lên tiếng:
– Thì ra là kím chủ nhà trước, ông ta bán căn nhà này cho tôi dọn đi nơi khác sống rồi. Cũng đâu được vài tháng nay rồi.
– Bác nói sao? Bán…bán căn nhà này rồi? – Ngơ ngác cô hỏi lại. Người đàn ông kia bực mình khó chịu lên tiếng:
– Bán rồi.
Ngơ ngác một lúc cô lật đật hỏi nhanh:
– Vậy bác có biết ông ta dọn đi đâu không ạ?
– Không biết.
Trả lời dứt khoác ông ta liền đóng nhanh cửa lại để mặc An Đình gần như chết trân tại chỗ. Bảo An đứng kế bên nhíu chặt chân mày tỏ vẻ khó hiểu, anh liền lên tiếng hỏi cô:
– Hàng xóm gần đây em có quen biết ai không? Qua hỏi thăm tình hình xem thế nào.
Bừng tỉnh trước câu nói của anh, cô liền nuốt cơn giận xuống. Bước nhanh qua nhà hàng xóm, cô cất giọng vừa phải mà nhẹ nhàng gọi:
– Bác Tư ơi!
Ngay lập tức một người đàn bà mập mạp bước ra mở cửa:
– Ai đó?
– Dạ cháu là An Đình đây.
Sau khi nhìn rỏ mặt cô gái phía trước, người đàn bà có tên bác Tư kia liền lập tức hớn hở bước nhanh ra ngoài vịn vào người An Đình mừng rỡ lên tiếng:
– An Đình đó hả? Trời ơi, biết bao nhiêu năm rồi không gặp. Cháu đi đâu đây? Mà khoan, vào nhà, vào nhà đã rồi nói chuyện.
Được người hàng xóm tốt bụng lên tiếng mời vào nhà Bảo An mới thở phào một cái nhẹ nhỏm. Nói thật, anh đi bộ một đoạn đường dài nãy giờ lại đứng lâu như vậy chân anh đã sớm mỏi rã rời. Chưa kể anh còn bị mấy con muỗi chết tiệt thản nhiên xin ít máu nữa chứ.
Trò chuyện cùng bác Tư một hồi An Đình mới biết rằng căn nhà này đã bị Đình Toàn thua cá độ đá banh mà tiễn lên đường rồi. Vì lo lắng cho cô, không muốn cô vì Đình Toàn mà khổ tâm kiếm tiền nên ba mẹ đã giấu biệt không cho cô biết chuyện này. Bây giờ họ đã về lại căn nhà vườn ở Long Khánh mà buôn trái cây sống qua ngày. Lau đi nước mắt, cơn giận trong lòng một lần nữa bùng phát. Thật sự cô chỉ muốn ngay lập tức giết chết Đình Toàn. Thề với lòng lần này về gặp nó, cô nhất định phải dạy cho cái tên nghiệp chủng đó một bài học ra trò.
Bước ra khỏi nhà bác Tư, trời cũng đã khá khuya. Nếu bây giờ về thẳng Long Khánh e rằng có hơi bất tiện. Cô liền thở dài quay sang Bảo An buồn rười rượi mà thỏ thẻ lên tiếng:
– Xem ra tối nay mình phải ngủ khách sạn nữa rồi.
Bảo An nhăn mặt không đáp, trong lòng đang ngao ngán cái quảng đường phải lết bộ từ cái hốc này ra ngoài đường lớn để bắt xe…đúng là cực hình mà.
Leo lên xe taxi anh liền thở hổn hển bắt bác tài phải bật máy lạnh với tần số cao nhất cho anh. Xong rồi anh thản nhiên nói với bác tài:
– Phiền bác chở giúp về đường số sáu, khu Phú Mỹ Hưng, quận bảy.
An Đình có chút giật mình quay sang ngạc nhiên hỏi anh:
– Sao lại là về đó?
Ngã lưng ra sau ghế anh uể oải trả lời:
– Anh còn một căn nhà ở đó, đó cũng là nhà anh ở từ nhỏ tới lớn.
– Vậy hiện tại có ai đang ở đó không?
– Có, còn một bác quản gia vẫn đang làm việc ở đó. Mỗi lần về Việt Nam công tác tụi anh đều về đó ở.
Cô im lặng ngã lưng ra sau ghế, nhìn mọi cảnh vật quen thuộc lần lượt lướt qua mắt mình, trong lòng đè nặng một cảm giác thật khó chịu. Nơi đây dù sau cô cũng đã sống hơn mười mấy năm, dù nó xấu xa, nghèo khó hay dơ bẩn như thế nào, vẫn gắn liền với cả một tuổi thơ của cô. Nơi chôn giấu biết bao là kỉ niệm, thế nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng cô về lại nơi này. Chiếc xe mau chóng rời khỏi quận tám, không quá xa để đến với quận bảy. Khu biệt thự Phú Mỹ Hưng – nơi dành cho những người thật giàu có, so với cái nơi cô đã sống thì dường như là thiên đường và địa ngục vậy. Khẽ quay qua nhìn người đàn ông kế bên, một cảm giác thật xa cách, thật lạ lẫm. Anh với cô đúng là hai tầng lớp, hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cô lấy tư cách gì để ở bên cạnh anh chứ?
Dừng lại tại một biệt thự khá lộng lẫy, không kém gì căn nhà bên Úc của anh. Bước xuống xe anh đưa tay bấm chuông, không quá ba phút sau liền có một người đàn bà trung niên ra mở cửa. Vừa nhìn thấy Bảo An bà ta đã hét toáng lên vui mừng hớn hở.
– Jay, con về rồi đó à? Sao không báo trước để Vú chuẩn bị gì hết vậy?
Bảo An khẽ mỉn cười dịu dàng với người đàn bà trước mặt, một cái ôm đầy tình cảm. Anh từ tốn lên tiếng:
– Vú Tư, con về có chuyện đột xuất nên không báo cho Vú biết. Với lại con chỉ ở đây một đêm nay thôi, không cần chuẩn bị gì nhiều đâu.
Vú Tư đưa tay lên vuốt lấy mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Bảo An, cử chỉ vô cùng thân mật. Bất giác khiến An Đình cảm thấy người đó giống người thân của anh hơn là người quản gia. Xách nhanh hành lý của cả hai vào nhà, vừa đi bà ta vừa quay sang An Đình tươi cười lên tiếng hỏi. Nhưng do mắt bà đã yếu, cộng thêm ánh sáng bên ngoài không đủ. Thế nên bà ta liền lầm tưởng An Đình chính là Mie, vì vốn dĩ Bảo An chưa từng đi với người con gái khác ngoại trừ Mie.
– Mie, cháu cũng về cùng Jay hả? Có ghé qua bên nhà của con chưa?
Một cái khựng người, An Đình đang lúng túng không biết phải giải thích như thế nào liền nghe Bảo An lên tiếng:
– Vú à! Cô ấy không phải Mie, cô ấy là An Đình…là bạn gái của cháu.
Thoáng một cái đầy ngạc nhiên, rất nhanh Vú Tư hiểu ra vấn đề. Bà ta liền vồ vã khoác tay An Đình tươi cười mà nói:
– Ui! Bà già này đã cao tuổi, mắt không nhìn rõ nữa rồi. Bây giờ mới nhìn thật kỹ đúng là không phải Mie, cháu đừng buồn ta nhé!
An Đình khẽ gật đầu lễ phép, trong lòng còn đang lâng lâng vì câu giới thiệu của Bảo An, đây là lần đầu tiên Bảo An thừa nhận với người khác cô là bạn gái của anh.
Vào nhà bật sáng tất cả các đèn. Lúc này Vú Tư mới có cơ hội nhìn kỹ cô bé đi cùng Jay. Con bé bề ngoài rất xinh xắn, lại hiền từ lễ phép. Bà thoáng buồn và ngạc nhiên khi Jay và Mie không còn quen nhau nữa nhưng bù lại bà lại khá có cảm tình với cô bé có tên An Đình này. Mặc kệ sự lựa chọn của Jay như thế nào, miễn sao Jay tìm được một người tốt thì bà đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sửa soạn nhanh chóng bữa tối đơn giản cho cả hai người. An Đình cùng Bảo An quả thật lúc này đói đến rụng rời cả tay chân, ăn một cách ngon lành các món được dọn lên bàn. An Đình vừa ăn vừa trầm trồ:
– Vú Tư quả thật nấu ăn rất ngon.
Bảo An đang cặm cụi ăn, nghe An Đình lên tiếng anh cũng ngước mắt lên mỉm cười:
– Anh là một tay Vú Tư nuôi lớn đó.
Ngồi bên cạnh gắp thêm đồ ăn cho cả hai. Bất giác Vú Tư cảm thấy vui lây, bà làm quản gia cho gia đình Bảo An cũng đã hai mươi mấy năm. Bà lại không có chồng hay con cái, từ nhỏ luôn xem Bảo Bình lẫn Bảo An là con ruột của mình. Nhưng Bảo Bình thì ở với cha nhiều hơn mẹ nên bà thương nhất vẫn là đứa bé tên Jay này.
Ăn xong cơm tối, Bảo An về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước. An Đình phụ giúp Vú Tư dọn dẹp bữa ăn vừa rồi. Bà thấy An Đình có ý muốn động tay rửa chén liền lập tức ngăn cản:
– Con để đó Vú làm cho, đi đường xa đã mệt lắm rồi. Về phòng mà nghỉ ngơi đi.
An Đình khẽ mỉm cười, không đáp lời Vú Tư, cô vẫn ngang nhiên đeo bao tay vào bắt đầu rửa bát. Thấy An Đình nhất quyết như thế Vú Tư cũng không ngăn cản nữa. Thế là hai người mau chóng kết thân nói chuyện rôm rả với nhau. Vú Tư kể cho An Đình nghe một số chuyện lặt vặt của Bảo An hồi nhỏ, khiến cô nghe mà cười mãi không thôi. Được một lát như nhớ ra điều gì đó An Đình chợt buộc miệng hỏi:
– Vú à! Hồi nãy Vú bảo là do mắt kém nên nhầm lẫn giữa con và Mie. Thế tại sao chỉ nhìn thoáng qua một cái liền biết ai là Jay, ai là John? Hai anh em bọn họ giống nhau đến thế cơ mà?
– Ây da! An Đình à, Jay là một tay Vú nuôi từ nhỏ đến lớn. Làm sao không nhận ra nó được chứ, hai anh em bọn nó dù giống nhau đến cỡ nào thì cũng có vài điểm khác biệt. Mà nói chi đến cái chuyện xa xôi đó, dáng vấp, mùi hương, tiếng nói thậm chí ánh mắt cũng khác nhau. Cháu nói xem làm sao ta lẫn lộn được chứ?
Cái bát đang cầm trên tay khẽ rơi xuống bồn rửa nhưng may sao chỉ phát ra tiếng động chứ không vỡ. Thoáng một cái rùng mình, An Đình nghĩ ngay đến Mie, không thể trách tại sao Bảo An một mực không tin cô ấy. Quả đúng là bản thân cô lúc đầu còn khó phân biệt giữa hai anh em bọn họ nhưng một khi đã thân với nhau rồi thì chỉ cần một cái thoáng mắt cô cũng dễ dàng nhận biết ai ra ai. Cớ sao một người đầu ấp tay gối với Bảo An như Mie mà có thể lên tiếng nói rằng mình nhầm lẫn???
………………………………………………….
Sáng hôm sau Bảo An cùng An Đình rời khỏi nhà rất sớm. Anh xuống hầm xe lấy ra chiếc xe Audi quen thuộc. Chiếc xe này là phương tiện đi lại mỗi lần anh hoặc anh trai anh về Việt Nam công tác. Không chở An Đình về thẳng Long Khánh mà anh lại tạt qua Vincom mua một ít đồ. An Đình lấy làm lạ liền lên tiếng hỏi:
– Anh cần mua gì à?
Anh quay sang nhìn cô nhíu chặt chân mày, thản nhiên mà lên tiếng:
– Em nghĩ xem mang tiếng bạn trai của em về nhà ra mắt ba mẹ mà lại không có quà cáp gì à?
Hiểu ra ý đồ của anh cô nhanh chóng đưa tay ngăn cản níu áo anh lại:
– Bảo An, anh vì em quả thật đã tổn hao không ít tiền. Đừng bày vẽ ra thêm có được không? Em quả thật rất ngại….
Một ánh mắt khó hiểu lập tức được trao cho cô, anh nghiêm mặt, gằng giọng anh lên tiếng hỏi:
– An Đình! Trong lòng em anh là cái gì?
Câu hỏi bất chợt này của Bảo An khiến An Đình chợt cứng họng. Đang tính nhấy nháy môi lên tiếng nói “anh là bạn trai của em” Nhưng theo đúng sự thật lại không phải như vậy. Cô và anh chỉ là những kẻ trao đổi để có những thứ mình cần. Anh còn nhớ hay đã quên điều đó? Cho dù cô thật sự có tình cảm với anh, tất cả những cảm xúc dành cho anh là thật lòng nhưng còn anh? Anh đối với cô thật ra là sao? Không phải anh chỉ xem cô như những cô gái anh từng bỏ tiền mua vui hay sao? Cô rất sợ mình lầm tưởng, rất sợ mình quên mất anh không phải là của mình, cô luôn nhắc nhở bản thân, luôn luôn dặn dò chính mình anh không phải là của cô. Thế nhưng hết lần này đến lần khác cái cách mà anh đối xử lại không khác nào xem cô là bạn gái. Anh nâng niu, chiều chuộng cô từng chút một, thậm chí những lần anh đụng chạm vào cơ thể cô điều rất nhẹ nhàng tinh tế. Thật ra ý của anh là sao?
Thấy An Đình không trả lời mà cứ nhìn chằm chằm vào mình. Bảo An khẽ thở dài một cái, nắm lấy tay cô anh dịu dàng lên tiếng:
– Anh không phải kẻ ngốc, cũng không phải một tay đại gia thích bao gái. Vì vậy những gì anh đang làm đối với anh nó rất xứng đáng. Em có thể hay không đừng xem anh như kẻ xa lạ?
Nói rồi không cho cô cơ hội phản ứng thêm, anh đã nắm tay cô kéo nhanh vào trung tâm thương mại Vincom này. An Đình đan xen từng ngón tay mình vào tay anh, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Mặc kệ anh xem cô là gì, mặc kệ anh đối xử với cô ra sao, nếu như đây chỉ là một giấc mơ cô cũng sẽ sống hết mình trong giấc mơ này, để ngày mai nếu lỡ có xa anh rồi cô cũng sẽ không hối tiếc về những gì đã xảy ra. Cô cứ thế mà đi bên anh mua một đống đồ lỉnh khỉnh, lần đầu tiên cô mua được những thứ sang trọng và xa xỉ này cho gia đình. Nhớ lại quần áo của ba không có cái nào còn lành lặn cô liền mua cho ông một vài bộ đồ lịch lãm, thấy mẹ mùa lạnh không có chiếc áo nào đủ ấm liền mua một chiếc áo ấm lông cừu thật to, cùng một số bộ đồ đơn giản bận ở nhà. Gia đình cô rất nghèo, một năm không biết được người ta mời tiệc tùng mấy lần. Mua những thứ sang trọng cho ba mẹ thì cũng chỉ để đó. Cô mua cho Đình Toàn một đôi giầy vì cô nhớ từ nhỏ đi học nó luôn đánh nhau đến rách cả giầy, mua hoài vẫn làm rách. Sau này gia đình mặc kệ để cho nó mang giầy rách đi học. Bao nhiêu năm trôi qua nó vẫn chưa bao giờ mang một đôi giầy đàng hoàng. Nhìn một đống đồ lỉnh khỉnh cầm trên tay, bất giác cô quay sang Bảo An lại nhìn anh bằng cặp mắt đỏ hoe ngập tràn sự biết ơn. Anh liền lập tức nhăn mặt nhíu mày kéo cô lại sát lòng mình, im lặng tặng cho cô một cái xoa đầu.
Hơn hai giờ đồng hồ lái xe cuối cùng cũng về được tới Long Khánh. Nhà cô nằm tận cùng trong một vùng nông thôn còn kém phát triển của thị xã Long Khánh. Con đường chạy vào tuy cũng khó khăn, ngập nghềnh không khá hơn khu vực nhà cũ của cô trên Sài Gòn là mấy nhưng nơi đây không khí rất trong lành, lại còn có một nét hồn rất “quê hương” khiến Bảo An cảm thấy tâm hồn mình có chút thư thái, dễ chịu. Là một họa sĩ tất nhiên cái anh yêu nhất chính là những nơi có phong cảnh đẹp, lãng mạng. Xem ra dù sống ở nơi phồn hoa phố thị cũng khá lâu, thì anh thích nhất vẫn là những nơi hẻo lánh còn ngập sự hoang dại của thiên nhiên này. Tiếc là bàn tay của anh đã không còn vẽ được nữa, nếu không bắt anh cắm rễ tại vùng quê này thêm vài tháng cũng không có vấn đề gì cả.
Chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền lướt qua trên những con đường đất đỏ, hai bên đường đầy đủ các loại trái cây xum xuê. Một vài người dân hiếu kỳ cứ nhìn mãi theo hướng đi của chiếc xe. Anh nhìn các loại trái cây đung đưa trước mắt liền lên tiếng hỏi An Đình:
– Nhà em có vườn trái cây không?
An Đình khẽ mỉn cười lên tiếng trả lời:
– Lúc trước có rất nhiều nhưng sau này ba mẹ em bán đất để lên thành phố mua nhà, chỉ còn lại một vườn chôm chôm nhỏ thôi. Nhưng anh yên tâm ở đây thiếu cái gì thiếu chứ trái cây là tuyệt đối không thiếu. Nếu anh thích em dẫn anh đi lòng vòng vườn hàng xóm mà bẻ thoải mái.
Anh khá hài lòng trước câu nói này của cô. Xe chạy được một đoạn cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà thô sơ nhưng tương đối rộng rãi. Một người đàn ông khá nhỏ con, gầy hao, ốm yếu đang ở trước sân nhà cuốc đất. Nghe thấy tiếng xe ông ngưng mọi hoạt động lại hiếu kì mà nhìn. An Đình dường như không kềm chế được cảm xúc, xe vừa ngừng hẳn cô liền mở cửa lao nhanh ra ngoài.
– Ba!
Nghe tiếng gọi quen thuộc, người đàn ông nọ lập tức buông cuốc khẽ gọi một tiếng “An Đình” liền chạy thật nhanh về phía cô. Một cái ôm ấm áp, An Đình bật khóc. Cô siết chặt lấy người đàn ông trước mặt mếu máo trong tiếng khóc:
– Con nhớ ba quá!
Người đàn ông kia xúc động đến mức nói không nên lời, buông An Đình ra, ông để hai bàn tay đầy các vết chai sạn lên mặt cô vuốt ve. Mất một lúc lâu sau ông mới có thể nghẹn ngào lên tiếng:
– Là Đình hả con? Con về rồi đó hả con?
An Đình lập tức gật đầu lia lịa, ông rất nhanh sau đó buông An Đình ra, quay vào trong hét lớn:
– Bà nó ơi! Con Đình nó về, nó về rồi bà ơi.
Một người phụ nữ với dáng vẻ khắc khổ, cũng không mấy mập mạp xuất hiện từ phía trong nhà. Bà ta lao nhanh ra cửa, trên mặt vẫn đầy vẻ kinh ngạc. Vừa mới nhìn thấy An Đình, bà quên cả xỏ dép lập tức hét toáng lên:
– Trời ơi! Con tôi, là nó thật rồi? An Đình, con về lúc nào? Sao không báo gì cho ba mẹ hết vậy?
Lại một cái ôm nghẹn cứng, mẹ cô lập tức òa lên khóc. Bà cũng đưa cả hai tay áp sát má An Đình như một cách để kiểm chứng, nước mắt vẫn ngập tràn khuôn mặt khắc khổ, bà mếu máo:
– Đúng là con tôi thật rồi! Nào vào nhà, vào nhà nói mẹ nghe có chuyện gì mà con lại về gấp như thế? Sao không một tiếng báo gì hết?
An Đình bước theo chân mẹ vào nhà, hoàn toàn quên mất Bảo An. Lúc này anh bất giác bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động. Lập tức nhớ tới những người cha mẹ quá cố của mình, nước mắt ứa ra nhanh chóng, anh cũng nghẹn ngào quay sang chỗ khác lau đi. Ba của An Đình lúc này đang thu dọn đồ đạc quay sang bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Bảo An. Ông mới chợt nhớ tới người bạn đi cùng An Đình. Rất nhanh nở một nụ cười hiền từ, ông bước lại gần Bảo An không ngại ngùng mà đặt một tay lên vai anh vỗ vỗ vài cái.
– Cháu là bạn của An Đình à? Nào, vào nhà uống chút nước.
Gật đầu chào một cách lịch sự, Bảo An khẽ đáp một tiếng “dạ” rồi mở cốp xe lôi hai cái vali xuống. Vừa đặt xuống đất ngay lập tức ba của An Đình đã nhanh tay lôi chúng vào nhà. Bảo An thấy thế liền lên tiếng:
– Dạ bác cứ để đó con làm cho.
Ba An Đình quay lại nhìn Bảo An bằng một ánh mắt thân thiện, xong không đáp ông vẫn lôi nhanh hai cái vali nặng trịch kia vào nhà. Bảo An nheo mắt nhìn theo dáng ông. Trong lòng tự nhủ thầm “cha con nhà này quả thật rất giống nhau”.
Bước chân vào ngôi nhà khá đơn sơ. Lúc này hai mẹ con An Đình vẫn chưa chịu buông nhau ra, vẫn còn ôm chầm lấy nhau mà thút thít. Chợt nhìn thấy Bảo An, An Đình mới sực tỉnh. Buông mẹ ra, cô quay sang Bảo An lên tiếng giới thiệu:
– Mẹ, đây là Bảo An..
Thấy tầm mắt mẹ của An Đình hướng sang mình, Bảo An liền vòng tay lại gật đầu chào. Khá hài lòng trước hành động lễ phép của anh, mẹ cô nhìn tổng quát chàng trai cao to trước mặt một lượt. Hiểu ngầm đây chính là bạn trai của An Đình, người đã giúp gia đình bà thoát khỏi cơn hoạn nạn do Đình Toàn đem lại, cũng là người bảo bọc chăm sóc con gái bà nơi xứ người. Trong lòng dâng trào một cảm giác đầy cảm kích, bà đứng dậy đi về phía Bảo An, thân mật cầm lấy tay anh từ tốn lên tiếng:
– Cậu có phải là người đã giúp gia đình tôi trong chuyện của Đình Toàn?
Câu hỏi thẳng thừng này làm Bảo An có chút lúng túng, rất nhanh anh mỉm cười cất một tiếng “dạ”. Ngay lập tức cái nắm tay kia lại thêm siết chặc, nước mắt rất nhanh trào ra. Bà nhìn Bảo An với một ánh mắt vô cùng biết ơn.
– Cậu An, cậu có biết cậu đã cứu cả gia đình tôi không? Nếu không có cậu hẳn là con trai tôi đã phải ngồi tù rồi.
Anh khẽ nở thêm một nụ cười ái ngại, sau đó liền chậm rãi trả lời:
– Dạ thưa bác, xin bác đừng nghĩ như vậy. Chuyện của An Đình cũng là chuyện của cháu, làm sao cháu lại có thể không giúp? Xin bác đừng vì vậy mà ngại hay suy nghĩ gì cả, làm như vậy cháu rất áy náy.
Thoáng một cái sửng sốt với cái chất giọng không mấy nam tính từ anh. Nhưng cũng rất nhanh sau đó mẹ An Đình không mấy quan tâm, bà ta đưa tay lau nước mắt, khẽ bật cười mà lên tiếng:
– Cháu đối với An Đình thật tốt.
Nụ cười trên môi càng thêm đậm, anh liền đưa tầm mắt tặng cho An Đình một cái nhìn đầy tự tin. Thở phào một cái đầy nhẹ nhỏm, An Đình còn đang tưởng tượng trong đầu, đùng đùng tự dưng dẫn một người con trai lạ hoắc về không khéo lại chọc cho ba mẹ lên tim mất. Ai dè đâu ba mẹ cô không những không trách mắng mà lại còn tỏ vẻ khá coi trọng Bảo An. Nhìn quanh không thấy Đình Toàn đâu An Đình liền cất tiếng hỏi:
– Đình Toàn đâu rồi mẹ?
Thở một hơi thật dài, mẹ An Đình ngồi xuống ghế hướng tầm mắt nhìn xa xăm buồn rười rượi mà lên tiếng:
– Cứ tưởng đâu bắt nó xa cái đám bạn du côn trên thành phố về đây nó sẽ hướng thiện. Nào ngờ đâu vừa về đây được vài hôm lại kéo bè kéo phái trong xóm suốt ngày đá gà với đánh bài. An Đình à, ba mẹ đang tính đem em con gửi vào trường giáo dưỡng, con xem thấy thế nào?
Một tia lạnh lẽo tức giận bộc phát rất nhanh trong ánh mắt của An Đình, bàn tay bất giác cuộn tròn lại thành nắm đấm. Cô gằng giọng nghiến răng mà lên tiếng:
– Mẹ để đó cho con, lần này về con quyết định phải dạy cho nó một bài học.
Cái châu mày của mẹ cô sau khi nghe cô nói câu này liền dãn ra không ít. Thở phào một cái nhẹ nhỏm bà đặt một tay lên lưng An Đình vuốt ve.
– Trong nhà Đình Toàn chỉ sợ và nghe lời mỗi mình con. Con ráng lựa lời mà nói với em nó nha con.
Quay sang mẹ vẫn ánh mắt bùng bùng tia lửa giận.
– Mẹ thừa biết rằng con rất ít khi sử dụng lời nói với nó.
Nói xong rồi cô liền đi xuống nhà dưới rửa mặt, rửa tay. Bảo An cũng hướng bước theo cô. Lúc này ba mẹ cô vẫn chưa lột tả hết sự vui mừng khi đứa con gái từ xa bất ngờ về thăm. Ba cô liền chạy ra vườn bắt một con gà về làm thịt đãi hai vị “khách quý”. Mẹ của An Đình cũng hăng hái vào bếp. Đến giờ cơm trưa dọn lên bàn đầy đủ các món canh, rau, thịt đầy đủ, chỉ có điều vẫn toát nên một nét đơn sơ, mộc mạt. Vừa nhìn thấy mâm cơm với các mùi vị quen thuộc nước mắt của An Đình đã lập tức trào ra. Thấy con gái tự dưng bật khóc lại tưởng có chuyện gì ba mẹ cô liền hỏi một cách dồn dập:
– Có chuyện gì vậy con?
An Đình nhanh chóng lau nhanh nước mắt, nở một nụ cười ngượng ngạo. Cô nói trong giọng còn nghẹn cứng:
– Dạ, không có gì. Chỉ là lâu quá rồi mới được ăn những món ngon mẹ nấu. Đi xa chẳng ăn cái gì bằng thức ăn của mẹ hết.
Mẹ cô ngay lập tức ôm chầm lấy cô mà vuốt ve, ba cô cũng rưng rưng nước mắt. Chỉ duy nhất một mình Bảo An đang cố hình dung lại trong đầu những lần đi ăn cùng cô và cái cách cô “ngốn” đồ ăn vào bao tử, thế mà bây giờ lại trơ trẽn bảo là “không gì bằng thức ăn mẹ nấu”.
Trên bàn ăn ba mẹ An Đình không ngừng gắp thức ăn cho An Đình cùng Bảo An, không ngừng hối thúc, bắp ép họ phải ăn thật nhiều. An Đình ái ngại quay sang nhìn Bảo An, sợ rằng các món ăn thô sơ này không hợp khẩu vị của anh. Nào ngờ đâu anh không kiêng nể ăn liền một lúc bốn bát cơm, thái độ ăn vô cùng ngon miệng khiến ba mẹ An Đình rất hài lòng. Bữa cơm chưa dứt thì Đình Toàn trở về. Chưa vào đến cổng đã nghe hắn ta hét toáng lên phóng như bay vào nhà.
– Ba mẹ, chiếc xe trước nhà…. – Câu nói còn đang ngập ngừng Đình Toàn liền khựng hết cả người khi nhìn thấy An Đình, nụ cười trên môi liền đậm hơn, anh ta nhảy cẩng lên nhào tới ôm chầm An Đình. – Chị hai, chị về rồi?
Không cho Đình Toàn có cơ hội chạm vào người mình, An Đình đã nhanh chóng bước nhanh ra khỏi bàn ăn. Quay qua kệ bếp rút nhanh cây chổi lông gà ra. Lúc Đình Toàn định hình được An Đình sắp làm gì cũng là lúc cô túm lấy Đình Toàn vật nó xuống rồi liên tiếp dùng cây chổi lông gà quất thật mạnh vào người nó. Đình Toàn quá bất ngờ trước hành động này, hắn ta liên tục la toáng lên:
– Chị hai, chị làm gì vậy? Sao lại đánh em?
Động tác không những không ngừng lại mà còn có phần mạnh hơn. Cô hung hăng lên gối, miệng không ngừng trách móc:
– Mày còn hỏi nữa hả? Mày xem mày đã gây họa gì cho ba mẹ, thứ côn đồ, thứ hư thân như mày không đánh là không được mà.
Thức ăn nuốt chưa kịp trôi liền khựng lại ngang cổ Bảo An, lần trước nhìn các vết thương ngang dọc trên mặt bọn Kelly anh đã biết trước An Đình không phải kẻ dễ bị ăn hiếp, có điều anh thật sự không thể ngờ được “võ công” của cô lại cao cường như vậy. Nuốt nước bọt một cách khô khốc, An Đình hôm nay quả thật đã giúp anh rửa mắt. Thấy Bảo An tay vẫn cầm chén cơm ngơ ngác nhìn An Đình với ánh mắt kinh hãi. Ba mẹ cô liền quay sang trấn an anh:
– Con ăn đi, đừng có để ý tụi nó. Chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà.
Nhìn xuống chén cơm còn hơn phân nữa trong tay. Anh chợt nhớ tới câu “trời đánh còn tránh bữa ăn”. An Đình quả thật còn ác độc hơn cả ông trời.
Được một lúc sau Đình Toàn cũng chịu trận xong. Vác cái mặt sưng vù, bầm tím run run bước lại bàn ăn tham gia cùng. Lúc này anh ta mới để ý tới Bảo An. Khẽ một nụ cười đau khổ nở trên môi, quay sang Bảo An, Đình Toàn lên tiếng hỏi:
– Anh này là…
– Im lặng, lo ăn cơm đi. Ăn xong tao mới nói chuyện với mày.
An Tình lên tiếng quát lớn, cắt ngang câu hỏi của Đình Toàn khiến anh chàng trẻ con này im bặt, ngồi ăn một cách ngoan ngoãn. Cái sự trẻ con và rụt rè của đứa nhỏ ngồi trước mặt quả thật khiến Bảo An kinh ngạc. Có thật đây là nhân vật lái xe đụng chết người? Đánh bài cá độ thiếu nợ đến mức phải bán nhà? Sao giờ đây trước mặt An Đình từ một con hổ lại biến thành con mèo con ngoan hiền thế này?
Sau giờ ăn An Đình liền lôi một mạch Đình Toàn vào trong phòng. Không biết hai người đó nói cái gì với nhau, chỉ lâu lâu nghe những tiếng “bốp, chát” lần lượt vang lên. Ba mẹ An Đình mà còn làm ngơ trước tình cảnh này thì làm sao Bảo An có thể lên tiếng? Anh đành giả vờ làm người dưng đi lấy điện thoại ra chơi game. Nào ngờ đâu điện thoại anh lại hết ngủm pin, tìm hoài vẫn không ra đồ sạc. Anh đành đi về phía cửa phòng kia định bụng sẽ hỏi An Đình. Lịch sự mở cửa, đập vào mắt anh là cảnh tượng vô cùng kinh hãi, “người phụ nữ” của anh đang ngồi trên ghế quay lưng về phía anh, trên tay cầm một cây chổi lông gà, tay còn lại túm tóc Đình Toàn liên tục hỏi han, hăm dọa. Nuốt nước bọt, anh trầm ngâm cất giọng thật thỏ thẻ hỏi:
– An Đình em có thấy….
– Im lặng, ra ngoài đi. Không thấy người ta đang dạy dỗ đứa em nghiệp chủng này à?
Trố to hai mắt ngạc nhiên kinh hãi, cô mới vừa nạt anh? Cô nạt anh? Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Cô gái lúc nào cũng núp sau lưng anh, anh nói một cô không bao giờ dám cãi hai lần này lại ngang nhiên nạt thẳng vào mặt anh?
Cố gắng nuốt cục tức vào trong. Anh lặng lẽ khép cửa lại ra ngoài trong lòng nhủ thầm sau khi về Úc anh nhất định sẽ lột sạch quần áo cô ra bắt cô nhảy múa trước mặt anh suốt một đêm dài anh mới vừa lòng hả dạ.
………………………………..
Sau bốn tiếng đồng hồ vật vả “nói chuyện” cùng thằng em bất hiếu. Cuối cùng An Đình cũng thở phào nhẹ nhỏm. An Đình biết trên đời này chỉ có mình cô mới có thể trị nổi Đình Toàn, ngày trước cô còn ở Việt Nam, nó dù phá phách cỡ nào cũng chỉ mấy chuyện lặt vặt, không đáng kể. Chỉ từ khi cô đi rồi nó mới ngang nhiên mà tung hoành như thế, bây giờ cho dù nó có thề, có hứa, có van xin cô đi chăng nữa thì may ra cũng chỉ trong khoảng thời gian này. Còn sau khi cô về lại bên Úc rồi chỉ sợ giang sơn dễ đổi bản tính lại khó dời. Buông một tiếng thở dài cô chợt nhớ tới Bảo An. Không biết anh đã đi đâu mà nãy giờ không thấy bóng dáng. Đi quanh một vòng nhà vẫn không thấy tăm hơi, hỏi qua ba mẹ mới biết anh đang ở ngoài vườn. Giờ này trời đã chập tối, không biết anh còn lang thang ngoài đó để làm gì. Cô liền bước nhanh ra ngoài tìm anh, bất ngờ thấy anh đang bắt võng giữa hai gốc bạch đàn to tướng. Bước lại ngồi xuống cạnh anh cô liền như trở thành một con người hoàn toàn khác so với khi bên cạnh Đình Toàn, nhỏ nhẹ mà lên tiếng:
– Giờ này ở đây muỗi nhiều lắm, anh ra đây ngồi như vậy không khéo làm mồi cho nó mất.
Im lặng không đáp, có một cái gì đó là lạ. Cô cúi mặt xuống gần anh hạ thấp giọng nói hơn nữa, cô dè chừng:
– Sao không trả lời? Giận em bỏ mặc anh lâu quá hả?
Vẫn không lên tiếng đáp trả, An Đình bắt đầu nhíu mày nghi hoặc. Cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì khiến cái con người khó ưa này bỗng dưng giận lẫy. Khoan đã, lúc nói chuyện với Đình Toàn hình như anh có vào tìm cô thì phải, lúc đó cô đã nói gì với anh nhỉ? Một cái rùng mình, mồ hôi lạnh lập tức toát ra khi cô đã hoàn toàn nhớ lại tình huống lúc đó. Quay sang ôm một cánh tay của anh, cô nũng nịu:
– Có phải lúc nãy em lớn tiếng với anh nên anh giận? Bảo An, xin lỗi mà….lúc đó em đang bực mình chuyện của thằng Toàn.
Rút tay ra khỏi tay cô anh tính đứng lên bỏ vào nhà thì bất ngờ được cô ôm chặt lại, nhìn quanh không thấy ai cô liền nhanh nhẩu hôn lên má anh một cái “chụt”. Anh quay sang liếc mắt nhìn cô, cơn giận vơi đi không ít nhưng vẫn bực mình lên tiếng:
– Đây là nhà em, quê của em. Anh bây giờ trở thành khách, xa lạ mất rồi.
Nói rồi rất nhanh anh đứng lên cất bước bỏ đi. Ngay lập tức cô chạy theo nắm lấy tay anh. Hai mắt hiện lên một nỗi khẩn cầu tha thiết, giọng nói hạ thấp đến hết cỡ:
– Em làm sao anh mới thôi giận?
Dường như chỉ chờ câu nói đó, hai mắt anh sáng rực lập tức quay phắt người lại nhìn thẳng vào mắt cô, cao ngạo lên tiếng:
– An Đình, em biết lúc anh vừa về tới khu này suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là gì không?
Cô ngơ ngác nhìn anh rồi lắc lắc đầu. Im lặng một chút anh tiếp tục nói:
– Ở đây vườn không nhà trống rất nhiều. Người thì lại ít, anh đã suy nghĩ là…. – ngập ngừng một tý anh kề sát môi mình lại gần tai cô rồi thủ thỉ lên tiếng – Nếu như giữa đêm bắt em ra đồng cởi hết quần áo của em ra thì dù chúng ta có làm gì cũng không ai hay biết.
Lập tức đỏ mặt, cô nghiến răng cố nuốt hai chữ “biến thái” vào trong. Nheo mắt tặng cho anh một cái nhìn thật khó ưa rồi nhanh chóng bước vào nhà.
Anh nhìn theo bóng dáng cô mà bật cười không thành tiếng. Hai người họ không hề hay biết rằng những hành động vừa rồi đã lọt vào mắt của một người – Đình Toàn. Mặc dù không nghe được nội dung cuộc đối thoại nhưng nhìn cái cách chị nó biểu hiện xem ra bà chị hung dữ này có một cái gì đó hơi “sợ” vị anh rể tương lai thì phải. Hiện lên một nụ cười cong cớn, xem ra anh rể này có thể sử dụng được rồi đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!