Yêu Trong Hận
Chương Phần 24: Sự Trả Thù Tàn Nhẫn
Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa cả căn nhà, rất nhanh đánh thức Bảo An dậy. Anh sau khi vệ sinh cá nhân xong âm thầm mở cửa phòng, dựa nghiêng một bên người vào cửa, khoanh hai tay trước ngực lặng lẽ nhìn người con gái quen thuộc kia tấp nập, loay hoay dưới bếp. Một nụ cười nhếch môi đầy mỉa mai, nếu cô đã chuẩn bị nhiều cho vở kịch này như thế thì tội tình gì anh không cùng tham gia mà thử tài diễn xuất? Xong xuôi tất cả, dọn các món ăn ra bàn mà trong lòng Mie vẫn hồi hộp không thôi. Khẽ liếc mắt nhìn về phía cửa phòng Bảo An liền thấy anh đang ung dung từ tốn đi về phía mình, tim cô như vừa bật tung lên một nhịp, sự vui mừng ẩn hiện rất rõ trong đôi mắt. Vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì cùng lúc đó An Đình cũng trong quần áo tươm tất từ cửa phòng bước ra. Thoáng một cái đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo An cùng Mie đang ngồi ăn chung một bàn. Nhớ đến những gì anh đã nói tối qua, lòng cô lập tức như vừa bị ai đó bóp nghẹn. Phì cười một cái thật âm thầm, cô tự cảm thấy mình thật nhỏ nhoi và dư thừa. Người ta vốn dĩ từ lúc đầu đã là của nhau, nếu như giữa họ không xảy ra biến cố thì ngay cả cơ hội được xích lại gần Bảo An cô cũng đừng hòng mà mơ tưởng, nói gì đến việc có thể được đặt mình dưới thân anh.
Cố tình như không thấy gì, An Đình bước thật nhanh, bất ngờ khi đi ngang qua phía bàn ăn liền nghe tiếng Mie hấp tấp gọi nhanh:
– Yan!
Đứng khựng đôi chân lại, cô thầm nguyền rủa hôm nay là một ngày xui xẻo. Không quay đầu về phía Mie nhưng An Đình vẫn im lặng lắng tai nghe Mie nói tiếp.
– Cậu ăn sáng cùng bọn mình rồi hãy đi.
Cái chữ “bọn mình” từ miệng Mie thoát ra vô cùng nhẹ nhàng và thanh thoát, nhưng không hiểu sao khi lọt vào tai An Đình thì lại có cảm giác thật đinh tai, nhức óc. Cô cố gắng kìm chế mọi cảm xúc lại, cất giọng thật nhỏ nhẹ:
– Không cần đâu, tớ có hẹn với bạn rồi.
Nói xong cô cất bước đi thật nhanh, như đang cố gắng chạy trốn một thứ gì đó nhưng … vẫn vô ích. Khi bước chân chưa kịp nhấc thì Mie đã từ phía sau kéo tay cô lại, xoay mặt đối diện với người bạn thân. Mie nở một nụ cười hiền hòa đầy thân thiện.
– Yan, bữa sáng này tớ đã chuẩn bị rất lâu. Tốn không ít công sức….cậu không thể ngồi ăn một tý làm tớ vui lòng được à?
Nhìn vào ánh mắt nhiệt tình cầu khuẩn với giọng nói vừa trách móc lại vừa năn nỉ đó, An Đình khẽ thở dài trong lòng, biết rằng mình khó mà từ chối được liền gật đầu nhẹ nhàng đồng ý. Bước đến chiếc ghế ngồi cạnh Mie và đối diện với Bảo An trong lòng cô quả thật có cảm giác rất đắng. Mọi thứ quả thật chỉ là một giấc mơ thoáng một cái liền quay trở về nơi bắt đầu. Cô lại ở ngồi ở đây với tư cách là bạn của Mie và Mie lại là bạn gái của Bảo An – người con trai cô thật lòng yêu thương. Liếc mắt sơ qua khuôn mặt của An Đình, Bảo An lại thêm một cái nhếch môi cười thầm. Tối qua chính miệng cô đã nói sẽ rất hạnh phúc nếu anh và Mie quay lại, thế thì lý do tại sao chỉ vừa đem món khai vị ra mà khuôn mặt cô liền thảm hại thế kia? Gắp một miếng thức ăn anh thản nhiên bỏ vào chén Mie, bằng một giọng điệu hết sức bình thản anh cất tiếng:
– Thức ăn hôm nay rất ngon, Mie… xem ra thức ăn em nấu vẫn là hợp khẩu vị của anh nhất.
Mie rưng rưng mà nhìn vào miếng trứng anh vừa bỏ vào chén của mình, trong lòng dâng trào một cảm xúc thật mãnh liệt. Khẽ liếc qua An Đình cô cảm thấy thật hả dạ, lẽ ra một bữa sáng chỉ có riêng anh và cô, cô không nên kéo rũ thêm bất kì ai. Nhưng cô lại muốn có An Đình ngồi cạnh như một cách âm thầm răn đe cho cô ấy biết rằng… Jay từ trước tới giờ vẫn luôn nghĩ cho cô và chưa bao giờ quên cô. “An Đình…cậu chẳng qua chỉ là người thay thế tớ mỗi khi anh ấy cần.”
An Đình tất nhiên vẫn giữ nguyên một vẻ bình thản trên gương mặt, gắp từng miếng thức ăn trước mắt cố gắng nhét vào bụng mình. Cố tỏ ra mình vẫn bình thường và mê ăn như ngày nào… thế nhưng không hiểu sao thức ăn trong miệng lại nhạt nhẽo không thua gì nước ốc. Bất ngờ Bảo An cũng gắp thêm một miếng trứng y như miếng vừa rồi của Mie rồi bỏ vào chén của An Đình. Một phút đơ người, cả hai người con gái trước mặt không hẹn mà cùng lúc ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh. Anh vẫn giữ nguyên một cái nét từ tốn, khẽ nhìn qua An Đình rồi cất giọng thật nhỏ nhẹ:
– An Đình, em cũng phải ăn nhiều vào. Nhanh một tý kẻo người ta lại ăn hết của mình bây giờ.
Câu nói mang hàm ý đùa cợt của anh làm Mie thở phào một cái rồi bật cười, một cách rất tự nhiên cô quay sang vỗ vai An Đình:
– Yan, đừng nghe anh ấy nói đùa. Thức ăn bên trong vẫn còn rất nhiều, ăn hết tớ sẽ vào lấy thêm cho cậu.
An Đình cũng cố gắng nở một nụ cười ngượng ngạo rồi khẽ gật đầu đáp trả. Trong lòng thầm nguyền rủa Bảo An đúng là loài cầm thú, câu nói vừa rồi của anh nếu nghĩ theo một phương diện khác thì khác nào anh nói với cô rằng “An Đình, nếu như em thích ăn món này thì phải biết giành giựt với kẻ khác, nếu sống mà chỉ biết nhân nhượng thì không sớm cũng muộn sẽ bị chết đói.” Cố gắng nuốt thật nhanh phần thức ăn trước mặt xong An Đình lập tức đứng lên, coi Bảo An như người vô hình chỉ khẽ quay sang Mie cười một cái thật tươi.
– Mie, thức ăn cậu nấu đúng là rất ngon. Cảm ơn vì bữa sáng này nhé!
Nói rồi vẫn không thèm quan tâm đến biểu hiện của hai người trước mặt, cô bước đi một cách nhanh chóng. Bóng dáng An Đình sau khi rời khỏi chợt khiến ánh mắt Bảo An có phần đanh lại, cảm giác hả hê dễ chịu pha lẫn cảm giác day dứt khó chịu cùng một lúc đối lập mà trào dâng.
Sau bữa điểm tâm sáng Bảo An lẳng lặng một mình mà trở về phòng mình. Mie vì còn phải dọn dẹp mọi thứ nên vẫn chưa vội lên lầu. Bảo Bảo lúc này đã có thím ba chăm sóc nên khoảng thời gian rảnh rỗi của Mie cũng vì thế mà thảnh thơi hơn nhiều. Đang loay hoay rửa bát bất ngờ ra từ phòng Bảo An phát ra một tiếng động khá lớn làm Mie giật bắn cả người, một cảm giác bất an khiến cô không hề suy nghĩ gì liền lập tức lao lại phòng anh đưa tay đập cửa, miệng không ngừng hối hả mà la lớn:
– Jay, Jay… anh có chuyện gì vậy? Mở cửa cho em đi Jay.
Đưa tay vặn ổ khóa cô mới biết thì ra anh không khóa cửa. Một cách hấp tấp cô vội mở toang cánh cửa và vô cùng kinh hãi khi thấy anh nằm sóng soài dưới đất dùng tay trái ôm chặt lấy tay phải, khuôn mặt còn lộ rõ vẽ đau đớn tột cùng. Bên cạnh anh còn có một khung tranh vỡ vụn. Phóng như bay lại gần anh dùng hết sức đỡ anh dậy, mặc kệ luôn đôi chân trần của cô đã dậm trúng một miếng thủy tinh chảy máu. Vẫn không ngừng hốt hoảng, mặt mày cô tái xanh luôn miệng hỏi tới tấp:
– Jay, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Tại sao lại bị thế này?
Bảo An tay vẫn ôm bàn tay phải một cách thận trọng nhất, cắn răng anh tỏ vẻ thật đau đớn. Theo lực đỡ từ tay Mie mà khom người ngồi dậy đặt lưng lên tấm nệm ngồi xuống. Nhìn theo phía khung tranh vỡ vụn mà khó khăn lên tiếng:
– Anh tính treo tranh lên tường, do lực tay phải không đủ sức nên ngã. Không sao đâu….
Theo lời nói của anh ánh mắt Mie lập tức hướng về bàn tay phải kia. Trong lòng dâng trào cảm giác chua xót đến tột cùng, run run mà cầm tay anh lên. Cô xoa nhè nhẹ, từng giọt nước mắt đều đặn mà rơi xuống tay anh.
– Lỗi tại em….Jay….tất cả đều tại em hết….
Anh thở dài một cái, ánh mắt nhìn về một hướng xa xăm cất giọng thật trầm lên tiếng:
– Chuyện qua lâu rồi….em không cần phải nhắc lại nữa.
Không kìm nổi lòng cô vẫn run bật lên những tiếng nấc thê thảm, kéo bàn tay phải đáng thương của anh nhè nhẹ đặt lên má mình. Cái hơi ấm quen thuộc ngày nào trong phút chốc làm cho những sự cố gắng của Mie trong một năm qua vỡ tan. Phải, cô không quên được anh, cô còn rất yêu anh, yêu đến điên, đến dại. Tình yêu này cho đến ngày nào cô chết đi thì mới mong nó chấm dứt. Ngày nào cô còn thở, ngày đó vẫn dành hơi thở đó cho anh. Nhìn khuôn mặt quen thuộc ngày nào đang trọn trong lòng bàn tay mình, cảm giác da thịt chạm vào nhau sao thật gần gũi và quyến luyến, anh hơi đờ đẫn mở rộng cả năm ngón tay ra khẽ nhẹ nhàng mà vuốt ve. Tay anh lần lượt chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi kia, đụng vào thì nóng, sau đó lại lạnh toát. Sự biến đổi của xúc giác trong phút chốc làm anh choàng tỉnh rút nhanh tay mình ra khỏi mặt cô, anh đanh giọng:
– Em ra ngoài đi, anh muốn một mình yên tĩnh một lát.
Một phút đơ người, tiếng khóc ngưng bặt cô ngơ ngác nhìn anh. Rất nhanh sau đó hiểu rõ những gì anh vừa nói, cô khó nhọc đứng dậy nhấc đôi chân tê cứng kia quay lưng từng bước hướng ra cửa. Nhìn theo bóng dáng cô Bảo An bất ngờ đứng bật dậy.
– Khoan đã Mie, chân em chảy máu rồi.
Nói rồi không cho cô có thêm bất cứ giây phút nào phản ứng, anh đã đứng lên kéo nhanh cô về phía giường ấn cô ngồi xuống rồi nhanh chóng đi lấy bông băng cùng một lọ thuốc sát trùng. Ân cần khom người xuống đất, anh dịu dàng nâng chân cô lên dùng bông gòn thấm nhẹ vào vết thương đó, một cái giật người đầy đau đớn từ phía cô làm hành động của anh ngưng lại. Ngước mắt lên nhìn cô, biết rằng cô đang rất đau, anh lẳng lặng không hỏi gì liền kề môi sát xuống miệng vết thương mà thổi nhè nhẹ. Cô vì hành động này của anh mà thêm một lần bật khóc, sự giả tạo cuối cùng trong cô hoàn toàn tan chảy. Có phải cô đang nằm mơ hay không? Jay của cô đang vì cô mà rất đỗi dịu dàng, anh chăm chút từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất nhẹ nhàng băng bó vết thương lại cho cô. Sau đó ngước lên phía cô, anh lại chau đôi chân mày lại tỏ vẻ xót xa mà hỏi rằng:
– Em có đau lắm không?
Như một cái máy cô lắc đầu lia lịa, nước mắt theo động tác đó rơi xuống ngày càng nhiều. Vừa muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô nhưng rồi lại thôi, anh quay lưng lại cố tình dùng tay không nhặt các mảnh vỡ của miểng thủy tinh dưới đất.
– Em ngồi yên ở đó đi, để anh dọn cho sạch không khéo lại dậm trúng nữa bây giờ.
Thấy anh dùng tay mà bốc như thế tất nhiên cô không đành liền lao về phía anh, đưa tay nắm chặt lấy tay anh ra sức ngăn cản.
– Anh đừng làm, để một lát em kêu thím Ba vào dọn cho. Bốc tay không như thế này không khéo lại bị cứa vào tay.
Anh theo sự ngăn cản này của cô mà ngưng lại, bỏ miếng thủy tinh trên tay xuống đất dịu dàng ngồi lên giường ngay cạnh cô. Bất ngờ lúc này cô lại nhìn qua bức tranh anh vừa mới bỏ vào khung đang tính treo lên, thoáng một cái rùng mình, bức tranh kia….không phải chính là….
Bất ngờ lao nhanh xuống đất, cô giựt nhanh bức tranh đang nằm trong đống thủy tinh vỡ vụn kia. Dường như không thể tin vào mắt mình cô đơ cả người cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ hai người ngồi cạnh nhau, tựa vào vai nhau tầm mắt hướng ra biển trong cái nắng rạng chiều của hoàng hôn. Đưa khuôn mặt ngơ ngác và đẫm nước mắt sang nhìn anh. Lúc nãy Bảo An cũng bị hành động vừa rồi của cô làm cho bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì cô đã thấy tất cả rồi. Đứng lên đối diện với cô anh đưa tay mình ra trước mặt cô.
– Trả lại nó cho anh.
Khó khăn lắm cô mới có thể ngậm môi khóa lại vẻ ngạc nhiên, sợ mình hoa mắt cô lại quay sang ngắm bức tranh đó một lần nữa. Rõ ràng chính mắt cô đã thấy anh cho người tháo nó xuống mà đốt nó đi, cớ sao giờ nó lại xuất hiện trong phòng anh và nguyên vẹn như thế này? Trừ khi hôm đó lợi dụng một phút sơ hở nào đó anh đã tráo bức tranh đấy… vậy là anh vẫn còn nhớ đến cô? Thì ra anh không đan tâm đập vỡ tất cả… trong tim anh thật chất vẫn còn yêu cô, dù cho cô có lỗi lầm nào đi chăng nữa anh vẫn có thể vì cô mà giữ lại kỷ niệm giữa hai người. Vỡ òa rồi bật khóc, cô thả nhanh bức tranh xuống đất rồi ôm chầm lấy anh tiếng khóc dường như mỗi lúc một lớn hơn. Nỗi nhớ, tình cảm hơn một năm dồn nén tất cả đã vỡ bờ, siết chặc anh trong tay để cái hơi ấm kia lan tỏa cả cơ thể mình. Cô khóc đến ngây ngất cả người, anh lúc này cũng bị tiếng khóc kia làm cho cảm động, run run đưa tay lên ôm chặt lấy cô…..Cơ thể này, hơi thở này….vốn dĩ thuộc về anh….tất cả là của anh. Đẩy nhẹ người cô ra khỏi cái siết chặc, anh đưa mắt mơ màng mà nhìn cô khẽ đưa một tay lướt nhẹ trên đôi môi cô. Hành động quen thuộc này thật không thể nào khiến cô kiềm chế hơn được nữa, nhóm người cao lên cô không ngần ngại đặt môi mình lên môi anh trao cho anh một nụ hôn – cái nụ hôn dường như đã chết từ rất lâu. Bao lời muốn nói, bao oan ức đã phải chịu… tất cả đều được thể hiện hết trong nụ hôn này, cô cuồng nhiệt khiến anh không thể từ chối liền bình thản mà đáp trả, hai tay vẫn vòng qua sau lưng cô ôm chặt. Nụ hôn mang theo một vị mặn đắng… nụ hôn đẫm cả nước mắt… thế nhưng không hiểu sao tận sâu trong lòng anh lại có một cảm giác thật lạnh lẽo, nụ hôn kia dù cuồng nhiệt đến đâu vẫn không thể hâm nóng một phần đã chết trong tim anh. Anh đã từng điên cuồng vì mùi vị này, từng khát khao điên dại cũng mùi vị này… thế nhưng bây giờ nếm lại một lần nữa anh mới cảm thấy nó thật nhạt nhẽo. Nhận ra anh không mấy nhiệt tình cô hụt hẫng buông anh ra, cúi sát mặt thật thấp vẫn một khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô nghẹn cứng mà lên tiếng:
– Jay, em xin lỗi….do em…
Đặt một ngón tay lên môi cô, anh ra hiệu cho cô im lặng. Lắc đầu anh tiếp lời cô:
– Em không cần nói, anh có thể hiểu tất cả….
Cô lại vì câu nói này của anh mà vỡ òa, nhào tới ôm chầm lấy anh vùi đầu vào ngực anh cố gắng hít thở cái mùi hương quen thuộc đã mất từ lâu này.
– Jay, nói cho em biết thật chất anh có còn yêu em hay không? Em không cần anh tha thứ, chỉ cần anh trả lời em là còn hay không thôi.
Đưa tay lên lưng cô anh nhẹ nhàng mà vuốt ve, trên miệng lại nhếch lên một nụ cười quen thuộc, khuôn mặt anh không hề biến sắc bình thản nhẹ giọng mà trả lời:
– Anh chưa bao giờ quên em hết Mie à! Cả đời này hẳn là cũng sẽ không bao giờ quên em.
Trong lòng Bảo An khá hài lòng với câu trả lời của chính mình. Anh không nói dối, đúng là anh chưa bao giờ quên cô, cũng chưa hề có ý định sẽ quên cô. Anh phải nhớ chứ, nhớ những gì cô đã gây ra cho anh. Còn riêng cô hiểu câu nói của anh theo cái nghĩa nào là quyền của cô vậy. Buông anh ra cô ngước mắt lên nhìn anh, tuy anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô nhưng cách anh trả lời như thế cũng đủ làm cô hài lòng. Đưa tay mình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, cô hạ thật thấp giọng:
– Nếu đã như vậy cớ sao đối với em lại có phần không nhiệt tình?
Khẽ nhíu mày anh tự trách mình ngu ngốc, có phải anh diễn xuất quá tệ? Mẹ kiếp có một nụ hôn thôi mà để cô dễ dàng nhận ra như thế. Bảo An, có phải ngươi diễn xuất ngốc đến nổi không bằng cả một đứa con gái? Gạt tay cô ra khỏi mặt mình, anh mông lung nhìn cô ngây ngốc, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô bằng cách… anh chủ động hôn cô cuồng nhiệt, chủ động hai tay đặt lên người cô thoải mái vuốt ve sau đó đẩy cô ngã lên chiếc giường phía sau lưng. Sự khao khát chờ mong, dục vọng bị kiềm nén suốt một thời gian dài chỉ vừa bị anh khơi nguồn liền tuôn trào như muốn bùng phát, cô không kiêng nể liền đưa tay cuồng nhiệt mà đáp trả, hơi thở gấp gáp đến nổi bật lên từng tiếng rên rỉ đến khô khốc. Mặc cho anh vùi đầu vào cơ thể mình hưởng thụ, cô cũng cố gắng mở to hai mắt đặt hai tay lên mặt anh cố tình kiểm chứng thật kỹ…. anh quả nhiên là Jay, là Jay của cô chứ không phải một ai khác. An lòng nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ cơn khoái lạc anh mang lại. Cái mùi vị quen thuộc này bất giác cũng làm anh hưng phấn đôi chút, cởi sạch những gì vướng víu trên cơ thể cô, anh ép mình phải diễn thật tốt. Cố gắng dẹp hết những suy nghĩ ngoài lề ra khỏi đầu, không phải cô cũng là phụ nữ hay sao? Không phải chỉ cần anh không quan tâm thì người phụ nữ nào cũng giống nhau? Ép mình lôi cái bản chất nguyên thủy nhất của người đàn ông trỗi dậy. Mặc kệ đi….không phải chỉ cần giả vờ làm cho xong một số động tác là có thể thành công hay sao? Đưa tay đặt ngay vị trí nhạy cảm nhất, cô ướt át đến độ anh không ngờ được, hiểu được cô đã muốn mình đến mức nào anh liền đẩy tay đi vào cơ thể cô. Nhưng ngay giây phút đó… ngay tại thời điểm đó… bất giác ánh mắt An Đình lập tức hiện lên trong đầu anh, một cảm giác rùng mình. Đầu ngón tay chỉ vừa mới đi vào một tý anh đã vội rút ra ngồi phắc dậy. Mẹ kiếp! anh đã từng tưởng tượng rào cản lớn nhất khiến anh không thể nào quay lại với Mie chính là hình ảnh tối hôm đó giữa Mie và Bảo Bình. Anh từng nghĩ nếu anh và cô có quay lại thì mỗi lần “chung đụng” anh sẽ không thoát khỏi cảm giác ghê tởm. Thế nhưng ngay giây phút này cái rào cản đấy không phải là Bảo Bình, càng không phải là cái hình ảnh đêm hôm đó… mà lại chính là ánh mắt của An Đình.
Thấy Bảo An đột ngột thay đổi như thế tất nhiên người hụt hẫng nhất lúc này chính là Mie, nhìn vào tấm lưng thẳng tấp kia cô hiểu được sự day dứt khó chịu trong anh. Cô hiểu một người đàn ông luôn yêu sự toàn vẹn như anh làm sao có thể dễ dàng đụng vào một thứ đã nhơ nhuốc và dơ bẩn như cô? Không dám đòi hỏi nhiều, ngày hôm nay đến đây đã là quá đủ. Cô thật sự đã cảm thấy rất vui, cảm thấy hài lòng…..vậy là công sức chờ đợi hơn một năm qua không hề uổng phí. Mặc lại những gì anh đã cởi ra, cô đứng lên nhìn vào cơ thể đang ngồi im bất động của anh mà rụt rè lên tiếng:
– Jay, em đã đợi được tới ngày hôm nay thì chắc hẳn sẽ đợi được ngày anh hoàn toàn dẹp bỏ đi rào cản kia mà quay trở về bên em.
Nói rồi cô từng bước nặng nề bước ra khỏi phòng anh. Nhìn theo bóng dáng cô anh có phần cảm thấy nhẹ nhàng như vừa trút khỏi gánh nặng trong lòng. Ngã người nằm dài trên giường, cái sự ướt át kia còn đọng lại trên tay anh. Khỏi phải suy nghĩ nhiều anh liền đứng lên vào toilet mà rửa sạch tay mình. Bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn một đống ngỗn ngang dưới đất anh lại nhếch môi lên một nụ cười. Cũng may là bức tranh kia lúc trước anh có chụp hình lại làm ảnh bìa trên facebook nên lần này đem tấm hình đó ra tiệm cho một họa sĩ rất có tiếng vẽ nhái lại. Nếu không có bức tranh này thì chưa chắc gì vỡ kịch hôm nay của anh có thể thành công như thế.
………………………………………………………………………….
Cả ngày hôm đó Bảo An đều ở nhà không hề bước chân ra khỏi cửa. Mie biết điều đó nên cứ cách năm mười phút liền đi xuống lầu một lần. Chỉ đơn giản cô muốn nhìn thấy anh dù chỉ một phút, cái cảm giác của cô lúc này y như cách đây năm năm về trước. Lúc cô mới biết anh là ai, anh học trên cô hai lớp thế mà mỗi giờ anh sinh hoạt ngoài trời, cô ngồi trong lớp liền viện cớ đi vệ sinh. Thỉnh thoảng chạy ngang qua chỗ anh chỉ với mục đích duy nhất là “nhìn ngắm” anh. Số phận trớ trêu đẩy hai người bọn họ qua biết bao nhiêu phong ba, bão táp…thế nhưng rồi đi một vòng lớn liền quay trở về vạch xuất phát. Thôi được, nếu như định mệnh cho cô và anh thêm một cơ hội cô sẽ không ngần ngại mà bắt lấy, nắm trong tay thật chắc để anh không thể vụt qua cô thêm một lần nào nữa.
Thấy Mie xuống uống nước lần này đã là lần thứ năm, Bảo An nhoẽn miệng cười một cái liền đưa tay tắt ti vi. Anh quay sang cô đưa ám hiệu ý muốn cô lại ngồi cạnh mình, không một phút chần chừ cô lập tức nghe theo lời anh. Đặt lưng xuống ngồi cạnh anh mà lòng cô hớn hở vui mừng không ít, đưa tay kéo cô ngã vào lòng mình. Anh ngang nhiên ngồi giữa phòng khách mà ôm chầm lấy cô nhẹ nhàng vuốt ve. Bất ngờ trước hành động này của anh, cô hướng mắt nhìn lên lầu nếu lỡ tình cảnh này mà bị thím Ba bắt gặp thì cô quả thật không biết phải mở lời giải thích như thế này. Hiểu được suy nghĩ hiện tại của Mie, Bảo An kề sát tai mình lại tai cô thì thầm:
– Nếu như không phải vì Bảo Bảo cần người chăm sóc, anh đã cho thím Ba nghĩ phép một tuần rồi.
Cô bật cười dịu dàng trước câu nói đùa này của anh, ôm chặt lấy anh hơn cô mặc kệ mọi thứ, ai nghĩ gì về cô cũng được… chỉ cần bên anh là được. Một lúc sau anh cũng nghiêng đầu mình tựa lên đầu cô, nhắm nghiền hai mắt tận hưởng cái hương vị quen thuộc này.
– Mie, hôm nay là sinh nhật của Tuệ Minh. Em và cô ấy xem ra cũng là chỗ quen biết. Cô ấy lại khá thích em… xem ra nếu em không đi e rằng không được.
Giật mình trước câu nói này của anh cô ngồi thẳng dậy trố to hai mắt ngạc nhiên nhìn anh, rất nhanh sau đó vỡ òa một cảm xúc thật vui mừng, nắm lấy tay anh cô mừng rỡ lên tiếng:
– Jay, anh thật sẽ mang em đi?
Đưa tay xoa đầu cô, anh cười xòa:
– Em nói xem… không đi với em thì anh còn có thể đi với ai?
Hình ảnh của An Đình rất nhanh hiện lên trong đầu Mie, cô cúi gằm mặt xuống đất buồn bã không đáp. Nhận ra sự bất thường này anh lại kéo cô vào lòng mình lần nữa, nở một nụ cười nhếch môi đầy cao ngạo, anh nói:
– Quên những người phụ nữ của anh đi. Chẳng qua không có em anh mới cần đến họ.
Nước mắt lại lắng đọng chưa kịp trào cô đã đưa tay lên gạt đi. Cô quả thật là người đa cảm xúc… hơi buồn một tý cũng có thể khóc, vui mừng và hạnh phúc cũng có thể khóc. Siết chặc lấy anh mà trong lòng không khỏi cảm giác bất an, y như rằng chỉ cần cô buông tay anh sẽ lập tức biến mất vậy. “Thượng đế à! Nếu đây chỉ là một giấc mơ con nguyện mãi sống trong giấc mơ này mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa.”
………………………………………………………………………………………………..
Bữa tiệc tối nay được tổ chức tại nhà của Minh Kha, vẫn là tiệc ngoài trời với một hồ bơi khá dài và rộng. Xe của Bảo An vừa chạy vào tới cổng thì Minh Kha đã đích thân ra đón. Hy vọng hôm nay tên biến thái kia đừng nổi hứng bắt anh lột đồ ai và ném xuống hồ bơi nữa. Hôm bữa chỉ vì chuyện của Kelly mà anh đã phải cho người thay toàn bộ nước của hồ bơi kia. May mà cái hồ đó nó bé, chứ hồ nhà anh mà thay hết nước cầu tới sáng mai vẫn chưa xong. Chiếc xe ngừng hẳn, Bảo An như một ông hoàng từ trên xe bước xuống, vẫn diện một bộ vest lịch lãm sang trọng vô cùng, tên ác ma này đi đến đâu cũng là tâm điểm của các cô gái. Đang tính chạy lại bắt tay ôm hắn ta một cái thật thắm thiết thì bước chân của Minh Kha bỗng khựng lại khi thấy Bảo An mở cửa cho một cô gái nào đó…nheo mắt nhìn kỹ mới nhận dạng rõ cô gái kia chính là Mie. Buông một câu chửi tục, không biết Bảo An lại giở trò gì nữa đây.
Lúc này Bảo An cũng vừa nhìn thấy Minh Kha, tỏ vẻ vui mừng Bảo An bước nhanh lại phía Minh Kha thoải mái mà cặp cổ anh ta, kéo ra một nơi khá xa so với Mie. Trên môi vẫn nở một nụ cười thật đậm nhưng thật chất đang nghiến răng, nghiến lợi nói thật nhỏ với Minh Kha:
– Tớ nói với Mie, Tuệ Minh yêu cầu nhất định hôm nay Mie phải có mặt. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đi kím Tuệ Minh và bịt miệng cô ấy lại. Đừng nên hé răng nữa lời, cũng đừng đá động gì đến An Đình hết… biết chưa?
Vòng tay ra sau lưng Bảo An, Minh Kha cũng giả vờ làm động tác đang ôm nhau thắm thiết lắm. Nhưng thật chất đang đấm từng đòn khá mạnh vào hông Bảo An, đay nghiến mà đáp trả:
– Mẹ kiếp, cái tên súc sinh này lần nào gặp cũng xảy ra chuyện. Thà cậu kêu tớ đi cướp nhà băng hoặc lấy mạng tổng thống Mỹ tớ còn làm được, bịt miệng của Tuệ Minh là một vấn đề khó hơn lên trời biết không hả?
Hơi đau trước những đòn của Minh Kha, Bảo An nắm lấy tay của Minh Kha xoay lại rồi bẻ ngược và siết chặc khiến cho vẻ mặt của Minh Kha liền biến sắc vì quá đau. Thế nhưng người ngoài nhìn vào cứ cho rằng hai anh chàng này đang bắt tay nhau chào hỏi một cách rất vui vẻ.
– Minh Kha, đó là chuyện của cậu. Người phụ nữ của mình mà dạy không xong thì còn xưng danh giang hồ làm gì nữa?
Đặt tay còn lại lên vai Bảo An, Minh Kha bấm vào một cái thật mạnh khiến Bảo An nãy người đầy đau đớn. Vẫn nở nụ cười thật tươi Minh Kha đáp lời:
– Tiếc là Tuệ Minh không hiểu sao lúc nãy vừa nghe điện thoại của ai đó xong liền lấy xe chạy đi mất hút rồi.
Đưa mắt tìm kím xung quanh không thấy Tuệ Minh đâu, Bảo An mới buông Minh Kha ra, nổi lo trong lòng anh vơi đi không ít. Không đáp lời Minh Kha mà quay lại Bảo An tinh tế nắm tay Mie dìu cô đi về phía trung tâm của buổi tiệc. Khẽ dựa đầu vào người anh, Mie nhỏ nhẹ lên tiếng:
– Xem ra tình bạn giữa anh và Minh Kha vẫn tốt như ngày nào.
Các vết thương do cái tên khốn kiếp kia gây ra vẫn còn đau âm ỉ trên người nhưng Bảo An vẫn giữ cái vẽ bình thản cười thật tươi với Mie rồi trả lời:
– Tất nhiên rồi, anh với hắn vốn dĩ là anh em tốt cơ mà.
…………………………………………………………………………………………………….
Tan việc An Đình vẫn không muốn về nhà. Cô sợ khi phải chứng kiến với những gì cô không muốn thấy, sợ phải đối mặt với những thứ làm cô đau đớn. Ai bảo rằng nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì mình sẽ hạnh phúc? Điều đó xem ra thật hoang đường, những ai nói ra câu nói đó có phải chăng họ đang dối lòng? Cô không cao thượng như Mie, lại càng không cảm thấy Bảo An hiện tại đang hạnh phúc… vì thế tất nhiên cô vẫn cảm thấy mình tổn thương. Nhiều lúc cô tự cảm nhận bản thân mình thật buồn cười, Bảo An và Mie vốn dĩ là của nhau mà Mie lại là bạn thân của cô. Bọn họ gắn liền với nhau cả bốn năm trời dài dăng dẳng. Bốn năm trước cô còn chẳng biết anh là ai, quá khứ, kỷ niệm của hai người bọn họ vốn dĩ chưa từng tồn tại cái tên của cô. Vì đâu? Tư cách gì để ghen tuông hay ganh tỵ với người ta? Tất nhiên cô không thuộc tuýp người quỵ lụy hay níu kéo, nếu như anh đã không cần…có thể buông tay cô ra bất cứ lúc nào. Cô thật muốn bỏ đi thật xa, thật muốn rút chân ra khỏi cuộc đời anh vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh nữa. Thế tại sao anh lại nhẫn tâm bắt cô chứng kiến tất cả? Nhẫn tâm ngoài sáng ngang nhiên ở bên Mie, tối đến lại vùi đầu vào cơ thể cô? Anh có cảm thấy mình tàn nhẫn? Bằng một sự tự tôn còn sót lại….có thể nào buông tha cho cô? Hãy cho cô yên lòng mà rời khỏi anh đi chứ… Cô đã làm gì sai? Đã gây ra tội gì để anh cứ thay phiên đọa đầy?
Đưa tay gạt nhanh nước mắt, cô sắp bị cảm giác cô đơn lạc lõng này giết chết mất rồi. Ngày xưa còn có Mie bên cạnh, chuyện vui buồn gì cũng đều cùng người bạn này chia sẽ. Thế nhưng bây giờ giữa cô và Mie lại có một Bảo An – nguyên nhân chính gây ra nổi buồn của cô. Cô biết phải giải bày cùng ai? Nhìn dòng người tấp nập trên phố, giữa hàng vạn hàng nghìn con người kia… có mấy ai xem cô là “đồng loại”??? Nhớ tới những người thân ở Việt Nam… cô bật khóc, cô thèm cái cảm giác được cùng với ai đó trò chuyện, được giải bày tất tần tật những ức chế dồn nén bấy lâu. Bất kể là ai cũng được… có khó khăn không khi ban cho cô một người bạn? Bất chợt nhớ đến Tuệ Minh….người thứ hai trên nước Úc xa xôi này coi cô như một người bạn theo đúng cái nghĩa của nó. Run run lấy điện thoại ra… bấm vào dãy số có sẵn cô nhẹ nhàng đưa lên tai.
Một chiếc xe theo phong cách thể thao màu đỏ đô phóng vụt trên con đường, rất nhanh ngừng lại trước địa điểm mà An Đình đã báo. Người con gái mang dáng vẻ phong trần, thoát tục từ trên xe bước xuống. Vừa nhìn thấy An Đình cô liền nở một nụ cười thật tươi.
– Yan, cậu gọi cho tớ đúng lúc lắm. Cậu biết hôm nay là ngày gì không? Là sinh nhật tớ đấy… Minh Kha đã tổ chức một bữa tiệc rất lớn dành cho tớ. Nào lên xe tụi mình cùng nhau đến đó, hôm nay phải quẫy một bữa thật đã mới được.
Hai mắt An Đình trợn lên hết cở, hôm nay là sinh nhật của Tuệ Minh sao? Xem ra cô đã gọi không đúng lúc. Tuệ Minh không đợi An Đình đáp lời liền lập tức nắm lấy tay cô kéo mạnh, bất giác An Đình thụt lui cô ra sức ngăn Tuệ Minh lại.
– Tuệ Minh, tớ xin lỗi….có tý chuyện buồn định rủ cậu đi uống một chút với tớ… không nghĩ hôm nay lại là sinh nhật của cậu. Tớ thật không có tâm trạng đến đó… với lại chắc hẳn Bảo An cũng có mặt ở đó. Tớ không muốn gặp anh ta.
Đôi tay Tuệ Minh chợt nhiên khựng lại, rất nhanh liền thở dài một cái trầm ngâm nhìn An Đình mà lên tiếng:
– Cậu và Jay lại xảy ra chuyện? Nếu như thế cậu càng phải đi với tớ, tớ sẽ nhờ “đệ tử” của mình điều tra giúp cậu về anh ấy. Đàn bà con gái càng yếu đuối càng hay làm cho đàn ông thêm chán ghét, thay vì ngồi ở đây tủi hận như vậy chi bằng cậu cùng tớ tới đó. Chúng mình chơi một trận thật hoành tráng, An Đình…bạn của tớ có rất nhiều anh chàng rất cool, cậu cứ chọn đại lấy một người. Biết đâu thấy cậu “say xưa” cùng người khác Jay sẽ điên tiết lên quỳ xuống mà năn nỉ cậu?
Thở dài một cái An Đình quả thật không hiểu sao Tuệ Minh lại có thể suy nghĩ đơn giản như thế. Hẳn là cô ấy vẫn chưa biết chính xác hoàn toàn những vấn đề đang xảy ra giữa cô và Bảo An. Haiz…người trong cuộc như cô vẫn còn chưa thể hiểu thì nói gì đến người ngoài. Thấy An Đình chần chừ chưa đồng ý, Tuệ Minh càng ra sức kéo tay cô hơn nữa.
– Cậu đừng vì một người con trai mà làm cho người bạn này phải buồn chứ! Yan, nghe theo lời tớ, tới đó tớ sẽ cho cậu chơi tới tẹt ga. Lúc đấy cậu sẽ hiểu rằng đàn ông không là cái thá gì trong cuộc đời mỗi chúng ta cả. Vui mới là vấn đề chính.
Vừa nói cô vừa lôi bằng được An Đình lên xe. Tất nhiên lúc này An Đình chỉ còn biết thở dài thầm trách số phận của mình xuôi rủi.
Chiếc siêu xe màu đỏ đô đó nhanh chóng xuất hiện giữa buổi tiệc khiến tất cả mọi người đang có mặt trong đó điều phải tập trung ngắm nhìn. Vì hơn ai hết bọn họ biết nhân vật chính của tối hôm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện. Từ trên xe Tuệ Minh cao ngạo bước xuống, đưa tầm mắt dò xét một vòng quanh lập tức nhìn thấy Bảo An đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô. Nhếch môi, nghênh mặt một cái, qua bên kia cửa xe Tuệ Minh nhanh chóng mở cửa lôi An Đình xuống. Khoan đã….có cái gì là lạ, người con gái bên cạnh Bảo An hôm nay quen quen, hấp tấp đưa mắt nhìn kỹ lại…. Tuệ Minh suýt tý nữa đã lăn đùng ra xỉu khi thấy cô gái kia chính là Mie.
Lúc bấy giờ An Đình vẫn ung dung bước xuống, vừa nhìn thấy cô Bảo An đã lập tức “đứng hình”. Buông hai tiếng “mẹ kiếp” liền lập tức đưa mắt tìm kiếm Minh Kha, khỏi phải nói anh chàng Minh Kha lúc này “đơ” người như thế nào. “Bà nội nhỏ ơi! Lần trước dẫn Mie đến phá, lần này lại vác An Đình tới đây. Tuệ Minh ơi là Tuệ Minh… cứ phải gây chuyện như thế mới là phong cách của em à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!