Yêu Từ Bao Giờ - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1203


Yêu Từ Bao Giờ


Phần 12


YÊU TỪ BAO GIỜ 12
Những ngày đó trôi qua nặng nề quá. Cô không còn tâm trạng nào để tập trung vào việc học hành của mình. Sau khi gia đình quyết định ngày cưới của Anh và Vi. Cô cũng coi như chấp nhận kết thúc. Trước mặt mọi người luôn tỏ ra vui vẻ nhưng về đêm cô lại nhớ anh và khóc. Mỗi sáng, thấy tâm trạng của cô mệt mỏi vậy Đạt ko khỏi lo lắng .
-này đêm qua không ngủ hả? sao trông bà như gấu trúc vậy?
-gấu cái đầu mày ý.
-Bà soi gương chưa? Mà hôm nay còn trang điểm nữa chứ. Trông phát kinh.
-kinh mả cha mày.
Lâm quát nó. Nó im. Ngoan ngoãn chở cô đi học.
-từ sau đi xe máy đi học nhá. Đi ô tô ngại chết.
– bà chả bảo thích đi ô tô còn gì. Sao lưỡi bà dài thế.
-dài bằng lưỡi mày ko?
-không biết. Chưa đo. Để lúc nào đo thử xem. Hay đo bây giờ luôn đi nhỉ?
Nó cợt nhả.
-vả chết mày bây giờ. Mất nết.
-tôi chỉ mất nết với cái loại ngu như bà thôi. À mà bây giờ không gọi bà là người rừng nữa đâu.
-tốt. Em trai ngoan . Chị biết em đã trưởng thành.
Lâm xoa đầu nó. Cô cũng cợt nhả theo.
-bây giờ tôi gọi chị là BÒ RỪNG . Cái tên đấy hợp với chị hơn.
Nó cười phá ra. Lâm véo vào eo nó khiến nó la lên.
-con mẹ bà. Giết người à. Tím người đó cái mụ ác độc này.
-cho mày chừa thói mất nết đi.
Cô lại nhéo nó. Hai đứa đùa nhau mãi. Cho đến khi tới cổng trường nó mới tha cho cô. Đi cùng cô một quãng nhưng thấy cửa lớp cô đông nó đứng lại tò mò. Hoá ra Lại cái thằng Việt Cộng lần trước. Đã bị từ chối rồi mà nó vẫn bám dại hơn con đỉa. Lâm đứng lại. Cô lùi lại nép sau lưng nó.
-tên Việt lại đến kìa.
-hắn mua hoa tỏ tình chị đấy. Si mê gớm.
Đạt thấy biểu hiện sợ sệt của bà chị thì vui ra mặt. Hớn ha hớn hở trêu cô.
-ra nhận hoa đi. Quay clip đăng lên group của trường. Sướng nhá. Người nổi tiếng
-nổi tiếng cha mày.
Cô ôm lấy eo nó. Cả cơ thể sát vào người nó. Nó nóng gian.
-thế giờ chị định đứng đấy à. Tôi về lớp đây. Chào nhá.
Nó giả vờ gỡ tay Lâm ra miệng nhếch lên tinh quái.
-đừng. Cứu tao đi.
-nó si mê chị như thế thì đồng ý đi còn gì?
-đồng ý mả cha mày.
-được. Thế mả cha tôi bảo kệ mẹ chị.
Nó giật tay. Lâm càng ôm chặt
-Uh. Thôi. Tao sai. Giờ mày làm thế nào giúp tao đi.
-tôi giúp chị thì tôi được gì?
-mày muốn được gì thì được. Chỉ cần mày làm cho nó ko theo tao nữa.
-được… Ghi âm lại câu này.
Nó mở điện thoại ra bắt cô nói lại . Để làm bằng chứng .
-mả cha mày cái loại chắc nép. Cái loại khốn nạn suốt ngày bắt nạt tao. Cầu cho mày gặp đc mụ là sát yêu tinh , bà chằn nó trị mày.
Cô la nó một hồi vào máy ghi âm.
-thế chị có nói ko?
-có.
-nói đi.
-mày cứu tao khỏi thằng Việt thì mày muốn gù cũng được. Đã được chưa?
Cô lườm nó ấm ức.
-Nhưng mà đừng có giở trò nhá. Bà mày lật mặt đấy. Mẹ cha cái thằng chết nửa đời.
-bà về làm cháu dâu bà thằng Sáu được đấy. Chửi rất luột. Thiếu mỗi cái beng beng.
Nó khúc khích cười.
-này. Mày láo bà cũng cho mày beng beng luôn.
-tuyệt. Tôi mà có được cái beng beng của chị thì chết cũng cam lòng.
Câu nói nửa đùa nửa thật mãi về sau Lâm mới hiểu ra. Còn giờ cô chỉ nghĩ đơn giản là cái sự vợt nhả của nó. Nó cất điện thoại vào trong túi. Kéo tay Lâm về phía cửa lớp. Nơi đó Việt đang ôm con gấu bông nhỏ. Xung quanh bao nhiêu bạn bè. Đến trước mặt Việt nó cười nhếch môi.
-cậu tìm ai đấy?
Tay nó vẫn nắm tay Lâm chặt. Việt ngẩng lên nhìn nó. Cậu ta đã nghe mọi người nói Đạt là em họ Lâm.
-tôi tìm Lâm.
-tìm có việc gì?
Nó nói giọng rất cứng. Ánh mắt nghiêm nghị. Có phần tức giận ghen tuông.
-đó là việc riêng của tôi.
-người yêu tao mà lại có viêc riêng với mày à ? Mày nghĩ mày là ai mà dám tán tỉnh người yêu tao. Chán sống rồi à?
Nó trừng mắt khá đáng sợ
-mày…
-nhìn lại mày đi . Mày là cái thứ gì mà đòi quen cô ấy.mày xem cô ấy có thèm nhìn mày lấy một cái không?
– nếu biết cô ấy yêu ai thì xem đây này.
Nói xong nó kéo Lâm lên hôn vào môi cô. Lâm bất giờ còn mọi người ồ lên. Hoá ra …..
Việt sững người. Đạt hôn xong thì nhả ra không quên cắn nhẹ một cái vào môi cô. Nó quay sang Việt nhìn đắc ý.
-chưa làm đại gia thì đừng mơ đến chân dài..
Rồi nó kéo cô vào lớp. Ngồi vào chỗ của cô. Tay gạt mấy lọn tóc vương trên cổ. Vẻ quan tâm lắm. Rút ra một chai sữa chua trong túi đưa cho cô.
-này uống đi.
Mọi người đi vào nhìn nó chăm chăm. Trông cái vẻ tình tứ của hai đứa biết ngay đang yêu nhau. Lâm đỏ mặt không dám nhìn nó. Nó thì vui. Mắt hớn hở chẳng quan tâm ai đang nhìn mình. Tay xoa đầu cô liên tục. Có khi lại khoác vai kéo cô vào gần.
-diễn xong rồi thì biến đi.
-tôi thích biến lúc nào là quyền của tôi.
Nó ngồi một lúc đến lúc thấy cô chuẩn bị vào mới đứng lên. Không quên kéo má cô lại thơm một cái đầy tư tình. Khiến người ta phát hờn ý.
Đến lúc nó đi bọn bạn mới xúm lại nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
-đồ dối trá. Thế mà làm tụi tao ăn dưa bở, ăn thịt lừa bao nhiêu ngày qua.
-mày là con khốn nạn.
Diễm bạn chơi cùng cô cũng khá thân . Nó níu vai cô trách móc. Cô chỉ cười.
-thế mà bảo là cho tụi tao số điện thoại.
-thì đó . Cứ thoải mái. Tao có cấm đâu.
Cô nói vô tự vậy nhưng cũng không lường trước hậu quả của mình gây ra. Lâm ngượng quá. Cô thở phào nhẹ nhõm . Thôi thì mất một nụ hôn với nó mà cắt được một cái đuôi thì cũng hay. Nhưng cô không ngờ, điều đó lại không đơn giản như cô nghĩ.
Mỗi sáng nó đưa cô đến lớp. Đưa cô vào cửa lớp là nó lại kéo cô lại và hôn. Càng ngày thông tin về bạn trai của Lâm càng rõ ràng. Người ta còn chụp hình hai đứa hôn nhau up lên Facebook . Sự việc bắt đầu phiền phức.
-Lâm. Hai đứa làm gì thế này?
Mẹ đưa cô cái điện thoại. Trên màn hình có cô và nó hôn nhau. Bàn tay nó đan vào tóc cô. Quả thật hình ảnh này rất tình tứ. Và đẹp. Nếu không phải hai chị em thì có lẽ cô sẽ lấy tấm ảnh này phóng to và treo cuối giường để ngắm mỗi ngày.
Trở về với thực tại cô ấp úng tìm câu trả lời.
-mẹ…. không như mẹ nghĩ đâu.
-phải nói sao đây con.
-đấy là nó giúp con cắt đuôi cái thằng biến thái suốt ngày bám theo làm con ko học đc
-thế sao phải gần gũi thế này.
vì nó bảo phải chứng minh nó là người yêu con thì thắng ấy mới từ bỏ. Mẹ yên tâm con và nó không có gì thật mà. Chị em ai lại thế.
Cố nói rát họng mẹ mới xuôi. Cô nhắn tin cho nó. Kể lại sự tình cho nó nghe mà nó còn phán câu xanh rờn.
-sao chị ko nói bọn con yêu nhau rồi.
-khùng . Thế thì mẹ tao cạo đầu bôi vôi. Họ hàng mang ra thả ngoài sông hồng. Vì cái tối loạn luân.
-loạn con mẹ bà.
Nó hâm hực nhắn môt câu đó rồi mất tiêu. Sáng hôm sau còn bỏ không thèm đón cô. Hại cô tự đi học lại còn tắc đường muộn học nữa chứ.
Ấm ức đến lớp thì thấy nó vắt vẻo ngồi với con bạn Diễm của cô. Diễm đẹp. Đôi mắt có hồn. Dài và cong nhẹ. Điểm nhấn trên mặt nó chính là đôi mắt. Còn Lâm chính là cái miệng với nụ cười. Thấy cô vào nó đi ra. Ghé tai thì thầm.
-bạn chị dễ thương quá .
Rồi liếc lại Diễm. Cô ấy cũng cười lại nó. Nụ cười rất tươi. Lâm cố tỏ ra vui vẻ nhưng cô có chút khó chịu.
Đang học thì có tiếng tin nhắn.
-Lâm Lâm chiều về gặp anh. Anh sẽ đón.
-em đi cùng Đạt
-học nói dối từ bao giờ?
– em không muốn gặp anh.
-anh cần nói chuyện.
Anh nhắn thế rồi im luôn. Cô thở dài. Thế đấy. Anh theo dõi cô sao? Chỉ một câu đấy thôi anh biết cô thua rồi. Chiều anh đón cô thật. Lâm ngại ngufng bước lên xe. Không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở. Cô đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Cái điện thoại chết tiệt sao toàn bài buồn thế này, các bài nhạc bốc của cô đâu hết rồi. Lâm luống cuống bấm điện thoại. Mạnh thấy vậy mới lên tiếng.
-Đạt nó đèo đứa bạn em đi chơi rồi.
-thế à?
Cô cúi xuống trả lời .
-anh có chuyện gì. Sao không về nhà nói. Đưa em đi đâu đây?
-đi chơi. Chỗ này hay lắm
Anh cười nhẹ nhưng nét mặt pha chúy buồn. quay sang nhìn cô bằng ánh mắt hạnh phúc.
-sao không đưa Vi đi.
Giọng nói bâng quơ
-Lâm Lâm…
Giọng anh khá nặng
-em nói sai sao?
-Lâm…
Anh khựng xe lại ánh mắt rất chân thành, và u buồn.
– xin đừng nhắc đến Vi nữa.
Chỉ câu nói ấy thôi cả hai nhìn nhau rồi lại rơi vào im lặng. Anh đưa cô sang Roal city . Ở đây rất đẹp. Tuy không phải lần đầu đến nhưng đi với anh cảm giác thật khác. Hai người ăn uống và mua sắm đến tối. Lâm mua tặng anh chiếc áo sơ mi trắng. Và một chiếc váy ngủ. Mạnh nhìn cô gian gian rồi cười. Cô không nói gì. Chỉ bảo gói cho đẹp. Đến lúc ra về Mạnh vẫn giữ nụ cười đó. Đôi môi hơi cong cong vui vẻ.
-Lâm Lâm
-dạ
-mọi ng đều tưởng em là người mẫu hay diễn viên nhỉ. Hay đó .
-hay gì?
-vì em đẹp.
Lâm thoáng chút đỏ mặt. Lần đầu Mạnh khen cô như vậy. Quả thật…
-Lúc nào cũng phải vui vẻ thế này nhé.
Anh nói nhưng vẫn nhìn về phía trước. Cô quay sang nhìn anh.
-anh chỉ cần nhìn thấy em vui em cười. Còn mọi thứ khác anh sẽ lo được.
Anh nhìn đường nhưng đôi mắt ánh lên tia long lanh đầy cảm xúc. Còn cô vẫn nhìn anh.
-…..
-dù giờ này anh sống còn khổ hơn chết. Nhưng chỉ cần thấy em cười như thế này. Cũng đủ rồi.
Cô họng cô bắt đầu nghẹn ngào
-…..
-Lâm. …..đừng tránh mặt anh nữa nhé.
-em…
-anh hiểu mà. Anh sai. Đáng ra anh nên nói ra sớm hơn thì chúng ta đã không như thế này. Anh biết Vi nhắn cho em nhiều lắm. Em đừng nghĩ gì cả. Cứ sống vui vẻ. Sau này lớn, yêu ai phải nói rõ ra. Nếu ko sẽ đau khổ cả đời đấy. Nuối tiếc là một thứ đáng sợ lắm em ạ. Nó khổ hơn cả chết cơ.

Anh nói vậy và anh khóc. Cô nghe giọng anh lạc đi. Trong bóng tối. Cô cũng khóc. Nuối tiếc đúng là một thứ đáng sợ hơn cái chết. Khi mà thứ đáng ra thuộc về mình thì giờ lại để người khác lấy mất. Trách ai đây. Chỉ có thể trách bản thân hèn nhát ngu muội hay quá chủ quan. Nước mắt cô rơi không ngừng. Tim cô run lên. Mạnh phanh xe lại.
-đừng khóc. Từ khi anh lớn lên đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ để em khóc. Vậy mà chỉ vì anh sai. Anh sai. Buông thả bản thân. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi .
-xin đừng nói nữa.
-Lâm ơi. Anh…
-không…anh về đi. Về với Vi đi.
Cô mở cửa xe bước ra ngoài. Cơn gió se lạnh tạt vào mặt. Cũng không thể làm cô vơi đi những giọt nước mắt lăn trên má. Mạnh mở cửa bước theo. Anh kéo cô lại và ôm. Rất chặt. Cái ôm chứa đầy yêu thương. Cô ko thể cản được lòng mình. Cứ thế ôm chặt lấy anh và cả hai cùng khóc.
Chấp nhận nỗi đau này thôi. Anh sẽ là chồng Vi , bố của con Vi. Cô sẽ yêu thương nó như con cô. Cho dù không thể bên anh suốt cuộc đời thì cũng có thể nhìn anh sống hạnh phúc. Tất cả là quá đủ.
Cô cảm nhận được bờ vai Mạnh cũng run lên. Anh đang cố gắng để không khóc thành tiếng. Anh biết cô yêu anh rồi. Anh biết rồi. Anh biết cô đau khổ. Biết mỗi đêm cô đều khóc . Biết mỗi sáng thức dậy mắt cô sưng lên. Mệt mỏi ra khỏi nhà.
-dù anh đã biết anh ko xứng đc nói ra câu này. Nhưng xin hãy cho anh cơ hội một lần được nói ra.
Anh nhìn sâu vào mắt cô . Trong ánh đèn đường, đôi mắt đẫm lệ sáng lòng lanh. Anh hít một hơi thật sâu
– Lâm Lâm ANH YÊU EM . anh xin lỗi vì bây giờ anh mới nói nhưng ANH YÊU EM. ANH YÊU EM từ lâu rồi. Anh quen Vi vì muốn thử cảm giác của em thôi. Nhưng anh không ngờ hôm đó anh say. Và dần anh cứ nún sâu vào đó. Anh biết không còn xứng đáng với em. Nên hãy quên tình cảm của em đi. Sống thật hạnh phúc. Tìm người đàn ông khác yêu thương em. Và hạnh phúc.
Lâm đứng như trời trồng. còn đau khổ nào bằng nghe người mình yêu nói yêu mình mà không thể đáp trả.
Còn đau đớn nào bằng nghe người mình yêu chúc mình hạnh phúc bên người đàn ông khác.
Cô phải nói gì đây. Khi ng đàn ông cô yêu. Mối tình đầu của cô đang tỏ tình với cô.
Nếu như không có đứa bé đó. Cô sẽ vứt bỏ tất cả để giành lấy anh. Lâm ôm mặt khóc. Từng lời nói như cứa vào trái tim đã chảy máu giờ chảy nhiều hơn.
Mạnh chỉ biết ôm cô thật chặt. Sau tối nay tình cảm này của hai người chỉ có thể cất trong tim. Dù một chút thôi cũng không được lộ ra ngoài. Cô sẽ để nó trong góc trái tim. Sẽ trân trọng nó như một tình yêu đẹp và một bài học trong cuộc đời.
Và cô không bao giờ hối tiếc vì đã yêu anh.

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN