Yêu Từ Bao Giờ - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1175


Yêu Từ Bao Giờ


Phần 21


YÊI TỪ BAO GIỜ 21
Khi cô quay lại thấy một bóng dáng đang đứng đút tay túi quần. Bóng dáng quen đến mức cô biết được cả biểu cảm trên khuôn mặt người đó. Nhưng không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
-bố….
Ông nhìn cô không nói gì mà đi thẳng vào nhà. Khuôn mặt khá lạnh lùng. Thôi chết tôi rồi.
Cô bước theo vào trong nhà. Vừa đi vừa liếc bố, liếc cái thằng mất nết mặt mày nhơn nhơn ngồi ghế. Trông cái bản mặt đó thấy ghét không chứ nị.
Bố ngồi xuống ghế lạnh lùng nhìn cô.
-Lâm Lâm .
-dạ…..
-con đang ở nhà cậu kia đấy hả.?
-vâng ạ.
Ông không nói gì thêm. Cô cũng không dám nói gì. Chỉ ngồi đó một lúc rồi đi lên đi ngủ. Không quên liếc xéo cái thằng khỉ này một cái dài thườn thượt. Cô không ngờ nó chính là kẻ ném đá sau lưng cô.
Một tuần nữa lại trôi qua. Sắp nghỉ tết dương lịch rồi. Mà nghỉ tết là sinh nhật cô. Sinh nhật mọi năm có Mạnh và Đạt. Nhưng từ năm ngoái không có ai vì năm ngoái cô thất tình. Mà năm nay có thằng khỉ kia và Tuấn Anh.
Sáng sớm đến lớp đã thấy bao nhiêu bóng bay ghi dòng chữ HAPPY BIRTHDAY LÂM .
Cô và cả anh đều bất ngờ. Anh bước xuống ngay khỏi xe. Có lẽ người làm được chuyện này chỉ có Đạt.
Nhưng đến khi nó đến cũng bất ngờ y như cô vậy. Vậy thì ai làm nhỉ? có nhân vật mới xuất hiện trong cuộc đời cô chăng?
Vào lớp rồi mà mọi người vẫn thấy chùm bóng bay lơ lửng ở đó. Cô băn khoăn cả buổi. không biết tác phẩm của kẻ giấu mặt ấy đến bao giờ mới cuốn xéo khỏi cái cổng trường. Xấu hổ quá đi. Hết Đạt giờ lại là kẻ nào đó biến cô thành người nổi tiếng.
Trưa anh đến đón cô nhưng cô đã bị mọi người đón mất rồi. Mọi người đưa cô vào nhà thi đấu của trường. anh vào nhà thi đấu. Ở đó thằng khỉ kia cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho cô. Đang vui vẻ thì nó tiến lại.
-rừng. Em cả chị nhảy một bài đi.
cô nhìn nó. Mọi người vỗ tay cổ vũ. Cô đưa tay cho nó nắm rồi theo nó đi ra. Ánh mắt nó gợn lên nét đắm say và tình tứ. Nó vòng tay ôm lấy eo cô.
Từng động tác hai đứa kết hợp với nhau rất nhịp nhàng. Tình tứ vô cùng. Có những động tác nó chạm vào cô mà khuôn mặt nó lộ rõ vẻ si mê cô. không ai nói họ là chị em họ cả. Bàn tay nó thỉnh thoảng lại níu eo khiến Tuấn Anh nóng mắt.
Kết thúc bài nhảy nó ngang nhiên kéo cô lại hôn say đắm trước sự hò reo vỗ tay ầm ĩ của bạn bè mà không hề bận tâm đến sự có mặt của Tuấn Anh.
Đến khi anh bước lại gần. Mọi người mới phát hiện ra ông anh cao lớn hay đèo Lâm đi học. Vậy thì Đạt là gì? nhìn người họ kẻ tám lạng người nửa cân.
Nó coi như chả có Tuấn Anh ở đó. Một lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô tha thiết không muốn rời. Tim cô như ngừng đập. Thú thực. Cô muốn đáp lại. Muốn siết nó vào vòng tay. Muốn những thứ mà hai chị em nó không bao giờ được phép. Lậy trời… Chúng nó sai rồi.
-đừng hôn tao nữa.
-sợ Tuấn Anh à?
-ngại mọi người.
-hì. Mọi người biết mình yêu nhau mà.
Nó vãn không tha cô. Nó muốn gì đây. Ném đá vào cuộc tình của cô chăng. Tuấn Anh tiền lại. Lôi cô khỏi vòng tay nó. Rồi kéo đi. Nó đứng im để cô về .
Ánh mắt Tuấn Anh lộ rõ vẻ không vui. Cô ngoan ngoãn đi theo anh mà anh không dám nói một lời . Cô sai mà. Đến lúc đi xa khỏi trường rồi anh mới đỗ lại.
-Lâm. Em nói đi. Em và Đạt là gì?
-chị em ạ.
-chị em mà hôn nhau giữa bao nhiêu người à? Thế anh là gì?
-nó đùa thôi mà.
cô không biết nên nói gì. Bởi chính cô cũng không hiểu ý thằng đó.
-anh không thích đùa kiểu đấy. Anh là người yêu em. Nếu em thấy anh hôn người khác em có vui không?
-em xin lỗi.
-xin lỗi à. Hết Mạnh lại đến Đạt. Em xác định rõ ràng đi xem em yêu anh hay yêu hai người kia.
cô sững người. Anh đã giận đến mức này ư?
-anh bình tĩnh nó chỉ đùa thôi mà.
-đùa cũng không đc thế. Em cũng tùy tiện quá đấy. Đến em họ mình em cũng hôn. Thế Mạnh có là anh họ em không? Em có hôn anh ta không?
-anh không được nhắc đến họ ở đây. Lâm bắt đầu giận
-không được nhắc đến khi em hôn nó công khai như vậy. Thế đến lúc em ngủ với nó thì anh cũng phải im lặng sao. Anh không hiểu cái gọi là chị em họ nhà em là như thế nào.
Đến lúc này thì Lâm không thể chịu được hơn nữa. Cô rơi nước mắt. Bước xuống khỏi xe và đi thẳng ra đường bắt taxi. Không nói thêm với anh lời nào. Cô giận anh.cô thấy mình bị xúc phạm. Cô biết cô sai khi cứ để Đạt hôn cô như vậy. Đúng là không có khoảng cách của chị em. Nhưng cô hoàn toàn không cố ý mà anh không hề hiểu. Anh xúc phạm cô. Xúc phạm tình yêu của cô.
Tuấn Anh thấy cô bỏ đi mới ngớ ra. Nhưng anh giận quá mà không buồn đuổi theo nữa.
Anh lái xe nhìn cô khóc trên xe. Mãi sau mới mở lời hỏi.
-cô đi đâu.
Cô giờ này cũng không biết đi đâu nữa. Tự nhiên thấy mình cô đơn quá cơ. Hóa ra lúc bạn tưởng như có rất nhiều người bên cạnh, rất nhiều người quan tâm đến mình thì khi bạn nước mắt mới thấy mình thật ra điều đó có khi không hề đúng.
Cô về nhà lấy quần áo cho vào bao lô và xin phép bố mẹ cho đi chơi mấy ngày. Bố mẹ cô cũng đồng ý vì chỉ cần nhắc đến thằng em khốn nạn kia thì họ tuyệt nhiên sẽ gật đầu. Họ cũng không hề biết trái tim cô đang hỗn độn như thế nào. Nhìn con gái cười có nghĩa là con gái hạnh phúc. Giờ cô mới hiểu cái cảm giác đau đớn mà vẫn phải cười nó giả dối lắm. Hóa ra cô mới chính là kẻ lừa dối Tuấn Anh. Vậy thì cô phải làm gì đây? Có nên nói lời chia tay anh không?
Tối đó mọi người gọi cho cô nhiều mà cô chẳng buồn nghe. Chỉ nhắn tin cho anh mình yên tâm rồi tắt máy.. cô gieo mình xuống giường sau chuyến đi xa. Cảm giác không ai biết mình quả là đặc biệt. Cô nhắm mắt lại nghĩ về bản thân và ngủ biến mất.
Đến khi tỉnh dậy mở điện thoại thì có cả trăm cuộc gọi nhỡ. Nhiều nhất là của Tuấn Anh. Sau đó đến Mạnh. Đạt hiểu tính cô. Nếu không muốn nghe có gọi cũng không nghe. Nó chỉ nhắn một tin cho cô.
-khóc cho thoải mái nhé.
Nó là thế , hiểu cô rất nhiều. Chọc phá cô đến mức này rồi lại dỗ dành sao. Tốt bụng thật hay giả tạo đấy. Cho dù sống suốt cuộc đời, người ta có hỏi cô sợ ai . Thì cô cũng không ngần ngại trả lời là: cô sợ nó. Rất rất sợ. Cái kẻ luôn chọc ngoáy vào cuộc đời người khác. Đáng ghét. Nhưng lúc nào cũng tỏ ra vô tội.
Ngủ một giấc nữa thì tin nhắn đọc mỏi mắt. Cũng tin nhắn Tuấn Anh là nhiều . Anh xin lỗi. Rồi lại xin lỗi.
Quăng điện thoại xuống giường rồi đi ra ngoài. Cảnh vật sapa đẹp nhưng lạnh, mà lạnh lại cho cô cảm giác cô đơn.
Đeo tai nghe lên nghe nhạc bài hát tâm trạng quá cô vừa lang thang vừa hát theo cái clip thằng khỉ kia ghi trong điện thoại.
Ngày buồn rười rượi là ngày gần thi qua môn.
Bài học thì dài mà lại mải chơi không ôn.
Mai đi thi học kì mà tối nay chưa học gì.
Cô phì cười. Cô sao lại nhớ nó . Nhưng không được phép. Cô lại buồn. Bước chân âm thầm của cô nghe lạc lõng. Tâm trạng rối bời. Giờ này không muốn gặp ai nữa. Mệt mỏi cuộc sống quá.
Cô nhớ nó lần nữa. Chuyên gia chọc phá và luôn là người đưa bờ vai cho cô những lúc cô cần. Nhưng nó bốc đồng quá. Cô không muốn nghĩ đến tình cảm trai gái dành cho nó. Cô càng giữ khoảng cách với nó bao nhiêu thì nó lại càng tiến gần đến cô bấy nhiêu. Vậy tình cảm bây giờ của cô với nó là gì.?
Bất giác nước mắt lại rơi. Cô đi cứ đi. Có người cũng biết cô đang khóc nhưng họ chỉ nhìn thôi. Còn cô ko buồn bận tâm họ nói gì. Họ không phải cô. Tai sao cứ phải quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhỉ?. Tại sao không cho mình cơ hội thoải mái sống theo cách mình muốn đi.
Hôm sau cô cũng tắt máy và di chuyển khắp nơi. Cảm giác đi một mình cũng thú vị nhưng không bằng đi với cái thằng trời đánh kia. Nó luôn làm cô bực bội xong lại dụ cho cô cười. Mấy đứa trẻ con bán đồ lưu niêm thấy cô thì bâu lại. Nó nói với cô toàn bằng tiếng anh. cô cũng đáp lại. xong cô cười. Cuối cùng mới nói với nó bằng tiếng việt. Chúng nó ngớ ra
-chị là người tây hay người Việt thế.
-người Việt.
-thế sao chị cao vậy?
-đâu chả có người nọ người kia em.
-chị xinh nhỉ? đẹp như người mẫu ý. Từ nãy em cứ tưởng chị là ng mẫu cơ.
-cảm ơn nhưng nhầm rồi.
-trông chị dễ thương thật đó, sao chị đi một mình?
-chị thích.
-thế để em đi cùng chị nhé.
-không cần .
-thôi để em đi cùng chị cho vui
nó cười cô nhìn nó hỏi rất nhanh
-mày muốn chị mua hàng cho mày chứ gì?
Nó trả lời trong vô thức.
-vâng…
Đến lúc giật mình ngượng ngượng nó mói đính chính
– ấy em không có ý đấy.
cô cười. Rút tiền ra lấy một món trên tay nó rồi đưa nó tiền. Nó cầm tiền và biến mất rất nhanh. Thế đấy. Tình bạn của cô và nó kết thúc khi tiền trao cháo múc. Xã hội thật đáng sợ. Trẻ con mà khôn vãi ra. Chị người kinh mà cũng ngả mũ sát đất với kiểu kinh doanh của nó.
Đi mỏi chân đến tối về mở điện thoại lại có cả trăm cuộc gọi nhỡ. Nhưng dường như từ hôm qua đến hôm nay không có câu trả lời thì Đạt sắp mất bình tĩnh. Nó gọi cho cô nhiều nhất. Cô dường như đã lấy được một phần tâm trạng. Nhưng vừa từ nhà tắm ra thì có tiếng gõ cửa phòng. Cô băn khoăn không biết ai đến tìm mình lúc muộn thế này đây. Khi cô mở cửa phòng thì được phen hú hồn. Suýt nữa ngất luôn ra nhà. Là… nó… Cô có nhìn nhầm không… Đích thị là nó rồi. Có nó ở đây. Có khi đời cô còn thê thảm nữa.

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN