Yêu Từ Bao Giờ - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1387


Yêu Từ Bao Giờ


Phần 3


YÊU TỪ BAO GIỜ 3
Trạm y tế đông nghịt người. Ai cũng lo cho đội trưởng Lâm.
-mọi người ra ngoài bớt đi để cho cô ấy nghỉ. Cô ấy không sao. Chỉ là ngã nên hơi choáng thôi.
Cô y sĩ phân tích mọi người mới tản bớt ra. Lâm nằm 1 lúc thì cũng thấy cơ thể bớt đau. Cô ngồi dậy nhẹ nhàng . Mọi người mừng rỡ. Người chạy ra mua nước , Người mua sữa, người mua trái cây. Chả mấy chốc cái giường bên cạnh Lâm đã chật kín đồ. Chất lên thành một đống to. Cô y sĩ lắc đầu . Lâm chỉ biết cười trừ
– mọi người đừng mua gì. Cháu có sao đâu ạ.
Nhìn quanh thấy anh chàng cao kều đã về mất . Cô vẫn chưa nói được lời cảm ơn anh ta . Cô với chai nước. Uống một ngụm. Xoay người định đi xuống.
-mọi người cứ về đi ạ. Cháu ko sao rồi.
Cô cười tươi. Bác Bách và cả đội đi vào cảm ơn thay cô. Rồi mọi người cũng ra về gần hết. Để lại cho cô ánh mắt vừa luyến tiếc vừa vui mừng. Cô là anh Hùng trong mắt họ. Lâm lại nằm xuống. Bây giờ là lúc cô đc nghỉ ngơi.
-đau lắm ko chị.
-chị ko sao
Lâm cười.
-nằm nghỉ đã
Bác Bách chỉ. Khoanh tay trước ngực
-hôm nay Lâm đánh cú đó quả xuất thần. Bác cũng không tin nổi luôn.
-lúc đó bóng bổng là thằng chủ công 1 nó sẽ dập ngay. Em ko ngờ chị lại thông minh thế
Đạt khoái trí
-lần này bọn chúng chắc nhục lắm. Đã chơi bẩn còn không thắng đc
-mấy đứa hay nhỉ. Thắng ko kiêu. Bại ko nản. Có thể lần này mình thắng nhưng lần sau thì chưa chắc.
Bác Bách vẫn giữ thái độ nghiêm túc
-chị Lâm…
Mọi người quay ra cửa nhìn
-chị Lâm có sao ko ạ?
tất cả mọi người quay ra thấy Mạnh cùng Vi đi vào. Mạnh có vẻ lo lắng. anh bước lại nắn chân tay Lâm khiến cô ngại . còn Vi có vẻ ko hài lòng. vi là bạn gái của Mạnh.
-em ko sao đâu
Lâm cười gượng
-chị về lâu chưa? mà anh Mạnh ko kể với em. thấy mọi người đánh bóng nên em mới biết
Vi ngồi xuống giường nắm tay cô rất tình cảm. Lâm bối rối. cô ngước nhìn Mạnh đang nhìn hai người con gái.
-chị về 1 tuần rồi nhưng chưa qua đó chào 2 bác được. Vi thi tốt nghiệp xong rồi hả? có thi đại học không?
-em không chị ạ. ở nhà đi làm thôi. mẹ em cũng không có điều kiện. em cũng học kém nữa.
Vi cười ngại
-uh. đi làm cũng được. trước chị tốt nghiệp xong cũng đòi mẹ cho đi làm nhưng mà mẹ chị thích chị đi học nên chị đi.
-nhưng chị học giỏi.
Vi cười hiền. Vi rất hiền.
-thôi 2 người về đi. chị cũng về đây. nằm đây toàn mùi cồn khó thở lắm.
-để anh Mạnh đưa chị về.
-ko cần có Đạt rồi
Lâm hất mặt. Đạt gật đầu.
– anh Mạnh đưa Vi về cẩn thận nhé.
Lâm lúng túng đứng lên nhưng vẫn hơi choáng. cô mất đà, nghiêng người thì Mạnh chạy lại đỡ. Tay bám lấy eo cô. Lâm đỏ mặt. cười một cái thật tươi chữa ngượng
-anh giai hôm nay phản ứng nhanh ghê. ngày xưa em bé thì toàn kệ em ngã.
-Lâm Lâm
Mạnh nói nhỏ vào tai cô
-đi đứng cho hẳn hoi. hậu đậu quen rồi. ngồi đó anh ra lấy xe đưa em về
Cô cười .
-thôi anh chở Vi đi. Em đi cùng Đạt
Đạt chạy lại đỡ chị. cô chân thấp chân cao bước ra xe. Đạt đi SH. Mạnh đi xe wave. Anh có chút tự ái. Nhưng có Vi bên cạnh nên không muốn thể hiện sự không hài lòng của mình.
Lâm lên xe thì ôm chặt lấy eo của thằng em rồi nói với nó.
-phóng nhanh lên.
Đạt ko nói gì mà vù ga bỏ lại Mạnh Vi và mọi người.
Vừa về tới nhà mẹ Lâm đã chạy ra xoa xoa nắn nắn tay con gái. nhìn xót xa
-có đau lắm không con?
-không sao mẹ. con khỏe mà
cô cố cười cho mẹ vui. chứ cú ngã đấy thì đêm nay đau phải biết
-anh đâu con? anh gọi điện, mẹ bảo anh đón con về mà.
-anh đi cùng Vi rồi mẹ ạ.
Nghe đến Vi mẹ cô tỏ thái độ không hài lòng. Bà dắt cô vào pha nước cam cho cô xong thì Mạnh cũng chở một đống đồ người ta cho về.
-Mạnh. con mang gì mà lắm thứ thế
-người ta cho Lâm lúc thấy con bé bị đau đấy. con phải chở bằng thùng kìa. nhiều lắm
Mạnh cười quay lại nhìn Lâm đang nằm dài trên ghế. Cô giả vờ nhắm mắt ngủ để không nhìn anh.
-sao không trả lại cho người ta
-lúc con đến đã có rồi. Bác cứ giữ lấy rồi chia cho trẻ con trong xóm cũng được.
Anh đi lại gần Lâm. Tay sờ trán. Cô vì nhắm mắt mà không biết anh đang làm gì. Lúc anh sờ lên trán mà tim cô như muốn rụng ra khỏi . Nó đập rất mạnh. Cô ko dám mở mắt bởi vì mỗi khi nhìn Mạnh là trái tim cô lại có thứ gì đó đè nén. Cảm giác rất khó chịu. Mạnh ngồi xuống cạnh cô. Tay vén mấy sợi tóc vương trên mặt cô một cách bình thường. Mẹ Lâm đặt 2 cốc nước cam lên bàn.
– 2 đứa uống nước cam đi con. gọi em dậy. vừa về đã ngủ ngay
-kệ Lâm đi ạ. chắc mệt lắm. dạo này tập luyện suốt mà. lúc nãy chắc nó đau lắm.
Tay anh nắn nắn cánh tay cô. cô nín thở. anh quay xuống nần đầu gối. sau đó là cái đầu. đến khi Lâm ko chịu nổi nữa. cô ngồi bật dậy mắt nhìn anh chằm chằm. mắm môi mắm lợi.
-làm cái gì đó hả?
-kiểm tra xem có bị sứt mẻ chỗ nào thôi mà.
Mắt anh mở tròn vì giật mình. nhìn vẻ tức giận đáng yêu của cô rồi cười. Lâm trợn mắt. bật dậy lê chân vào trong.
-này đi đâu. anh đưa đi
-tắm
trả lời cộc lốc
– có muốn tắm cùng ko?
câu vừa thốt ra làm cô bị hớ. ngượng chín mặt. Hại Mạnh cũng đỏ mặt. Rồi anh nhớ ra cầm cốc nước cam đưa cho cô
-uống hết đi rồi vào tắm.
Lâm nhìn cốc nước rồi nhìn Mạnh. Cô nhăn mặt.
-không uống
-này.
Mạnh trừng mắt nhìn cô
– ngoan đi rồi anh ko ép.
-có đường ko uống
Mạnh đưa ngay lên uống thử.
-ko có đâu. kén quá
Lâm cầm cốc nước nhìn Mạnh nghi ngờ. Đưa lên miệng uống. Đúng cái chỗ Mạnh vừa đặt môi vào. Làm một hơi hết rồi bỏ đi chẳng buồn nói câu gì.
Lâm vào nhà tắm xong thì ngớ ra lúc đấy bối rối quá còn chưa kịp lấy quần áo. cô thò đầu ra ngoài gọi to
-mẹ ơi. cứu con
Tiếng gọi rất vô tư như cái hồi trẻ con. Nghe tiếng kêu cứu Mạnh chạy vào
-sao thế em. em có sao ko. mở cửa anh xem nào.
Lúc đó anh cũng không nhớ ra là cô đang tắm chỉ thấy cô kêu thì lo thôi.
-anh hâm à. em đang…
Mạnh ngại.
-thì anh tưởng em… mà thôi. cần gì mà gọi vậy.
-mẹ em đâu?
-mẹ đi chia đồ rồi.
-trời ơi…mẹ ơi là mẹ
cô vùng vẫy như trẻ con trong nhà tắm. Mạnh cười lắc đầu.
-làm sao.
Lâm ngại nhưng ko còn cách nào khác
-lấy quần áo cho em. em ko mang quần áo vào
Mạnh phá ra cười
-đồ hậu đậu. thế lấy những gì
Anh hỏi ngô nghê làm Lâm hậm hực
-anh thấy cái Vi nó mặc gì thì em mặc đấy thôi. nhìn của nó chán rồi còn hỏi.
Câu nói lộ ngay bản chất giận dỗi.
Anh đi lên phòng cô lấy quần áo. Nhìn cái đống đồ lót các màu vừa ngại lại vừa thích thú. Tưởng tượng bé con trong bộ này hấp dẫn đến mức nào. Anh lại cười. Lấy một cái váy xanh cho cô.
-này mở cửa ra
-kéo cái ghế để vào đó rồi ra kia đi.
Mạnh đi ra một lúc thì cô cũng mò ra. nhưng bên dưới vẫn quấn cái khăn tắm.
-này. kiểu gì đấy
Mạnh tò mò
-kiểu cái đầu anh. đây là áo dài thân mặc với quần đùi. anh cho mặc quần chíp thì ai mà ngắm đc.
Đúng là Lâm. Trong mắt anh vẫn là đứa bé con ngày nào.
-thôi đc rồi
Anh đứng bật dậy chạy lại đỡ cô. lâm 1 tay vịn cầu thang 1 tay nắm lấy cái khăn tắm. Miệng lẩm bẩm
-anh đúng là cái đồ xỏ lá. đồ ba que
-này này. đừng có mà trách. có trách thì trách em cao quá. váy mặc thành áo. dài lưng tốn vải chứ đc cái gì.
-này này. anh thích vả vỡ mồm ko hả. tôi may áo chứ có may váy đâu.
-ai bảo thế. mấy cái áo em cho Vi đấy. em bảo là áo mà nó mặc thành váy còn gì.
Mạnh nhắc đến Vi làm cơn tự ái của Lâm tăng lên. cô vùng vằng.
-vâng Vi nhà anh đẹp. tránh ra ko cần đỡ.
Cô đẩy anh nhưng đồng thời buông cái khăn tắm làm cho nó rơi xuống chân. Đúng là cái áo thì hơi dài mà cái váy thì quá ngắn. Hở ra đôi chân dài miên man. ôi… mẹ ơi lúc này cô chỉ muốn nhảy xuống đây mà chết cho đỡ ngượng. Lâm đỏ mặt. Mím môi tức. Mạnh cũng ngại nhưng anh cố ko cười.
-thôi. anh em cả mà. anh ngẩng lên ko nhìn đâu mà lo. mà bên trong màu gì anh biết hết rồi.
Lâm tức đấm anh mấy cái rồi mặc kệ cơn đau phi ngay về phòng đóng cửa. Anh em, màu bên trong, cái Vi. Bây giờ cô cảm thấy có cái gì đó đè mạnh vào tim. Rất khó thở.
đến tối Mạnh lại sang
-Minh nó gọi cho em mà ko đc đấy. nghe điện đi này.
Anh mở video call lên cho cô
-hi lão già. gọi em có việc gì?
-nghe Mạnh nói hôm nay đánh thắng làng thượng hả. giỏi nhỉ.
-đau vãi trưởng. giỏi cái gì.
-ăn nói kiểu đấy không đứa nào nó yêu nổi.
-cần gì đứa nào yêu.
-ơ hay. cái Vi nó kém cô 1 tuổi mà chúng nó hôn nhau ầm ầm kia kìa
Lâm nhớ lại hôm tết Mạnh đưa Vi qua nhà ăn cơm. Lúc hai người tiễn nhau về Lâm thấy anh và Vi ôm hôn nhau trước cửa nhà cô ấy. Lúc đó ko biết sao lại thấy buồn nẫu ruột. Gọi cả lũ đi uống rượu say bét nhè. Về ốm mất mấy hôm.
-nó thì kệ nó em thì kệ em.
Lâm cùn. cô lăn lộn trên giường. đầu tóc rối tung. quần áo chỗ kín chỗ hở. Mạnh chỉ dám liếc trộm.hai anh em nói chuyện chán chê xong cô lại lấy máy Mạnh gọi cho bố
-papa. hôm nay con đánh thắng đội làng thượng đó. papa thưởng con gì nào.
Hai cha con lại ríu rít trong điện thoại. mẹ Lâm đi vào tìm Mạnh. nên anh ra ngoài nói chuyện với mẹ. bỏ lại Lâm ngồi một mình trong phòng. gọi cho bố xong cô cầm điện thoại của Mạnh nghịch. Tò mò chấm vào phần tin nhắn. Hầu như toàn tin nhắn rất tình cảm của anh và Vi. Tin nhắn nhớ nhung, rồi yêu thương, rồi kể nể. Phần lớn là tin nhắn của Vi cho anh. Toàn tin Vi nói Vi yêu anh chứ chưa có tin nào thấy anh nói yêu Vi. chỉ có tin anh nói nhớ Vi thì có. Nhưng mà có mấy dòng tin cách đây khoảng một tuần. Cô nhìn chăm chăm vào đó.
-em còn đau ko?
-ko anh ạ
-anh xin lỗi. Lúc đó anh say nên ko làm chủ được.
-ko sao. Em yêu anh. Em tình nguyện. Dù sao chúng mình cũng đã quen nhau 2 năm rồi. Chỉ cần anh đừng bỏ em. Bởi vì em đã trao cho anh tất cả rồi.
-anh sẽ ko bỏ em đâu. Anh hứa
Lâm nắm chặt điện thoại. Tay cô run run. Trái tim như đang chảy máu. cô khóc. khóc ko thành tiếng. Khó thở. thật sự rất khó thở.
Mạnh nói chuyên với mẹ xong thì về phòng với cô. Nhưng thấy Lâm rúc đầu vào chăn. Nên anh thấy lạ. Vừa xong còn hớn hở bây giờ thì im thin thít.
-Lâm Lâm. sao thế? bố mắng à?
-…ko trả lời
-Lâm Lâm. mau bỏ ra anh xem nào.
anh lo lắng
– …ko nói
anh kéo chăn mạnh ra. Khuôn mặt cô đầy nước mắt. Tay anh nâng lên rồi hỏi trong lo lắng
-nói xem làm sao?
Lâm đẩy anh rất mạnh. Anh mất đà lùi lại. cô gào lên
-anh đi ra ngoài. cút ra khỏi đây. nhanh lên.
Cô ngồi bật dậy. tay cầm bất cứ thứ gì cũng có thể ném về phía anh. cái cốc rơi xuống vỡ. khung ảnh. kem dưỡng da, sách. tất cả. mẹ cô nghe vậy chạy lên.
-làm sao thế này con
-con ko biết. nghe điện thoại xong là nó thành vậy đấy
-Lâm con dừng lại ngay. con làm sao. nói cho mẹ xem nào?
– mẹ cũng ra ngoài nốt đi. mặc kệ con
cô gào lên. đẩy cả mẹ và anh ra. vứt điện thoại vào ngươi anh rồi đóng rầm cửa lại. lên giường đắp chăn lại và khóc đến khi ngủ thiếp đi.
lúc nghe tiếng gõ cửa thì mặt trời đã lên cao rồi.
-Lâm Lâm. mở cửa cho anh.
-…ko trả lời
-Lâm. trả lời một câu xem còn sống ko nào.
mệt rũ ko buồn mở miệng. cổ cô khô khốc. khát nước mà hôm qua phi đổ bình nước mất rồi. cô ngồi dậy. bãi chiến trường hôm qua vẫn còn nguyên. cửa khóa trong. nên mẹ ko dọn đc. chẳng buồn ngắm mình như mọi khi. chẳng buồn kéo áo kéo quần cho đàng hoàng. rốn hở cũng chả buồn quan tâm. mở cửa bước qua mặt anh xuống nhà. tu một hơi hết chai nước rồi lại đi lên phòng. đóng cửa. cô ko muốn nhìn thấy Mạnh. cảm giác anh ko còn của cô nữa thật quá khủng khiếp. khó chịu hơn cả khi thấy họ hôn nhau.
Mạnh nhìn lâm hai mắt cô như mắt con gấu trúc . nhìn bộ dạng tả tơi sau một đêm thì xót xa. anh ko biết cô bị sao nữa. mọi khi có chuyện gì Lâm luôn kể hết với anh. nhưng bây giờ cô vô cùng bí hiểm. hay đi học có chuyện gì. bạn trai chưa có thì cãi nhau với ai?
Lâm thay đồ rồi cho ít đồ vào bao lô. cô ko muốn ở nhà. cô ko muốn thấy Mạnh. ko muốn khóc trước mặt mọi người.
-em đi đâu?
Mạnh nắm tay cô lại đúng lúc anh có điện thoại là của Vi. Lâm nghe rõ tiếng Vi trong điện thoại. Lâm cũng lấy điện thoại gọi cho Đạt
-đón chị. ngay bây giờ. nhanh lên.
Mạnh giật điện thoại của cô.
-nói xem em làm sao. em đi đâu. tai sao đang yên đang lành lại gây chuyện. em lớn rồi cơ mà, có gì phải nói ra thì mọi ng mới giúp đc chứ.
-đưa điện thoại đây
Lâm nhìn anh bằng ánh mắt đầy lửa. cô ghét anh. hận anh. muốn nhảy vào đánh anh một trận. còn anh vẫn nắm chặt điện thoại.
-có đưa ko
cô gào lên. xông vào giằng điện thoại từ tay anh. Khiến anh đành phải nhường cô nhưng khi giật được điện thoại rồi thì…
-choang
cái điện thoại vỡ tan thành trăm mảnh trước sức mạnh của cánh tay cô. Lâm bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của Mạnh. ngay lúc này anh cũng chả hiểu cô bị gì.
lâm leo lên chiếc SH đỗ ngoài cổng. Đạt thấy chị ko bình thuơng liền hỏi
-bà sao đấy
-phóng nhanh lên và đừng hỏi bất cứ điều gì.
cô ôm chặt lấy nó. gục đầu vào vai nhắm mắt cảm nhận hơi gió đang tạt lên khuôn mặt mình. dễ chịu hơn chút chút. nhưng tim cô đau lắm kết quả của anh đó anh à. anh là gì của cuộc đời em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN