Yêu Từ Bao Giờ
Phần 4
YÊU TỪ BAO GIỜ 4
KHI CAO KỀU GẶP NHAU
Khi Lâm lớn lên thì Mạnh đã ở bên chơi với cô mỗi ngày rồi. Mạnh là bạn thân học cùng lớp với Anh trai của cô. Từ lúc cô mới đc 1 tuổi, cho tới giờ cô đã 19 rồi. Mạnh đối với gia đình Lâm như là một người con, là anh em sinh đôi của Minh vậy. chiều cao, cân nặng, tính cách, sở thích hầu như rất giống nhau.
Lâm Lâm từ bé gày còm. yếu ớt. Suốt ngày mè nheo mẹ và 2 anh. Vì bố đi vắng suốt nên cô chỉ có 2 anh là chỗ dựa .Và vì 2 anh hơn Lâm nên đi học lúc nào cũng đc cả 2 đón rước. Muốn mua gì 2 anh cũng chiều hết nên từ nhỏ cô có vẻ cấc nấc, có chút ngang ngược. có chút phụ thuộc, và có chút đỏng đảnh tiểu thư.
15 tuổi Lâm dậy thì. cô cao lên trông thấy. không còn dáng người còm nhom mà càng ngày càng xinh xắn. Lâm ko có má núm đồng tiền, ko có răng khểnh nhưng lại có nụ cười rất duyên. và đặc biệt cô cao lên rất nhanh. Lớn phổng phao và ra dáng thiếu nữ.
Ngày đó Mạnh 20. mỗi ngày nhìn cô lớn lên , như là việc đã quá quen thuộc với anh. Nhưng một ngày xấu trời, khi cơn mưa rơi xuống. Anh làm nhiệm vụ đón cô đi học về. Thay vì ngoan ngoãn nghe lời thì Lâm lại bày trò nghịch nước. Ngay hôm đó khi chiếc áo sơ mi lộ ra vòng 1 của Lâm thì Mạnh đã ko còn coi cô là cô em gái nhỏ nhắn nữa rồi. Anh coi cô là một cô gái. Cái vẻ ngây thơ hồn nhiên, cùng dáng dấp của một thiếu nữ khiến anh say mê. Cảm giác như gặp một nàng tiên giáng trần, mang đến cho anh bao nhiêu là cảm xúc.
Một buổi chiều khi đón Lâm về. Mạnh đưa cô đi về trang trại của mình. Lâm rất thích đến đây. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên tung tăng của cô Mạnh không kìm lòng đc mà đến gần vòng tay ôm lấy cô. Lâm lớn lên trong vòng tay đó nên chỉ hồn nhiên nghĩ rằng vòng tay này cảm xúc này vẫn như xưa chứ ko biết cảm xúc thật của anh là gì.
-Lâm Lâm
-sao thế anh?
-em đã có bạn trai chưa?
-chưa. bạn trai làm gì cơ chứ. em chỉ cần 2 anh là đủ rồi.
Cô trả lời rất hồn nhiên
-thế giờ có người nói thich Lâm, nhớ Lâm thì Lâm nghĩ sao?
-chả sao. thì Lâm nói là ko thích. Còn bé mà. Phải chơi đã.
Mạnh cười buồn. xoa đầu cô bé của anh
17 tuổi Lâm cao lớn và xinh xắn. Cái miệng là điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt. mỗi lần thấy cái mỏ nhỏ xinh ấy chu lên, làm đủ mọi biểu cảm Mạnh đã ko thể cầm lòng được nữa rồi. Mỗi khi bên cô trái tim anh đã lạc mất nhịp. Giờ Mạnh đã biết yêu một ng con gái là gì.
Hôm đó Lâm bị đau chân nên Mạnh cõng cô. Ngồi trên lưng anh cô véo von như một con chim sẻ kể đủ thứ chuyện trên đời. có khi nhõng nhẽo, có khi cười khúc khích, chán lại xoa đầu bứt tóc anh.
-hôm nay Mạnh sao thế. có chuyện gì ko vui à?
-ko nghịch anh nữa
Mạnh ko dám nói là nghịch nữa anh ko chịu được là anh phát tiết ra bây giờ. Lâm hồn nhiên chỉ nghĩ là trêu anh thì anh nói vậy nên càng chọc .Đến khi Mạnh ko chịu nổi nữa anh đặt cô xuống và quay lại ôm chầm lấy cô.Lâm thấy anh kì lạ vậy nhưng cũng không biết làm sao.
-Mạnh bị sao vậy. em ko chêu nữa là đc chứ gì.
-Lâm hư lắm biết ko?
-biết
Mặt cô vẫn ngây ngô
– thế Mạnh bị sao?
-Mạnh nói em nghe đi
-anh yêu người ta mà người ta ko hiểu. người đó là một đứa trẻ con. là một con ngốc. đại ngốc
-haaaaaaa. anh ngốc thì có. lớn rồi còn yêu trẻ con. thế anh bị nó từ chối à. hay nó chê anh già. haaaa
Lâm hồn nhiên cười chả hiểu Mạnh đang thất vọng vì cô như thế nào. cô ngốc này không hiểu anh đang nói đến cô ta. Thôi thì anh lại im lặng. Chứ nhỡ nói ra nó lại thể hiện cảm xúc của trẻ con ra thì mệt lắm. Thôi cứ đành nuôi cho nó lớn thêm rồi thịt cũng chưa muộn.
18 tuổi Lâm thi đỗ đại học. Mạnh mới bắt đầu lo lắng. Lâm xinh xắn nhiều người để ý. cho nên suốt thời gian cô đi học, thứ 6 anh sẽ đến đón về. sáng thứ 2 lại đưa đi sớm. không một lần nào vắng mặt. Nhưng những ngày đầu xa nhà Lâm mới phát hiện ra một sự thật là cô rất nhớ anh. Lâm gọi điện cho anh, nghe tiếng anh nói là cảm giác nhớ nhà vơi dần. Nhưng thật tình sự ngây ngô chưa cho cô biết tình cảm cô dành cho anh là gì. bản thân vì quá thân thiết cô cứ nghĩ đó là tình anh em.
Cho đến một ngày khi mà anh nói anh bận. không lên đón cô được thì cô đã biết anh quan trọng với cô như thế nào. Lâm gọi điện về cho mẹ
-anh bận con ạ. có về ko thì đi xe buýt về.
-không. con ở lại cùng các bạn học dance. mẹ đừng lo nhé
cô theo học lớp học dance ở trường. chỉ có vậy cô mới không nghĩ đến anh. càng ngày anh càng ít thời gian dành cho cô hơn. có lẽ công việc của trang trại cũng bận. có lần cô thấy mẹ nói anh đang phát triển thêm. chắc do anh bận thôi. Lâm luôn động viên mình như vậy. Và cô luôn cố gắng làm tốt. học ngoan và đặc biệt ko thân với bất cứ bạn nam nào. Giấu tình cảm của mình vào lòng, sợ anh biết, sợ bố mẹ phát hiện, thì khó cho anh.
Thằng Đạt bây giờ thay anh đưa đón cô. cái thằng vô công dồi nghề. Luôn miệng nói những chuyện rất buồn cười. so với Mạnh. nó chính là người con trai thân thiết thứ hai trong đời cô. Tình cảm họ hàng là một phần, nhưng tình cảm bạn bè chơi vơi nhau từ hồi cởi chuồng tắm mưa là một phần không thể thiếu trong mối quan hệ thân thiết của cô và nó.
18 tuổi Lâm bắt đầu nhận ra tình cảm của mình. bắt đầu biết nhớ một người, bắt đầu có cảm giác lo sợ, có chút ham muốn được gần gũi. Tò mò về chuyện người lớn, và hay mơ thấy người con trai mình nghĩ đến mỗi ngày.
18 tuổi rung động, 18 tuổi cô biết yêu.
Một buổi chiều Lâm thi xong năm thứ 1 . Cô về nhà mà không hề báo trước. muốn rủ anh đi xem đội dance của cô thi đấu. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên Lâm cảm thấy tổn thương nhất.
Nghe mẹ anh nói anh dưới trang trại. cô háo hức chạy ngay xuống đó. trong thâm tâm vạch ra một kế hoạch. Rằng cô sẽ hù anh để anh giật mình. sau đó sẽ lại sà vào lòng anh. cô đủ tuổi để tỏ ra quan tâm một ai đó, đủ trưởng thành để có thể nói thích một ai đó. và đủ lớn để có người yêu.
Nhưng khi bước vào trong. cô nghe thấy tiếng nói cười của con gái. có tiếng nói của anh nữa. Lâm bước rất nhẹ. cô thấy anh và cô gái đó đang ngồi cạnh nhau. chắc anh vừa làm gì đó nên trán đầy mồ hôi cô ta lau cho anh rồi hai người nói gì đó và lại cười. Lâm có cảm giác tim cô như bị thắt lại. khuôn mặt cô đỏ lên. cổ họng nghẹn ứ. trông họ có vẻ rất tình cảm. hóa ra thời gian qua anh bận là vì cô gái này ư? cô ta là ai? trông rõ ràng trẻ hơn cô. dáng người nhỏ nhắn.
Cảm thấy mình thừa thãi thì cô định quay đi nhưng con chó con cứ quấn lấy chân và mừng loạn xạ làm cho Lâm bị hai người đó phát hiện. Mạnh quay lại, thấy cô thì đứng lên, đi nhanh đến chỗ cô.
-về lâu chưa Lâm?
anh có vẻ bối rối.
-em vừa về.
cô cũng đang rất bối rối thì cô bé đó bước lại
-em chào chị .đây là chị Lâm đúng ko anh?
-uh
Mạnh trả lời rất nhẹ. mắt nhìn vào cô một lượt từ trên xuống
-chị Lâm xinh và cao quá nhỉ. chắc phải bằng anh Mạnh ấy.
-uh. em là bạn gái anh Mạnh à?
Lâm nhìn 2 người. cả 2 cùng bối rối.
-đây là Vi. nhà vi ở làng Trung.
-chào vi
cô cố dặn ra nụ cười tươi nhất
– thế là mấy ông anh chị đã có chỗ gửi gắm rồi đấy nhỉ
Lâm nói trong xót xa nhưng cô vẫn cười.
– em phải thuần chủng ông ý nhé.
Lâm cười rõ tươi một cái rồi chào
-em ko làm phiền 2 người nữa . em về đây
Định quay đi thì Mạnh lại gọi
-Lâm xuống có chuyện gì à
-ko. em chạy qua thì rẽ vào thôi.
cô lại cười tươi nhưng anh hiểu cô có điều gì muốn nói trong ánh mắt. không tiện giữ cô lại mà để cô ra về. Tối anh đến ăn cơm mới quay sang hỏi
-Lâm có thấy cô bé hôm nay xinh ko?
-được. nhưng chắc ít tuổi à.
-uh sắp 18 rồi.
-trẻ quá đã yêu
-yêu gì đâu, chỉ là… thấy nói chuyện vui thì gặp.
Mạnh nói nhỏ cho cô nghe thấy, anh liếc cô, còn cô buồn bã, chán nản đứng lên.
-vậy anh nói chuyện với mẹ đi em bận chút chuyện
Lâm giận dỗi
-từ từ đã. thật ra anh và cô bé ấy ko có gì đâu đừng hiểu lầm nhé.
-hiểu lầm cái gì. có người yêu cũng tốt chứ sao. 25 tuổi rồi phải để anh có bạn gái chứ con. làm sao mà chiều con mãi đc.
-con không cấm không cản mà. ai chả có bạn. mai ngày kia con cũng mang bạn trai về cho mẹ coi mắt
Lâm hậm hực. Mạnh lườm cô tỏ vẻ ko hài lòng. cô bỏ lên phòng không thèm nói thêm điều gì. Hai đứa cứ mặc định là giận nhau. anh không theo cô lên nữa. mà chờ cô yên vị trong phòng mới nhắn tin giải thích.
-chỉ là nói chuyện với nhau thôi, là cô ấy nhờ anh mua hộ mấy con chó con mà.
-anh với cô ấy không có gì đâu. đừng có mà nghĩ lung tung.
-em không nghĩ gì hết. em có nói gì đâu.
-thế sao mặt mày tệ thế.
-thì em đi cả ngày buồn ngủ rồi. em ngủ đây.
-ngủ đi, nhưng anh nói lại là không có gì.
-thật không?
-thật.
-thề…
-thề luôn.
Cô thấy vui sau câu nói đó, nằm xuống ôm cái điện thoại tí tách. Kể cho anh gnhe bao nhiêu là chuyện, cuối cùng cũng lấy hết dũng cảm rủ anh đi chơi. Thật ra nếu như bình thường, đó là đòi hỏi, nhưng giờ… rủ người ta đi lại thấy có cái gì đó khá ngượng ngùng.
-mai đi ăn chè dưới Hải Yến đi, em thèm lắm rồi.
-tối mai nhé.
-vâng.
-anh ở nhà. em qua đón nhé.
-sao không để anh chở.
-thôi, em đi xe không để lâu hỏng mất.
-được rồi. anh đợi đấy.
Cô háo hức lắm. Lâm quyết định nói ra tình cảm cô dành cho anh. nhưng dường như đã là muộn mất rồi. tối đó, đến nhà anh, nghe mẹ anh nói anh vừa ra ngoài, cô cũng tò mò đi kiếm, và giật mình khi cách đó không xa, phía mấy cái ghế đá, anh và Vi đang ôm nhau, đúng hơn là họ đang hôn nhau, trong ánh đèn đường cô thấy Vi ôm chặt lấy anh. còn anh đưa tay lên giữ lấy eo.
Cả tay chân cô run lên, cổ họng cô nghẹn ứ. Nước mắt cứ thế trào ra. Không… anh vừa thề tối qua là không là gì của Vi hết, sao giờ lại nói dối. anh có bao giờ nói dối cô như thế đâu, hay anh có Vi rồi nên anh thay đổi.
Mọi thứ với cô như đóng lại. Nỗi đau khi yêu đơn phương một người, khi chứng kiến người ta ôm hôn người khác là cái nỗi đâu mà khó ai có thể quên đi được. cô quay đi nhanh về phía cửa nhà anh, dắt xe phóng ngay đi mà không chào ai hết. vừa đi vừa khóc nức nở.
Với một đứa con gái được nuông chiều, thích gì được đây thì cảm giác mất mát khó có thể nào chấp nhận được. với đôi mắt nhòe đi vì nước, suýt chút nữa cô gây tai nạn, cảm giác sợ hãi, kèm với nỗi đau khiến cô không thể đi tiếp, cô cầm điện thoại gọi
-alo.
-đón tao đi.
-bà đang ở đâu?
-không biết.
-check-in zalo
-uh
Cô mở máy gửi địa chỉ cho nó. đứng ngoan một góc chờ nó đến đón. Một lúc sau, chiếc xe SH đã xuất hiện, nó trong bộ quần đùi áo cộc bước xuống nhìn cô.
-sao đấy?
-không sao?
-đau chỗ nào, thằng nào làm gì?
Nó đưa ra một mớ câu hỏi.
-không sao
-điên à?
-cho tao đi.
-vậy xe.
-kệ nó.
-vậy đứng im để gọi chúng nó đến lấy về.
Nó bấm điện thoại chỉ 5 phút sau đã có người chịu trách nhiệm mang xe về nhà cho cô. Lâm leo lên xe nó. cô ôm chặt lấy . Nó phóng rất nhanh trên chiếc SH. cô muốn khóc nữa nhưng nước mắt ko thể rơi đc. khóc để làm gì. để trách cô ngu ngốc khi tin anh. hay trách cô ngu ngốc khi ko nói cô yêu anh để rồi anh đã đi theo ng khác. khóc làm gì khi không thể bên anh đc nữa.
Đạt ko hỏi chi bị sao. nó cứ chở chị đi hết vòng nọ đến vòng kia. đến khuya mới đưa chị đi ăn.
-này uống đi
nó đẩy cho chị chai rượu
– buồn thì cái này là giải quyết nhanh nhất
-uh
cô uống có 2-3 chén đã say. ngồi lặng lẽ và rơi nước mắt
– cứ khóc đi.tôi ko nói gì đâu.
Lâm nhìn nó. thằng em này ít tuổi mà hiểu chị ghê. may mà cô còn có nó. cứ thế là Lâm òa khóc. khóc cho nỗi đau trong tim vơi đi. khóc cho sự ngu ngốc của cô khi đi yêu mà ko dám nói. rõ ràng cô là người đến trước mà lại chứng kiến người ta hạnh phúc hay sao.
-thằng nào làm cho bà khóc phải khóc. thế hắn nói gì với bà à?
-anh ấy có bạn gái. anh ấy và cô ấy còn hôn nhau rồi. tao ko biết mình phải nói sao đây
-hôn nhau thì sao. sợ gì. chuyện đó là bình thường mà. thế thằng đấy có biết bà yêu hắn ko?
-ko
-eo. thế mà bảo là yêu. thế bà nói với hắn là chị yêu bà đi. nếu có thể hắn lại về với bà thì sao?
-tao sợ….
-đồ hèn. thế thì suốt đời bà chỉ là kẻ thua cuộc thôi.
-tao thua mẹ rồi còn gì
-chưa chắc. ko thử sao mà biết đc.
-tao ko phải lũ gái bám chân mày
-bà còn ngu hơn chúng nó. hay bà bảo thằng đấy là thằng nào để tôi đến nói thay bà. rõ ràng cho xong ko có gì phải hối tiếc cả.
-nhưng nhỡ nói ra rồi ko chơi với nhau nữa thì sao.
-bà ngu lắm. đến nước này còn chơi đéo gì nữa.
Lâm không khóc nữa. cô suy nghĩ. có lẽ cô nên suy nghĩ lời thằng Đạt nói.có thể cho bản thân mình cơ hội được không. cô cũng là con người mà. ích kỉ một chút có sao đâu. cô cũng có quyền yêu mà, anh và cô ấy… chỉ mới hôn thôi, mà hôn thì có gì quan trọng. quan trọng là tình cảm trong tim anh sẽ nghiêng về ai thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!