Yêu Từ Bao Giờ
Phần 56: End
YÊU TỪ BAO GIỜ 56 (full)
Ai cũng nghĩ lấy được một ông chồng giàu có thì có thể cho mình ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng thực tế thì không nên như vậy. bởi vì nhà giàu cũng có những nguyên tắc ngầm rất ngặt nghèo, và dễ hiểu hơn cả đó là không làm ra việc gì thì không có tiếng nói.
Do vậy, để có thể nói được nó, thì cô cũng không muốn mình ngồi không. một phần cũng là vì đi lại thấy mình khỏe hơn, và sinh hoạt cũng tốt hơn nữa.
Người ta thấy một người phụ nữ với cái bụng to vượt mặt rồi mà vẫn cặm cụi đi từ đầu đến cuối xưởng. trên tay lúc nào cũng cầm theo giấy tờ theo dõi tiến độ và chất lượng sản phẩm. dạo này công việc tiến triển tốt do chất lượng sản phẩm được nâng lên. hợp đồng nhiều hơn khiến cho đồng lương công nhân cũng khá hơn trước. thấy cô đi qua. Mấy cô công nhân trêu.
-bà bầu lên nghỉ ngơi đi, việc gì phải đi làm cho khổ.
-đi cho vui chứ ạ.
-thôi, tham việc làm gì? lấy chồng giàu thì ngồi hưởng. chứ nhà sếp tiền ăn mấy đời không hết ý.
Cô cười.
-kệ, mình cứ kiếm nuôi mình trước đi, tiền cha mẹ, khi nào cha mẹ cho rồi tính tiếp anh chị ạ.
Cô lại quay đi thì thấy có tiếng nói bên ngoài.
-Lâm ơi, Đạt tìm này.
Tiếng nói vọng từ bên ngoài, cô ngó ra, nó đang đi từ bên ngoài vào. Bóng dáng cao lớn với bộ quần áo ở nhà. chắc đã xong việc nên xuống tìm vợ. thấy cô, nó khẽ lườm rồi tủm tỉm.
-kìa… chú Đạt đến đón cô về đấy.
-đón đâu mà đón ạ. Em thì còn lâu, bao giờ các chị hết ca em mới về.
-chào mọi người nhé
Nó gật đầu chào rồi quay sang nhìn cô mà thương.
-thôi về đi. không có em thì mọi người vẫn làm tốt cơ mà.
-ở dưới này cho vui.
-về trông con đi, để con lang thang ngoài sân kia kìa.
-có vú trông mà. Mẹ nữa.
-vậy em muốn làm để làm gì? lấy thành tích với mẹ à?
-hâm
-thằng Nhân nó còn bé, chưa lấy vợ đâu mà lo lấy lòng.
Cô lườm nó.
-đây không cần nhá. Đây chỉ làm việc vì cái miệng đây thôi.
-thế giỏi thì nuôi cả chồng đi.
-cứ để đó nuôi cho. nuôi để thịt dần cũng được.
Cô cười gian, nó còn gian hơn kéo cô đi theo mình.
-người ta chưa xong việc mà.
-thì về cho thịt đã rồi làm sau cũng được.
Nó đưa cô về nhà. nhấc lên giường làm thịt cô thật. sau khi xong mới nằm ôm cô thủ thỉ.
-bụng to quá rồi đừng đi làm nữa được không? nghỉ ngơi lấy sức sinh con. còn vài ngày nữa thôi.
-thì cứ làm được hôm nào thì làm.
-em định để người ta nói bóc lột em à?
-ai nói?
-thì mọi người
-kệ họ chứ. Minh là người yêu lao động mà.
-làm được thì làm cả đời chứ có phải chốc lát đâu mà nghĩ vậy.
Nó ôm lấy cô đan ngón tay mình vào ngón tay cô.
-cảm ơn em.
-sao lại cảm ơn.
-vì nhờ em công việc mới suôn sẻ như thế này. anh thấy mọi thứ không phức tạp như trước nữa.
-vì em mà có nhiều lúc thấy bế tắc cũng trở nên bình thường. anh chỉ nghĩ có em ở nhà. có em luôn sống lạc quan, chờ anh về là anh thấy hạnh phúc lắm.
-cảm ơn vì em đã tha thứ cho anh.
-vì em đã cho anh biết tiền không phải là cái quan trọng nhất.
-vậy cái gì là quan trọng nhất.
-là em, là gia đình.
Cô nhìn nó tủm tỉm. tự nhiên thấy xúc động quá. nó nắm lấy tay cô. Ánh mắt trìu mến
-có phải hôm nay có việc gì không?
Cô tò mò hỏi
-chút chuyện công việc thôi mà.
Có rắc rối lắm không?
-anh đã nhờ bố ra tay xử lý rồi. giờ chúng ta vẫn phải dựa vào tiếng nói của bố.
Cô vòng tay qua cổ nó, ánh mắt cảm thông.
-ai cũng có khởi đầu cả. trước đây bố cũng như chúng ta bây giờ. Không có tiếng nói gì cả. nhưng thời gian ông ấy chứng mình được mình là người nói được và làm được. cho nên mới có bố bây giờ.
-sau này Đạt của em cũng như bố Hùng, là một người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ.
-một người đàn ông có trách nhiệm với công việc và gia đình.
Nó cười hôn lên trán cô.
-cảm ơn vợ nhé. Anh thật may mắn khi lấy được em.
-cảm ơn phải đi kèm với hậu ta chứ.
-là gì cơ.
Cô chìa tay.
-tiền đâu đưa đây.
-tiền nào?
-tiền lương tháng này đâu?
-mẹ chưa trả mà.
-sao lại chưa trả. Phòng kế toán thanh toán lương từ hôm qua mà.
Nó nhìn cô khúc khích cười.
-giờ anh nộp hết mai anh lấy gì đổ xăng. Lấy gì chi tiêu.
-đấy là chuyện của anh, còn tiền là chuyện của em. nhà mình có hai cái tàu há mồm đây này.
-thế tiền em đâu.
-cái đấy không cần hỏi nhá.
-sao mà bất công thế. tháng nào anh cũng chưa hết tháng là hết tiền.
Nó nhăn nhó.
-xin mẹ mẹ bảo về xin vợ đấy khổ lắm. mà xin vợ thì vợ bảo xin mẹ, thế chả biết xin ai.
-xin bố đi.
-có mà bố chả chửi cho không trượt phát nào ý.
Cô cười khúc khích. Cuộc sống của hai vợ chồng cũng gói gọn như những đôi vợ chồng khác. Cũng không khá khẩm gì cho dù ông chồng yêu quý của cô cưỡi hẳn Audi. Nhưng việc để nó thấy nhiều khi cuộc sống cũng khó khăn chứ không đẹp và đơn giản như nó nghĩ là cơ hội để nó có thể hiểu và sống trách nhiệm hơn.
Mục tiêu cuối cùng của bố chính là để cô dẫn đường cho nó quay trở về. ngoài làm một người vợ, thì cũng chính là một người bạn, một người chị sống để làm gương.
Nó ôm siết cô vào lòng. sáng dậy, cái bụng thấy nhâm nhẩm đau. Cô với tay sang đánh thức nó.
-anh… anh…
Nó bất dậy nhìn cô.
-sao vậy?
-em đau…
-sắp sinh rồi à?
-hình như thế.
Nó cuống cuồng mặc nguyên cái quần đùi phi thẳng ra cửa gọi to tướng.
-mẹ ơi… mẹ…
Một lúc sau mẹ cùng vú đi vào. Nó vội vàng bế cô lên.
-từ từ. mày làm như cháy nhà đến nơi rồi ý. bình tĩnh.
-nhỡ nhà con làm sao.
-cứ bình tĩnh. Đi xuống lấy xe rồi lên bế nó xuống. dì chuẩn bị quần áo xong rồi, mẹ đi sang lấy đồ mang theo là được.
Mọi thứ đã được mẹ sắp xếp như lần đầu tiên cô đi đẻ. Chỉ khác lần này có nó. lúc bác sĩ cho cô nằm lên giường, nó tiến lại, nắm chặt tay cô ánh mắt đầy căng thẳng và lo lắng. đây không phải lần đầu làm cha nhưng là lần đầu chờ đợi vợ trong cuộc thập tử nhất sinh. Nó nhìn cô mà xót.
-cố gắng lên vợ nhé. Chồng đợi.
-đừng lo nhé.
-uh…bố con anh đợi nhé.
Nó thơm lên môi cô. Rồi nuối tiếc rời ra khi bác sĩ đẩy cô vào bên trong. Suốt cả ca mổ. nó ngồi im chờ đợi. tuy không nhấp nhổm nhưng mà ai cũng nhận ra nó đang căng thẳng nhiều lắm, cho đến khi tiếng khóc của đứa con vang lên. nó mới đứng bật dậy. đi nhanh tới cửa phòng mà không dám nhìn vào bên trong. Nó đi đi lại lại cho đến khi bác sĩ bế đứa con đỏ hỏn của nó đi ra.
-người nhà chị Lâm ra nhận cháu ạ.
Nó đưa đỡ đứa con được quấn trong tã ôm chặt vào lòng.
-còn vợ em ạ.
-vợ thì cứ từ từ, bệnh nhân ổn.
Nó gật gật rồi cúi xuống nhìn con. đứa con giống nó y hệt. cái vết bò liếm dài trên trán, cái môi cũng thế luôn. Nó thích quá, hạnh phúc đến mức tự nhiên nước mắt chảy ra. Đứa con của nó và vợ. dù là trai hay gái thì cũng được hết. chả sao. Chỉ cần đó là tình yêu của nó.
-nào ra bà bế nào cái thằng Đạt con.
Bà nội đón tay thằng bé. Cái miệng cười không ngớt, hạnh phúc khoe với mọi người. nó lại ngồi xuống chờ đợi. hình như chưa bao giờ nó thấy thời gian trôi chậm và nặng nề như vậy. cho đến khi vợ nó được bác sĩ đưa ra. Vẫn còn ngủ vì chưa hết thuốc. nó lo lắng ngồi canh chừng bên canh chờ vợ tỉnh lại. nó không muốn rời ra. Nó biết, vết mổ to như thế chắc chắn sẽ rất đau, nó không thể đau thay cho vợ được, chỉ có thể bên cạnh để bù đắp cho vợ nó phần nào.
Cô mơ màng tỉnh giấc thấy nó đang ngồi bên cạnh mân mê mấy ngón tay cô.
-vợ, em tỉnh rồi hả?
-uh
Cô khẽ cười nhẹ cho nó an lòng.
-may quá, em làm anh lo đấy.
-mẹ đã bảo là cứ bình tĩnh., sốt ruột làm gì. mày cứ rối lên làm gì cho khổ.
Cô nhìn nó mà thương.
-thôi vợ nó tỉnh rồi, đi ra ăn cái gì đi rồi nghỉ. Yêu tâm được rồi nhá.
-kệ con.
Cô đưa bàn tay lên xoa má nó. tự nhiên nó tủi thân khóc. Chả mấy khi thấy nó trẻ con thế. cô cũng thương mà khóc theo.
-em ổn mà. Đừng yếu đuối thế chứ.
Nó gục vào tay cô thút thít một tí rồi ngẩng lên, thơm lên trán lên môi cô.
-anh sợ lắm.
-em khỏe rồi mà. Đừng lo.
Hai đứa nó cứ rúc rích bên nhau.
-em nghĩ đáng ra phải cho chúng nó lấy nhau từ cái hồi cho đi mẫu giáo. Ngày nào nó cũng về chị Lâm, chị Lâm. Chỉ thiếu cho nó sang nhà hai bác để ở với chị Lâm nhà nó.
-có khi chúng nó yêu nhau từ cái hồi đấy đến bây giờ cũng nên, chứ bố mẹ nó đâu có cần. vợ nó sứt tí móng tay nó cũng xót mà mẹ nó đau nằm chết trên giường có khi nó chả hỏi đâu ông bà ạ.
Mẹ được tủm tỉm
-thế ai nấu cháo cho mẹ.
-thôi mày ạ. Mày nấu cháo mà mẹ ăn được.
-thì con múc lên, cho gia vị rồi bưng lên đút cho mẹ ăn còn gì.
-xong mày xin tiền tao cho đấy.
-giờ mày xin tiền vợ mày xem có cho không?
-mẹ… đàn bà ích kỉ lắm nhá, lúc chưa cầm tiền thì bảo đưa em giữ hộ mà đến lúc đưa rồi xin tí cũng hỏi lên hỏi xuống. bảo sao bố cứ bảo giữ tiền mà phòng thân.
-không có bọn tao thì cái váy nhà mày cũng không còn đâu con ạ. Hãy hạnh phúc khi có vợ tử tế chứ lấy phải con phá có khi nó khênh bàn thờ nhà mày cho trai rồi nghe rõ chưa con.
Cô nhìn hai mẹ con bàn tán chuyện tiền nong chồng chồng vợ vợ. mới thấy thật ra ông chồng của cô to đầu nhưng cũng ngây ngô đáng yêu nhiều lắm.
Hóa ra đằng sau một thằng con trai nghịch ngợm lại là một trái tim dành cho gia đình. chỉ là nó cần một người có thể cho nó có cơ hội chứng minh nó thật sự là một người đàn ông có trách nhiệm.
Buổi tối, nó biến đâu mất, khi mẹ đang đỡ cô học ngồi thì điện phòng tự nhiên vụt tắt.
Chỉ lát sau khi ánh điện sáng trở lại, cô giật mình khi nó đứng đó. trên tay cầm một bó hoa hồng. khuôn mặt nó vô cùng nghiêm túc. Nó tiến lại. Mẹ cũng nhìn nó biết ý mà né ra ngoài. Cô nhìn nó không chớp mắt. nó hồi hộp đưa bó hoa ra rồi quỳ xuống.
Là gì đây?
-rừng…
-dù em là đã là vợ anh, nhưng anh vẫn muốn được nói cho em biết.
-anh yêu em.
-cảm ơn em đã đến bên đời anh. cho anh biết thế nào là hạnh phúc trọn vẹn. cho anh biết giá trị của gia đình.
Cô bất ngờ đến mức nước mắt rưng rưng. nó nắm tay cô. Ánh mắt chân thành.
-Lâm… hãy luôn ở bên anh, là chỗ dựa cho anh đến cuối cuộc đời này nhé.
Cô xúc động quá mà gục đầu lên vai nó nức nở trong hạnh phúc.
Nó ôm lấy cô, siết vào lòng nó thì thầm.
-anh yêu em nhiều lắm.
-em cũng… cũng yêu anh.
Nó thút thít đáp lại. nó rời cô ra, hai tay đỡ lấy đôi má đang nhòe nước.
-nói lại xem nào?
-em… yêu…anh.
-yêu từ bao giờ?
-từ lúc ông trời nói… chúng mình sinh ra là dành cho nhau.
YÊU TỪ BAO GIỜ 06/04/2020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!