Yêu Từ Bao Giờ
Phần 9
YÊU TỪ BAO GIỜ 9
Lâm cần lớn lên. Cô đã được bảo bọc quá nhiều. Nó biết ngay cả chính nó cũng quá chiều chuộng Lâm. Nhưng nếu không có nó bên cạnh chắc chắn Lâm sẽ gục ngã mất.
-xuống tắm đi Lâm ơi.
Tất cả hô hào. Hai đứa nó cởi quần áo lao xuống nước. Đạt đẩy cô ra xa.
-này. tao chết đuối đấy.
Cô hét lên.
-chị biết bơi còn gì.
-nhưng tao chỉ biết bơi chó thôi. đéo bơi được kiểu bươm bướm, bơi ngửa như mày đâu
-thế ra đây em dậy. Chị ngửa ra để em bơi bướm cho.
Nó nhăng nhẳng. Lâm tức rồi đỏ mắt
-thằng chó.
Nó cứ lôi Lâm ra xa.
– nước đến cổ tao rồi đây này. Mày muốn gì.
-cổ đâu. Đến vai em đấy chứ.
-mày chân dài thì mới thế. Mày nhìn mấy đứa kia nó chìm nghỉm rồi kia kìa.
vừa nói nó đã biến mất dưới mặt nước. Cô hốt hoảng. Nó bỏ cô lại thế này. Nước đến cổ nên cô sợ.
-thằng mất dậy kia. Mày chết đi
Thấy cô gào lên như vậy , tay chân lại vùng vẫy. Cả Mạnh Và T.Anh lao ra. Nhưng khi gần chạm vào cô thì Đạt bật lên. Làm cả 3 giật mình. Nó cười hớn hở. Bàn tay ôm lấy eo cô. Ánh mắt nhìn cô tình tứ. Tim cô như muốn lạc đi một nhịp.
-chị Lâm. Chị láo lắm. Em hôm nay sẽ dậy chị một bài học nhá. Để cho chị biết rằng cuộc đời ko phải muốn gì cũng được. Quát ai cũng được đâu.
Nó quay lại nháy mắt tinh nghịch với hai anh. Rồi ôm cô lôi ra xa hơn. Lần này cô không còn điểm tựa mà không còn cách nào khác phải ôm chắt lấy nó mếu máo.
-tha cho tao. Tha cho tao. Mày là thằng khốn kiếp.
-chị chừa chưa. Dám chửi em nữa ko?
-chị chừa
Lâm mếu máo.
-em đã nói chị rồi. Đời không như là mơ đâu. không phải cái gì cũng diễn ra theo ý mình. Bây giờ chị tự bơi vào trong đi.
Nó nhả dần tay ra. Lâm bám chắt lấy nó cô gào lên.
-tao chưa muốn chết. Mày khốn nạn.
Nó ghé tai Lâm nói nhỏ.
-chị phải tự bơi đi. không ai bên chị mãi được. Chị phải tự tìm cách sống cho riêng mình. học cách tự bơi vào giống như chị học cách tự đứng lên lúc đau khổ vậy.
Nó nhìn Lâm bằng ánh mắt rất tha thiết. Chắc chắn.
Mạnh hiểu ý nó nói. còn T.Anh thấy nó rất người lớn. Lâm nhìn nó đôi mắt rưng rưng. Lúc nào cũng là nó làm cho cô phải đứng dậy và đi. không bao giờ nó dỗ dành nhưng mỗi lời nói lại khiến cô ấm lòng đến vậy. Đúng cô phải tự đứng lên thôi. bởi vì một ngày nào đó. Không chỉ là Mạnh mà nó hay Minh Minh rồi sẽ có gia đình của riêng mình. Lúc đấy ai sẽ che chở cho cô đây.
Cô buông dần nó ra. Để mình tự bơi. Cô biết bơi mà. không ngờ cảm giác một mình bơi vào bờ lại thích thú đến như vậy. Có lẽ biển không như cuộc đời. bởi vì ngay bây giờ cô vẫn ấm lòng khi có ba người đàn ông đang nhìn theo cô. Còn khi bước ra cuộc đời. Sẽ có ai dõi theo cô đây???
Mọi người đứng trên bờ thấy cô bị hành thì cười ngặt nghẽo. Chỉ có Vi và bạn gái T.Anh là tỏ vẻ ko hài lòng.
Lúc cả bọn mò lên bờ thì Lâm đã thấm mệt. Cô đi giữa ba chàng cao bồi làm mọi người trên bãi biển ko khỏi chú ý.
-cô ơi. cô là người yêu của ba chú này à
bé con lại gần cô hỏi. Cô cười
-uh
-oa. các chú cao và đẹp trai nhờ.
câu nói làm mát mặt ba anh con zai. Lâm cười thích thú. cô cúi xuống thì thầm với bé con cái gì.
-này mụ già. bà nói gì với nó đấy hả.
Đạt tò mò. cô cười. Nó chạy đi một lúc rồi kéo về đến mấy cô gái. Họ quây quanh ba anh để làm quen. Lâm thích trí khi , nhìn ba anh bối rối với đống con gái .
-oa. đẹp trai quá
-anh cao quá anh nhỉ? anh cao bao nhiêu vậy ạ.
-anh cho bọn em chụp ảnh cùng nhé
chúng nó lôi ba chàng ra bãi biển chụp ảnh . Hết lượt này đến lượt khác. Lâm chạy ra góp vui. Cô thể hiện như tin đồn mình vừa đưa ra là có thật. Tạo dáng như người mẫu trên bãi biển. Đôi môi đỏ mọng. Với nụ cười quyến rũ và mái tóc thướt tha chẳng khác cô người mẫu đang chụp hình thật. không chỉ ba anh chàng mà rất nhiều nam giới trên bãi biển phải nhìn cô.
-sao em ko mặc bịkini mà chụp.
-chỗ kín chỗ hở mới hấp dẫn chứ anh.
cô đáp thản nhiên với một anh chàng đưng gần cô. Hại ba tay đàn ông tức hộc máu nhưng không tài nào thoát khỏi đám con gái này.
-bà kia. bà nói gì với chúng nó đấy.
-tao có nói gì đâu. tao chỉ bảo là có ba anh người mẫu , diễn viên nổi tiếng đến chụp hình lên báo thôi mà. cô nào chụp ảnh đẹp sẽ đc lên báo cùng
-bà… đồ khốn nạn
Lâm nhăn nhở. các anh cũng chả buồn trách cô. ai bảo chơi cùng cái loại thích chọc tức ng khác cơ.
-Lâm. đưa tay ra đây.
-cho cái gì đấy?
Đạt cầm cổ tay cô. Lồng vào chiếc vòng trông giống như một sợi dây đồng buộc vào nhau. Đơn giản.
-cái gì đây.
-dây đồng đấy.
-trông ngố quê quê thế này mà mày bắt tao đeo thì xấu hổ bỏ mẹ. Chúng nó kêu tao dở đấy .
-kệ chúng nó. đừng vứt đi nhé. Nó là bùa may mắn em xin cho chị để cho chị sẽ tìm đc hạnh phúc của chị đấy.
-bùa à. nghe kinh chết.
-Thế mới phải đeo. nói trước không được vứt đi đâu nhá. không đeo phải trả lại em.
-ờ thế tao không đeo đâu. không cẩn thận lại dính với loại khốn nạn như mày cả đời thì bỏ mẹ…
-cái bà này không móc họng tôi ra bà ko chịu được à. tôi cũng có đây này.
Nó giơ ra.
– ko đeo tôi cho con Len đấy. nó thích tôi mà lại.
Nhắc đến cho con khác Lâm đành đòi lại. cô đeo vào tay một cách vui vẻ.
-nó có bẹp được ko?
-bà không bóp nó không bẹp đc đâu.
-tao không bóp nhưng người khác bóp thì sao?
-thế bà giơ cái khác của bà cho nó bóp chứ đừng cho bóp vòng của tôi.
Nó cợt nhả, Lâm đánh nó ,nó cười sằng sặc
-người rừng. em kể chuyện cho nghe nhé
-tao ko nghe cái thể loại truyện vesion bựa của mày.
– nghiêm túc.
Nói vậy chứ cô lúc nào cũng nghe nó kể rất chăm chú.
Trong một khu chợ người ta nghe một bà bán hàng ví rao như sau:
(Nó dừng lại hỏi)
-chị biết ng ta rao thế nào ko?
-thì bán ví thì mời mua ví chứ còn gì
nó cười gian manh rồi nhìn Lâm.
– người ta rao thế này này
nó chu mỏ lên nói rất to
– bóp đi, bóp đi,
– bóp trên 5 ngàn ,
– bóp dưới 7 ngàn,
– bóp bên trái
– bóp bên phải cùng giá 5 ngàn
– bóp da 7 ngàn,
– bóp lông 13 ngàn,
– bóp ngoài 3 ngàn,
– bóp trong 8 ngàn,
– bóp đi bóp đi…
thấy vậy 1 thanh niên hỏi, ủa bóp ở đâu là rẻ nhất, bà ta trả lời:
– bóp tui rẻ nhất rồi! bóp đi bóp đi.
Lâm bò ra cười với nó. cô ra sức đánh nó để nó ko trưng cái mặt đáng buồn cười ấy ra. sao ông trời lại cho cô một thằng em họ dễ thương nhất quả đất như thê này.
Mọi người đi qua cũng phải nhìn nó vì cái biểu hiện hết sức hâm dở của nó. Lâm nhăn nhở cười. thật tình cái dạ dày của cô đau. rất đau.
-cười gì mà cười. bà biết bà cười trông như con ma điên không hả?
-haaaaa
nó hầm hầm nhưng thật sư lại rất vui. nó kéo cô đi. Hai đứa lại lang thang trên con đường ven bờ biển. gió thổi mát lộng. trai gái đi đường rất đông. nó khoác vai cô. trông hai đứa như một đôi tình nhân thực thụ
-này. mẫu đàn ông lí tưởng của chị là gì?
-tao chả có mẫu nào. chỉ muốn đừng gặp một thằng hâm như mày là được.
-này này. bà uốn lưỡi một trăm lần chưa đấy?
-để làm gì?
– để rút lại câu nói đấy. bà sẽ phải hối hận đấy.
-tao đâu cần hối hận.
-thật ko?….
cô nhìn nó dứt khoát.
-thật.
Nó đứng nhìn cô chăm chăm. Cô cũng nhìn nó như vậy. bất ngờ nó cúi xuống hôn lên môi cô. 1-2-3..10 giây nlnó mới rời ra không quên cắn nhẹ lên đôi môi ấy một cái rồi bỏ đi , để lại cô đứng như trời trồng.
Mất cả phút sau khi hồn về với xác cô mới biết mình vừa bị nó hôn một lần nữa. Đã thế lại cắn khá là đau. Máu dồn lên não. Mặt mũi đỏ bừng. Cô đuổi theo nó . Nó ko hề chạy mà tay đút túi quần đi thản nhiên. Nó biết cô sẽ làm gì .
-thằng mất dạy kia. Mày là thằng chó . Khốn nạn
-thì sao?
mặt nó câng câng
-ôi trời ơi. Đồ mẹ nó nữa. Điên mất thôi.
-vậy chị điên đi.
Lâm tức hộc máu. Nó cứ đi. Cô giậm chân mạnh.
-thằng khốn nạn.
nó cười cười khoái trí. Mấy người đi đường thấy Lâm chửi bậy thì nhìn cô.
-xinh thế này mà văn hóa kém quá.
-thế mà cái anh đẹp trai kia cũng yêu được.
-bà này đanh đá phải biết.
cô ngượng ngượng. chạy một mạch về nhà . cô không biết tất cả trò đùa của hai người đã được ai đó chứng kiến. Cảm giác của họ có chút buồn nhưng lại có chút vui và thú vị.
Đạt kéo chăn cô ra
-này, giận à?
-….
-trả lời xem nào?
-…
-ơ? tự nhiên rơi vào trạng thái hôn mê sâu à. Nước bọt em không có độc đâu.
cô vùng dậy.
-mả cha mày. Tao đã bảo mày là tao chưa hôn rồi cơ mà. Tao sẽ để dành cho người yêu tao chứ không phải nhãi con như mày.
-này chị bảo ai là nhãi con?
Nó lấy tay đặt lên đầu cô. rồi đo xuống bụng nó. ý nói cô chỉ đến bụng nó thôi. Thế có tức ko chứ nị. cô điên máu tuôn một tràng.
-mày nhãi con chứ còn ai.
Nó tự ái khi bị gọi như thế
-chị nói ai nhãi. tôi nói cho chị biết
Nó vật cô ra giường. Đè cả thân hình cao lớn lên người cô. cô run lên. Tim muốn nhảy ra ngoài . cô nín thở.
-đừng bao giờ mắc nhiều lần một sai lầm . chị sẽ nhận được hậu quả vì sự ngu dốt của chị đấy. chị muốn ko?
Nó dí sát mặt vào cô.
-mày làm gì thế hả thằng kia .
cô run lên
-dạy chị một bài học. nên tôn trọng người khác
nó nham nhở
-tôn trọng cái gì. , học không chịu học nên hành động như thằng dở. càng ngày mày càng dở.
-thế chị thích người có học à? thích mấy thằng đạo mạo như cái thằng Tuấn Anh hay thích cái thằng bắt cá hai tay như ông Mạnh.
-mày im ngay. không đc xúc phạm anh ấy như thế.
-chị mở mắt đi. chị là con ngu vì hết lần này đến lần khác mắc chung một sai lầm.
nó quát rất to rồi bỏ ra ngoài đóng cửa đến ầm một cái.
Lâm ngồi lại một mình. tiếng đập cửa to đến mức mọi người chạy sang phòng cô.
-chị Lâm. chị Lâm có chuyện gì
-Lâm Lâm mở cửa cho anh
-Lâm mở cửa anh xem nào.
Cô mở cửa tai đeo headphone. Trưng lên mặt một vẻ mặt bình thản nhưng thật ra lòng đang tan nát lắm. Tan nát vì câu nói của Đạt . Nó lúc nào cũng nói hết được lòng cô. Nó quá hiểu.
-em không sao.
-có chuyện gì vậy em
Mạnh nắm tay cô. cô nhẹ nhàng rút ra.
-có gì đâu. Đạt nó bị bồ đá nên biểu hiện vậy mà. kệ nó hết hâm rồi nó lại về
cô cười nhẹ rồi đóng cửa lại. Chỉ có Tuấn Anh vẫn nhìn cô chăm chăm không nói gì. Tuấn Anh lúc nào cũng hết sức nhẹ nhàng. Ngay cả cách quan tâm cũng nhẹ nhàng như vậy đấy.
Cánh cửa đóng lại. Cô mới bắt đầu rơi nước mắt. Sự thật mà nó nói ra quả thật phũ phàng. bắt cá hai tay là anh sao. rõ rằng anh quan tâm cô rất nhiều nhưng lại yêu và ngủ với Vi . cô khóc. Hình như là cô quá ảo tưởng sức mạnh. Tự tâng bốc mình trong lòng người khác.
Từ khi em biết, em đã yêu thương một người.
Là khi em biết cuộc sống thật nhiều đắng cay.
Cô là con ngu khi thấy rõ ràng như vậy mà hết lần này đến lần khác muốn tỏ tình với anh. Dù biết kết cục thê thảm mà vẫn đâm đầu vào. Cô ngồi gục xuống cánh cửa . cô khóc, nước mắt rơi rất nhiều. Nhưng không có Đạt bên cô lau nước mắt nữa rồi. Nó nói đúng. Cô phải tự mình bơi vào bờ. Tự mình đứng lên chấp nhận. Từ bỏ thôi.
Đêm đó nó ko về. điện thoại nó không mang nên cũng không biết tìm nó ở đâu. Cô chỉ biết là lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Và vẫn không thấy nó đâu cả. không biết ai đã bế cô lên nữa.
Sáng hôm sau,mọi người đi chơi một vòng rồi chiều hôm đấy tất cả chuẩn bị đồ đạc ra về. Tuy nó giận không nói chuyện với cô. Nhưng khi cô say xe ngủ, nó vẫn ôm cô vào lòng. Nó ngủ ngon lành vì cả đêm qua không ngủ chút nào thì phải. Đến khi về nhà mọi người gọi mới biết. Thế là cả tuần đó hai đứa ko nói chuyện với nhau. Lần đầu tiên Lâm thấy nó giận lâu đến như vậy.
Cô lại bận cho kế hoạch hè của mình. cô đi dậy thêm. đi kiếm chỗ thực tập. Cả tuần không thấy nó. Nó không đón đưa . Cô lại tránh mặt Mạnh nên đành tự đi xe. Dắt chiếc xe ra mà cô thở đằng tai.
Quả lâu không tự đi giờ này cầm lái cũng thấy ghê ghê. Nhưng giờ thì làm được gì nữa. Tự thân vận động thôi. Tự nhiên lại thấy tủi thân. Cô ko biết rằng ở cánh cửa sổ nào đó có người đang nhìn cô.
Cuối cùng chính nó cũng ko chịu nổi nữa. Sáng sớm cô dắt xe ra sân đã thấy nó vù SH sang. miệng nó cười hớn hở.
-mẹ em hôm nay lại ko nấu ăn sáng đâu.
-mày ra quán mà ăn
cô lườm nó nhưng trong lòng thấy rất vui.
-quán bẩn lắm. không yên tâm.
-thế tao nấu cho mày thì mày trả tao tiền nhé
-ờ. có hai chục bát bún sợ chó gì. em còn bao chị ăn sữa chua một năm cơ mà. mỗi ngày lăm chục đấy.
-vâng. mày đại gia.
Nó cười hớn hở đi vào nhà, Ngồi ngay lên bàn ăn. mẹ cô đi xuống
-cháu chào bác Mẫn. Dạo này anh Minh với bác Kiểm có hay gọi điện về không ạ?
-dạo này ko thấy Đạt sang chơi. Bận đi tán gái à?
-vâng bác ạ.
cô lườm cái vẻ thản nhiên của nó. đúng sai không giải thích bao giờ. Lúc nào nó cũng cho mọi thứ là đơn giản là bình thản. Hãm….
-ăn xong hai đứa đi đâu?
-cháu cả chị ý lên trường học nhảy.
-chiều tao đi dậy thêm. không có thời gian học với mày đâu.
-thì em ngồi chờ chị dạy xong rồi về.
-tao còn đi thực tế công ty nữa.
-thực tế ở đâu? về công ty nhà em mà thực tế còn gì.
-về rồi mỗi ngày trông thấy mày tao điên cmn mất.
-chị điên cmn rồi còn gì.
thấy hai đứa chuẩn bị cãi nhau mẹ Lâm can.
-Lâm. con lớn hơn em mà ăn nói như thế à. Hai cái đứa này lúc nào cũng cãi nhau được.
-nhưng mà…
-không cãi.nhường em
cô lườm nó. còn nó nhơn nhơn ra mặt. cô ghét cái biểu cảm đó của nó.
Thời gian trôi qua nỗi buồn về chuyện tình cảm đó cũng được nó làm cho vơi đi với những buổi chiều hai đứa ríu rít. Cô cất nỗi buồn đó sâu vào trong tim. Cô tránh mặt Mạnh. Tránh mọi lúc mọi nơi. Bận rộn để không có thời gian ở nhà. không phải nhìn thấy mỗi chiều anh cùng mẹ ríu rít tâm sự gì đó. cô cố gắng để làm em gái của anh thôi.
và những lúc ấy luôn có bàn tay của Đạt. bên nó cảm giác mọi thứ thật đơn giản. nhưng sự đơn giản ấy có tồn tại được mãi hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!