[Yoongi x Girl] Em là Nguồn Sống của anh!!!
Chương 7: Hàn Quốc và người bạn mới
– Buồn ngủ quá đi… bay 5 tiếng mệt thiệt luôn đó…
Biết sao bả còn mệt không? Bả ngủ trên máy bay 5 tiếng đồng hồ luôn đó mà vẫn còn nói mệt
Ông đạo diễn biết cô qua mà ra đón cô rất tận tình
– Con là Cheng đúng không?
– Chào chú, là con đây ạ
– Nhìn con dễ thương thật đó.
– Cảm ơn chú
– Từ giờ con sẽ đóng phim của chú. Mong con sẽ giúp đỡ
– Dạ mong chú sẽ giúp đỡ
Cả hai cứ thế mà nói… nói xuyên lục địa luôn… nói mà không điểm dừng… Ý nói cỡ nào cũng phải có điểm dừng chứ! Hai người họ cứ nói cuối cùng cũng đến nhà cô. Cô đã mướn nhà lúc cô còn ở Việt Nam. Chỗ này rất an toàn, và tiện nghi nữa. Không gian thoải mái, yên tĩnh. Nhưng tiền thuê phòng tương đối khá mắc vì tại trung tâm thành phố Seoul nên tiền tương đối khá là mắc nhưng bù lại chỗ ở hợp lý. Cũng được.
**********
Vì ông đạo diễn đó biết cô vẫn còn đi học nên đã giúp cô nộp hồ sơ vào trường cho cô đi học. Thứ hai tuần sau cô cũng vào trường đi học rồi
Tại Elementary School
Lớp 1A của trường, cô giáo dắt theo một cô gái nhỏ đi vào lớp. Lớp trưởng thấy thế liền “Học sinh đứng”
– Chúng em chào cô ạ
– Thôi được rồi, các em ngồi xuống đi
– Dạ chúng em chào cô nữa ạ
– Được rồi, các em ngồi xuống đi
– Dạ chúng em chào cô lần nữa ạ
– Trời đất ơi! Cô bảo ngồi xuống đi. Loạn quá à
– Dạ chúng em ngồi đây ạ. Hihihi
Cô bất giác mà cười theo sự lầy lội của đám học sinh trong lớp này
– Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới. Bạn này đến từ nước khác nên có gì thì các em giúp đỡ bạn ấy nha
– Dạ
– Em giới thiệu đi
– Nae. Mình tên là Miranda. Mọi người cứ gọi mình là Ran đi cho ngắn. Hihihi
Nụ cười hồn nhiên của cô làm cho ai cũng xao xuyến hết. Cô muốn lấy tên mẹ cô đặc cho cô lắm nhưng khổ cái, cái tên đó rất khó đọc so với người nước ngoài. Nên cô đành lấy tên của cha cô đã đặc cho cô.
– Được rồi. Em về chỗ ngồi đi. Chỗ em ngồi cạnh bạn Jeong nha
– Dạ
Cô bước xuống ngồi thì cậu bạn đó
– Xí… giả tạo
Gì đây! Mới vào lớp mà có người muốn gây sự chú ý sao?
– Bạn à. Mình là Miranda. Bạn tên là Jeong phải không?
Cậu ta không nói gì chỉ nhích qua cho cô. Cô thấy mà chỉ biết cười
– Mong bạn từ nay sẽ giúp đỡ mình
– Ừ, ngồi ở đây chịu khó lắm đó
Lạnh lùng thiệt! Mà chịu khó!? Chịu khó cái gì cơ! Mà thôi kệ đi.
**********
Cứ thế từng giờ trôi qua. Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Cô đi xuống Cantin mua chút đồ ăn rồi đi đâu đó cho thư thả đầu óc. Vừa đi ra
– Sân thượng? Cũng được đấy!
Cô đi lên cầm bánh mỳ và hộp sữa đứng gần lan can mà hóng gió.
– Haz… mát thật
Bỗng một giọng nam cất tiếng từ đằng cất tiếng nói làm cô giật mình
– Nè, cũng lên đây sao?
Cô xoay qua cứ tưởng ai thì ra là cậu bạn ngồi cùng với cô
– Ờ, tớ tính hóng gió chút. Mà cậu lên đây từ khi nào vậy?
– Mới tất thì thôi. Cậu ta vừa nói vừa đi lại lan can. Im lặng một hồi, cô muốn kết bạn nhưng cô không biết mở đầu câu chuyện sao hết…
– Ờ, mà tớ hỏi cái này nha…
– Hỏi đi
– Sao cậu lạnh lùng thế?
Cậu ta im lặng một hồi
– Không liên quan đến cậu
Nói xong tiếng chuông giờ nghỉ trưa cũng kết thúc. Cậu ta bỏ đi xuống một mạch bỏ cô lại một mình đứng nhìn bóng sau lưng đó
– Sao mà lạnh lùng thế không biết!!!
**********
1/1 Happy New Year mọi người. Năm mới mình cho ra 2 chương luôn đó nha. Nhớ ủng hộ mình nha. Love you
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!