YOU - #1 Cuộc gặp gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


YOU


#1 Cuộc gặp gỡ


Hoa rơi nhẹ , từng cánh hoa nhỏ xinh nói lời từ biệt cành mang theo nỗi buồn man mác rơi xuống mặt đất. Nhường chỗ cho một sự sống mới đang dần lớn lên.

– Mẹ , mẹ ơi. Cây lựu nhà mình có quả rồi này.

Cô bé khoảng chừng 3 tuổi, hai bím tóc xinh xinh đang vui vẻ chạy vào nhà. Gương mặt cô bừng sáng , mắt long lanh ánh nước. Cô đến chỗ người mẹ đang ngồi khâu quần áo. Người phụ nữ hiền dịu nhìn con gái.

– Vài tháng sao là Hạ Hạ có quả ăn rồi nha.

– AAAAAA, vui quá vui quá!

Tô Hạ chạy đến ôm chầm mẹ, nũng nịu.

– Nhưng mà Hạ không ăn đâu, Hạ để mẹ ăn thôi. Mẹ đang ốm mà. – Nhìn mặt mẹ mình, cô bé xót xa.

Gương mặt mẹ ốm hơn hôm qua rồi, dạo này mẹ còn hay ho nữa – Tô Hạ đau lòng nghĩ.

Hai mẹ con họ, kể từ khi bô Tô Hạ bỏ đi từ năm ngoái phải nương tựa nhau mà sống. Vì con mà người mẹ làm tất cả những công việc bà có thể làm, chỉ mong đứa mẹ có cái ăn cái mặt. Vì làm việc quá sức mà cơ thể bà ngày càng yếu đi. Gắng gượng đến bây giờ cũng đã quá sức với bà. Bà không biết mình sẽ ra đi lúc nào, ai sẽ chăm sóc cho con bé đây. Nhìn gương mặt trong sáng ấy, bà không muốn đánh mất sự hồn nhiên của cô bé.

– Mẹ…

– Sao con .

– Mai mẹ nghỉ được làm một buổi được hong. Mai Hạ diễn văn nghệ đó..!!

– Mẹ…- người phụ nữ băn khoăn – mai việc nhiều mẹ không thể nghỉ được – bà nhìn cô bé ánh mắt ái ngại.

– Nhưng mà mẹ.. sức khỏe mẹ không tốt.Với đây là lần đầu con biểu diễn đó!! – Tô Hạ phụng phịu

– Mẹ xin lỗi con..

– AAAA!! con ghét mẹ huhu..

Nói rồi cô bé khóc mếu máu chạy ùa ra ngoài.

– Hạ … Hạ…!!! Khụ khụ.

Bà yếu ớt gọi theo .

– Khụ khụ…

“Reng …reng” tiếng chuông điện thoại vang lên.

– Alo..khụ

– Là tôi.

– Anh..!!- Bà sững sờ , sắc mặt dần dần biến đổi – Anh gọi cho tôi làm gì . Cuộc sống hai mẹ con tôi đang yên ổn, không mượn anh đến làm phiền.

Bà giận dữ hét lên. Người đang ông bên kia đầu dây khẽ cười một tiếng.

– Thu Sương à em vẫn nóng tính như ngày nào nhỉ ?

– Chuyện gì ?

– A… – ông ta ngâm dài , rồi nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, hôn khẽ lên tráng nàng ta – Tina của tôi bảo rằng cô ấy rất muốn ngôi nhà mà cô đang ở.

– Cái gì ? – Thu Sương hét lên – Tô Vĩnh Tề tôi nói cho anh biết. Nhà này là do cha mẹ tôi để lại , mấy người có quyền gì mà nói muốn ?

– Quyền gì ư , hừ. Thu Sương em ngây thơ quá rồi. Căn nhà đó từ lâu đã thuộc về tôi rồi. Vì tội nghiệp Sy mà tôi để mẹ con các người ở đến bây giờ. Nhưng mà tiếc quá, Tina của tôi lại muốn nó.

– Anh…khụ…anh làm sao lại…khụ khụ – bà ho dữ dội

– Xem kìa xem kìa, em đừng xúc động đến mức ho như vậy chứ. Tôi cũng không hoàn toàn triệt đường sống mẹ con em đâu. 150 triệu coi như là tiền bồi thường .

-Anh còn dám nhắc đến bé Hạ sao ? khụ..khụ.. – Không ổn rồi , cơ thể càng ngày càng khó chịu. Thu Sương lo lắng. Mắt bà đang mờ dần đi. Thời hạn ấy đến rồi sao ? Còn Sy , Sy sẽ như thế nào … không được, bà không thể bỏ Sy lại.

– Thế nào ?? được chứ. Mai tôi sẽ cho người đến lấy.

– Tôi thật hối hận ..khụ khụ..ngày xưa không nghe lời cha…khụ – Bà yếu ớt nói.

– Ha , hối hận rồi ư. – ông ta nhếch mép.

– Anh … khụ khụ…

Thân thể Thu Sương không thể chống đở được nữa. Bà gục xuống bàn, điện thoạt trượt khỏi tay rơi xuống sàn.

“tút tút tút..”

– Hờ… cúp máy rồi sao ?

Tô Vĩnh Tề ánh mắt sắc lạnh nhìn vào màn hình điện thoại, trên người tỏa ra khí chất độc ác.
Hắn châm điếu thuốc đi về phía ban công , giương mắt nhìn xa xăm.

Bên đây, Tô Hạ đang ngồi dưới tán cây khu công viên . Cô bé không ngừng lẩm bẩm:

– Mẹ đáng ghét, huhu…

– Cô bé, em sao thế ?

Nghe giọng nói Tô Hạ ngạc nhiên ngước mắt nhìn. “Oa..” Cậu trai tầm 7 tuổi đứng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sáng như pha lê. Da cậu rất trắng , gương mặt điển trai, cơ thể phản phất mùi bạc hà nhẹ.

– Em tên gì, tại sao lại ngồi khóc ở đây ? – cậu dịu dàng hỏi.

– A… – cô bé vội vàng đứng lên – humm, em đàn giận mẹ.

Mặc dù không biết anh trai này đến từ đâu, nhưng mà ảnh trông rất đẹp trai nha, chắc chắn là người đáng tin tưởng.

– A vậy sao . – cậu trai cười- dù gì đi nữa cũng không nên bỏ đi như vậy ! Mẹ em sẽ rất lo đấy.

– Mẹ chẳng quan tâm em gì cả. chỉ toàn công việc với công việc thôi…

– Mẹ cũng vì lo kiếm tiền nuôi em thôi. Nào nào, theo anh anh đưa em về nhé.

– Nhưng mà..

– Đi về thôi nào. Nói anh nghe nhà em ở đâu ?

Cậu bé nắm tay Tô Hạ. Thấy cậu ấy nói đúng nên cô bé gật đầu để cậu dắt về nhà. Dù sao thì cô vẫn không muốn giận mẹ lâu như vậy.

Ánh chiều tà chiếu rọi vào hai thân ảnh một lớn một nhỏ. Tóc cậu con trai bay bay theo chiều gió lộ ra con ngươi đen láy. Cậu khẽ cười nhẹ. Cô gái nhỏ đi bên cạnh búi tóc xinh xinh cũng đang đung đưa. Họ cùng nhau trở về nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN