YOU - #3 Người con trai huyền bí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


YOU


#3 Người con trai huyền bí


Sau đám tang mẹ, Tô Hạ chuyển về sống với ông ngoại. Nhờ tình yêu thương của ông , Tô Hạ lớn lên là một cô bé vui vẻ tính tình cởi mở. Trần lão gia cũng rất vui vì điều này. Thu Sương là con gái duy nhất của ông, cũng vì thế ông đối với Tô Hạ cũng cưng chiều hết mực. Nhưng có một điều ông luôn cấm Tô Hạ yêu đương, dù là ai đi nữa. Ông không muốn cháu gái của mình phải chịu khổ vì người đàn ông nào như mẹ nó trước kia.

Năm nay Tô Hạ 16 tuổi. Cô bé nhỏ nhắn ngày nào đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Mà kỳ lạ thay, mặt mũi cô cũng không đến nổi nào mà chẳng ai để ý tới. Chàng trai nào có ý định với cô hôm sau lại thấy cặp kè cũng với cô nàng khác hoặc là tránh cô như tránh tà. Nhiều lúc Tô Hạ nghĩ có phải mình bị chơi ngãi không :V

Hôm nay Tô Hạ lại đi trễ !!! Gương mặt vàng trong làng đi trễ với thành tích 7 ngày đi trễ liên tiếp. Hôm nay có tiết chủ niệm, má Phương sẽ giết cô chết nếu cô lại đi học trễ. Vì thế, Tô Hạ quyết định leo rào.

Quên mất…hôm nay mặc áo dài T_T Hận… nhà trường quái quỷ nào lại ra cái quy định thứ 7 phải mặc áo dài chứ. Tô Hạ khóc ròng. Nhưng mà không leo thì cô lại bị đánh đi trễ nữa. 7749 lí do đi trễ đã xài hết rồi, khóc a…
Bỗng tường phía bên kia có tiếng động. Sột …soạt …Tô Hạ đến gần lắng nghe. Không phải chứ, giám thị đọc được suy nghĩ của cô đến đó cam sẵn à .. CMN đen thiệt mà T-T

Rầm…

– Uissss….

Cô la lên.

– Trời sập , trời sập rồi…mọi người ơi, mọi người…trời…umm..um

Một bàn tay thanh mảnh bụm lấy miệng cô.

– Im

Thật cục súc. Lúc này Tô Hạ mới định thần lại. Mèn đất ơi, trai đẹp ! Gương mặt trắng nỏn, đôi mắt đen láy, cánh mũi cao thẳng , môi hồng. Người con trai trước mặt cô là một tuyệt thế giai nhân ! À không, là tuyệt thế trai nhân!! Cũng không đúng nhỉ :v

– um …úm..ùm…ummm…á..ú..

Chàng trai vội vàng thả tay. Lúc này Tô Hạ mới vội vàng thoát ra , không ngừng thở dốc.

– Ngạt chết tôi rồi…khụ khụ..

– Vẫn còn sống đấy thôi.

Anh ta thờ ơ nói rồi vội vàng đứng dậy. Mắt sắp thấy chàng trai chuẩn bị đi, Tô Hạ nhanh tay kéo lấy anh.

– Này này, chưa nói gì đã đi rồi.

Nhất Thiên nhìn cô gái đang nắm lấy tay mình, gương mặt đỏ bừng. anh nói:

– Làm sao ?

– Đền đi !

– hả ? – anh nghiêng đầu nhìn cô

– Dơ…áo dài tôi dơ rồi! – Cô mím môi

Anh lướt mắt qua bộ thân người cô, khụ… cô gái này phát triển hơi sớm nhỉ. Mặt anh chợt đỏ.

– Đâu phải do tôi ?

– Anh.. – cô giận dữ – tại anh ở đâu lù lù xuất hiện làm tôi ngã.

– Ai bảo cô đứng phía bên đó làm gì ?

– Anh ..!!!!

Tô Hạ cứng họng. Trên đời này sao lại có người không nói lí lẽ vậy chứ.

– Thế thôi tôi đi nhé.

Nói rồi anh gạt tay cô ra, Tô Hạ chưa kịp phản ứng Nhất Thiên đã đi mất hút, nhanh như một cơn gió.

– Này…này…

– meow..

Trả lời cô là tiếng con mèo đang đi kiếm gái gần đấy.

Kết quả của cuộc gặp gỡ là Tô Hạ lại bị đánh đi trễ một lần nữa. Thanh tích ấy đã đến tai lão Trần. Đêm đó , cô được ông gửi cho 10 cái đồng hồ báo thức với lời nhắn.

” Cố lên cháu gái của ta. Ta không muốn nghe cô giáo cháu phàn nàn lần nào nữa. Hậu quả thế nào cháu còn nhớ chứ. “

Đổ mồ hôi. Cô vẫn không quên hình phạt lần trước, nhớ lại chợt rùng mình. Thật á liệt…
ể, cuối thư còn có chữ này.

” Ta đã nhờ người chăm sóc cho cháu. Cô bé bằng tuổi cháu thôi. Nhớ vui vẻ với bạn nhé “

Bạn mới? Tô Hạ băng khoăn không biết ông muốn tạo bất ngờ gì cho mình.

” kính kong “

Trước cửa là một cô gái nhỏ nhắn với gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn. Cô gái mỉm cười nhìn Tô Hạ.

– Mình là Triệu Lệ, rất vui được gặp bạn …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN