20 triệu 1 đêm - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1451


20 triệu 1 đêm


Phần 19


Tên truyện : 20 Triệu 1 đêm.
Thể loại : Truyện thực tế.
Tác giả : Trang Carot.

Đoạn 19.

Vài ngày sau khi đã trở về Hà Nội và bắt đầu lại cuồng quay công việc của mình, tôi nhận được tin nhắn và hình ảnh khiêu khích từ Liên, đó là hình Vú đang nằm trên giường bệnh tại bệnh viện, trên đầu bọc 1 lớp băng trắng xóa dày cui, nó nhắn 1 câu cụt lủn :

– Đây là hậu quả cho việc mày dám đụng tay đụng chân tới người của tao.

Tôi đọc tin nhắn mà cả người phừng phừng lửa giận, nỗi lo lắng trào dâng trong lòng, tôi bấm gọi lại ngay cho nó sau đó :

– Thế nào ? Thấy bà Vú của mày đang hấp hối hay chưa ?

– Vú sao rồi ? Vú làm sao rồi ?

Tôi thì đang rối trí, còn Liên thì bình thản đến lạ lùng, nó cười sa sả trong điện thoại, cất giọng ưỡn ẹo cợt nhả :

– Tao đâu có biết bà ấy làm sao đâu, mày muốn biết thì lên mà xem.

– Địa chỉ, đưa cho tao địa chỉ.

– Bệnh viện X, phòng 501.

Tôi nghỉ việc ngang, phi như điên đến bệnh viện tìm Vú, chạy vào tới nơi thì cả người run lên bần bật, nước mắt liên tục chảy dài bất chấp Liên đang đứng khoanh tay cười cợt, Vú lúc này 2 mắt nhắm nghiền, làn da xanh xao đầy mệt mỏi và trên người thì đủ thứ ống truyền khác nhau.

Tôi nắm chặt tay Vú, cố gắng gọi Vú ơi, Vú à …bao nhiêu lần mà Vú chẳng thèm trả lời, Vú cứ nằm yên bỏ mặc tôi như thế, tôi thương Vú quá, trước giờ Vú có bao giờ như thế đâu cơ, trước giờ Vú có bao giờ bỏ mặc tôi như thế đâu cơ.

Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, tôi từ từ đứng dậy đối diện với Liên, đưa tay túm lấy cổ áo nó gằn giọng :

– Mày làm gì Vú ? Tao hỏi mày đã làm gì Vú ?

– Bỏ tay ra, bỏ tay mày ra khỏi người tao.

Nó càng nói, tôi càng giữ chặt cổ áo nó, nó càng vênh váo, tôi càng siết chặt hơn, Liên cũng không vừa, nó hét lên vài tiếng thì bên cạnh nó đã xuất hiện 1 thằng đầu trọc áo đen, mạnh mẽ dựt tay tôi ra khỏi người nó và cảnh cáo :

– Đừng có đụng vào người cô chủ, tôi sẽ không nương tay với cô đâu.

Liên nhếch miệng khẽ cười, nó vênh mặt như muốn thách thức tôi tới nơi, tôi mặc kệ lời thằng áo đen vừa cảnh cáo với mình, giang tay tát thẳng mặt nó 1 cái rõ mạnh, Liên có lẽ không ngờ được tôi sẽ dám động thủ với nó, nó ôm cái má đỏ bừng vì cái bạt tai của tôi mà quát lớn :

– Mày giữ con đó lại cho tao.

Thằng kia nghe xong, nhanh chóng lao lại ghì lấy người tôi, nó gầm gừ chửi bới :

– Con nhãi này mày điên rồi, mày dám coi thường lời tao nói như thế hả.

Thằng đầu trọc giữ chặt tôi, thì Liên lao lại dơ tay tát thẳng mấy phát liên tiếp vào mặt tôi trả thù, nó coi bộ hả hê với thành quả của mình lắm. Tôi ngước mắt hỏi nó :

– Rốt cuộc mày muốn gì ?

– Tao muốn tất cả những thứ thuộc về mày sẽ thuộc về tao.

Tôi trừng mắt :

– Và đó là lý do mày làm Vú bị đau phải không ?

Liên nhún vai :

– Tao không động tay động chân gì với bà ấy cả, bà ấy nói chuyện với tao xong, lên cơn huyết áp cao rồi té đập đầu vào thành ghế.

– Mày nói chuyện gì với Vú ?

– Tao nói rằng từ nay về sau bà ấy phải chuyên tâm phục vụ cho tao, chỉ duy nhất tao mà thôi, quên mày đi.

– Vì sao mày lại ghét tao, vì sao mày lại hận tao như thế hả Liên ? Mày xem từ trước tới giờ tao có làm điều gì sai trái với mày hay không ? Mày nói đi ? Tao chưa hề tranh dành với mày bất cứ 1 điều gì hết.

Liên cười khẩy, nó ra hiệu cho thằng đầu trọc bỏ tay ra khỏi người tôi rồi bảo :

– Vì mày, mà tao mất chị gái đấy. Chắc mày không biết đâu phải không ?

Tôi ngơ ngác :

– Tại sao vì tao mà mày lại mất chị gái ?

– Bởi vì ngày mẹ mày sinh ra mày, cũng là ngày mà mẹ tao sinh ra chị gái tao, nhưng bởi vì bố tao lúc ấy phải ở bên mẹ mày, lo cho mày điều kiện tối ưu nhất để ra đời, và rồi bỏ mặc mẹ tao cùng chị tao ở nơi bệnh viện quê nhà, điều kiện y tế thiếu thốn khiến chị tao mất vào thời điểm mày được sinh ra. Vì sao cũng là con cái, mà lại có sự khác biệt đến vậy ?

– Tao hiểu cảm giác của mày, nhưng đó không phải là lỗi của tao, tao không có quyền quyết định việc đó.

Liên nghe xong thì cười ha hả :

– Nhưng chính mày là nguyên nhân. Để rồi sau cái chết của chị, và sau khi sinh tao ra, thì mẹ tao cả sức khỏe và tinh thần đều bất ổn. Bố thì chỉ mải mê làm lụng kiếm tiền, bao nuôi cho cái loại rẻ rách không được công nhận như mày, còn trong chính gia đình tao, 1 người mẹ lâu lâu lại lên cơn sảng vì mất con khiến cho tuổi thơ tao trở nên thật bất hạnh.

Nói đến đây, tôi thấy gương mặt Liên ngày càng u tối. Nó không khóc, nhưng tôi cảm thấy được sự chua chát từ sâu thẳm bên trong nó.

– Mày thấy mày có phải là đứa ngáng đường hạnh phúc của một gia đình hay không ? Mày thấy nhiêu đó đã đủ khiến tao hận mày đến tận xương tủy hay chưa ?

Tôi im lặng không trả lời, tôi hiểu những gì nó chia sẻ, tôi đồng cảm với sự mất mát của nó, nhưng suy cho cùng, tôi đâu có muốn mọi việc trở nên tồi tệ như thế đâu ?

Liên tiến đến gần tôi, theo bản năng tôi lùi lại 1 bước phòng thủ, tôi sợ nó lại tính làm gì mình, nhưng không, nó chỉ đưa tay nâng cằm tôi lên rồi say sưa ngắm nghía, 1 chặp nó bảo :

– Đó chỉ là 1 chuyện thôi, còn 1 chuyện khác mà tao cảm thấy hận mày vô cùng.

Nó tiếp tục :

– Mày đừng giả nai giả tịch nhìn tao bằng ánh mắt đĩ điếm ấy, sau tất cả thì mày vẫn chỉ là kẻ thua cuộc thôi bà chị của tôi ạ.

Tôi đang không hiểu nó muốn nói tới chuyện gì thì nó bật cười rồi lấy điện thoại cho tôi xem 1 bức hình, trong bức ảnh đó là Chiến đang đỡ tôi vào khách sạn trong lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi nhìn nó với ánh mắt đầy khó hiểu :

– Bức hình này là sao ?

– Sao trăng gì nữa. Mày cướp bồ tao ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà còn làm bộ làm tịch à.

Liên nói tới đây, cả người tôi cứng đờ lại, chuyện quái gì đang diễn ra thế này, tại sao Liên lại là người yêu của Chiến cơ chứ ?

Nó nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nghi hoặc của tôi, rồi hỏi nhỏ :

– Mày không tin đúng không ? Không tin thì tao cho mày xem thêm ảnh này.

Bức ảnh Liên gởi tôi xem là bức ảnh của nó lúc cấp 3, khi nó mặc chiếc áo dài trắng thướt tha và chụp 1 bức hình selfie cùng Chiến, cả 2 trong ảnh đều nở 1 nụ cười tươi rói và vô cùng rạng rỡ, nó nhìn tôi, bật cười khoe quá khứ của mình :

– Tao với anh Chiến yêu nhau từ khi tao học lớp 11 tới giờ, ngót nghét thời gian cũng đã được 5 năm bên nhau, ấy vậy mà mày xuất hiện chen ngang, và rồi Chiến đã phản bội tao để quấn quýt bên mày. Mày thấy điều đó có đáng để tao hận mày cả đời không Phương Anh ?

Tôi cực kì shọck với những gì Liên vừa nói, chẳng lẽ mọi thứ lại tồi tệ đến mức như thế sao ? Tôi không tin Chiến là người như thế, tôi không tin sự chân thành trong những tháng ngày qua tất cả đều là giả dối. Liên thấy tôi như vậy thì cười khẩy, cô ả bĩu môi nói bóng gió :

– Tao chỉ kể cho mày nghe thế thôi, còn mày tin hay không tin thì điều đó với tao chẳng còn quan trọng nữa, dù gì đi chăng nữa thì tao với Chiến cũng sẽ lấy nhau thôi mà. Anh ta có đi lang bạt nơi này nơi kia, đi phiêu du khắp chốn tìm kiếm hoa thơm cỏ lạ rồi cuối cùng cũng sẽ trở về nơi chính anh ta thuộc về thôi. Mày nhìn xem, đây là hình ảnh 2 đứa tao vừa đi lựa nhẫn cưới này, mới chỉ ngày hôm qua thôi đó.

Liên chìa ra cho tôi xem bức ảnh cô ta và Chiến đang cùng nhau thử nhẫn cưới, hình ảnh thực tế đập rành rành vào mắt tôi như vậy, thì bảo sao tôi không tin được cơ chứ.

Vả lại sau tất cả, tôi với Chiến cũng chẳng còn gì nữa rồi, chúng tôi đã kết thúc với nhau mọi chuyện kể từ cái đêm hôm ấy, cái đêm mà tôi dùng 50 triệu tiền mồ hôi công sức của mình để thuê anh. Nhắc đến 50 triệu mới nhớ, nếu Chiến đã là người yêu Liên, nếu họ đã yêu nhau với khoảng thời gian lâu như thế, gia cảnh Liên cũng không phải dạng vừa, tiền bạc cô ta cũng không phải là ít, vậy hà cớ gì lại chọn quen Chiến, về mặt tài chính, Chiến cũng đâu bằng 1 xí xi so với Liên. Tôi nghĩ đến đó, vô thức buột miệng hỏi :

– Tao tưởng mày phải chọn đại gia để quen, cuối cùng vẫn chấp nhận chọn 1 người chồng không có gì trong tay cả à ?

Liên bật cười, mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi :

– Ai bảo mày Chiến không có gì trong tay ? Mày có biết gia đình anh ta giàu có cỡ nào không ? Mày có biết tiền của nhà Chiến thậm chí gấp 10 lần nhà tao hay không ?

– Không thể nào như thế được.

– Mày giả nai giỏi lắm Phương Anh ạ, mày mồi chài câu dẫn người ta biết bao nhiêu tháng qua mà lý nào mày không biết anh ta chính là Con trai trưởng của giám đốc bệnh viện lớn nhất thành phố, Tổng giám đốc của hơn 100 chuỗi cửa hàng điện tử kéo dài từ Bắc tới Nam ?

Tôi nghe xong tin tức này thì đầu óc trở nên chếnh choáng, mọi thứ đến với tôi thật quá dồn dập, và đặc biệt là thông tin về anh, 1 người mà từ trước tới giờ tôi chỉ đinh ninh trong đầu là người bình thường, đến với tôi vì tiền, mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ mua bán đổi chác thì thực tế lại là 1 người có tất cả mọi thứ.

Vậy rốt cuộc lý do tại sao anh lại đến với tôi, động cơ nào khiến anh vẫn thản nhiên nhận những đồng tiền mà tôi gởi cho anh từ ngày này qua tháng nọ ?

Liên thở dài thườn thượt, nó cất giọng kết thúc toàn bộ mọi thứ :

– Tao nghĩ là mày đã hiểu tất cả những gì đang diễn ra rồi phải không ? Tao hiểu rằng mày đã biết chính mình là nhân tố đem lại khổ đau cho người khác rồi phải không ? Và bây giờ tao cần mày biến mất khỏi cuộc sống của tao càng sớm càng tốt.

Tôi mím chặt môi, phản ứng lại ngay :

– Nếu tao không đồng ý đi thì sao ?

– Đến giờ mà đầu óc của mày vẫn còn ương bướng hả Phương Anh ? Mày nghĩ rằng mày không đi thì tao sẽ để yên cho mày à ? Mày nhìn thấy bà Vú của mày nằm bên giường kia không ? Nếu nghĩ cho bà ấy thì lại đây và kí tên vào tờ giấy này, sau đó nghe theo sự sắp đặt của tao, biến khỏi đây ngay tức khắc.

Liên đưa tờ giấy ra trước mặt tôi, trên nội dung tờ giấy có đề thông tin : Tôi quyết định từ giờ về sau, toàn bộ gia sản mà bố tôi có để lại cho tôi dưới bất cứ hình thức nào tôi cũng sẽ từ chối nhận, và để lại toàn bộ những tài sản đó cho em gái cùng cha khác mẹ với tôi : Nguyễn Thị Hồng Liên.

Tôi nheo mắt nhìn Liên đầy khó hiểu, tại sao nó lại phải cố gắng làm điều này ?

Nó khoanh tay giải thích :

– Mày kí giấy đó, hoặc là Vú mày sẽ không được tao tiếp tục cho chữa trị, mà mày biết rồi đấy, tình trạng của Vú mày không nằm ở Viện thì cũng sẽ không sống nổi đâu.

Thì ra, mọi thứ đã nằm trong sự tính toán của nó. Nó dùng Vú để uy hiếp tôi, và có lẽ, nó đang muốn tách tôi ra khỏi đời sống của nó càng nhanh càng tốt…

Đứng giữa sự sắp đặt này, tôi thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ còn mỗi Vú là người thân gần nhất với tôi mà thôi.

Tôi giật tờ giấy trên tay Liên, đưa bút mạnh mẽ kí vào mà không hề suy nghĩ. Nét bút vừa dứt, thì cũng là lúc thằng đầu trọc đi cùng nó đánh mạnh vào gáy tôi ở phía sau…

Ps : Có ai đọc đoạn này mà khóc ko ?

Pss : Mai là đoạn kết rồi mn ạ, sau đoạn kết sẽ là đoạn ngoại truyện. Nt sẽ chưa được Post trên FB tại thời điểm này, mà thời gian sau mới Post nha mn ơi…( bật mí NT siêu dài, đọc mỏi mắt, và đã được Post hết trong n.h.ó.m riêng, n.h.ó.m có thu p.h.í mn nha), ai muốn hiểu tất tần tật về Phương Anh, về Chiến, về diễn biến đến cuối cùng thì i.b vào n.hó.m ủng hộ tg ạ, nhiều chị em đọc xong khóc quá trời khóccc, v mà em lại thấy vui mới ghê ☹️, vì em thấy chí ích mình đã xây dựng thành công bôk truyện này 🙆🏻‍♀️)

Còn ai chưa có đk ủng hộ em, thì mn vẫn tương tác yêu thương bé nhaaaa, bé chăm chỉ viết cho mn 1 bộ truyện dễ thương mà lị, sau này bé sẽ Post Nt ra ngoài mn nha ❤️, yêu cả thương 😘

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN