Diệt Thiên Truyền Thuyết
Chương 15: Ưu ái
“Ngươi vào trong nhận kết quả đánh giá đi.”
Diệt Thiên vui vẻ đi vào bên trong rồi đóng cửa lại, Diệp Long đi qua ngã quẹo thì cũng gặp Diệp Tuyết đang đi vào. Thấy cha của mình xuất hiện nàng ngạc nhiên hỏi:
“Ngài hôm nay không bận việc hay sao mà lại ở đây?”
Diệp Long cười nói:
“Ta có chuyện cần tìm Thái Vũ thế nên mới đến đây, còn ngươi hôm nay sao đến võ quán sớm thế?”
Diệp Tuyết nghe thế liền hồi đáp:
“Thái thúc không thông báo cho cha rằng hôm nay có người trợ tập của ta tới khảo hạch hay sao?”
Diệp Long giả vờ không biết lắc đầu nói:
“Không thấy hắn ta nói gì, thế người kia là ai mà ngươi tuyển làm trợ tập.”
Diệp Tuyết chép miệng thở dài một tiếng rồi nói:
“Hắn ta tên Diệt Thiên là bạn học cùng lớp của ta, người này cực kỳ đáng thương lại còn muốn đi làm thợ săn. Ta giới thiệu công việc kèm điều khoản không cho gia nhập tổ chức khác trong vòng hai năm để hắn khỏi đi chịu chết.”
Diệp Long cười nói:
“Có vẻ ngươi rất có thiện cảm với người này thì phải?”
Diệp Tuyết cũng chẳng quá quan tâm tới ẩn ý của cha mình mà thẳng thắn nói:
“Trong những người cùng lứa thì có lẽ hắn ta là người tốt nhất ta từng gặp, chưa kể bản thân ta cũng chứng kiến hắn ta luyện tập thế nên đảm bảo làm trợ tập rất tốt. Nhà hắn cũng gần chỗ ở của ta nên kia ta chán có thể bảo hắn đàn cho ta nghe, khi đói có thể hắn nấu cho ta ăn.”
Diệp Long cười phá lên xoa đầu của nàng:
“Tưởng ngươi tuyển trợ tập hóa ra hắn ta còn phải kiêm luôn bảo mẫu, thế thì phải bảo Thái Vũ tăng lương cho thằng nhóc đó rồi.”
Diệp Tuyết cười hớn hở nói:
“Tiền thì không cần đâu nhưng nếu ngài có thể nhờ Thái thúc cho hắn ta thêm tài nguyên tu luyện đi, người này cũng cực kỳ tài năng khi không có tài nguyên vẫn có tu vi gần bằng ta, hỗ trợ hắn tương lai Thiên Vương tinh sẽ có thêm một cao thủ.”
Diệp Long nụ cười đầy trêu ghẹo vẫn không rút đi mà càng nồng đậm hơn nhẹ giọng hỏi:
“Thế chính ngươi cũng chưa dám nói mình tương lai sẽ trở thành cao thủ sao dám chắc hắn ta sẽ trở thành cao thủ. Nhỡ đâu đầu tư xong lại đổ xuống sông xuống biển hết thì sao, ta còn mặt mũi nào trước mặt Thái thúc nữa.”
Diệp Tuyết bĩu môi nói:
“Ngài không nói thì ta tự đi nói.”
Nói xong thì nàng bỏ đi, thấy nàng ta vừa khuất bóng thì nụ cười trên khóe môi của Diệp Long biến mất.Mở lên quang não tìm cái tên Từ Nam đang định ấn vào thì hắn ta dừng lại.
Chắp tay sau lưng thở ra một hơi rồi khẽ thì thầm:
“Thôi để một thời gian sau xem thế nào đã.”
Diệt Thiên hồi hộp đi vào phòng thì thấy Thái Vũ mỉm cười nhìn mình, đợi cho Diệt Thiên đi tới Thái Vũ nói:
“Bây giờ sẽ có hai loại đãi ngộ ngươi có thể nhận tùy ngươi lựa chọn, tất nhiên đã là đãi ngộ tốt nhất với thành tích khảo hạch của ngươi rất vượt trội. Mười triệu một tháng và hai viên Nguyên Thạch sơ cấp đó là cái thứ nhất, cái thứ hai là một khối trung phẩm cùng một trăm ngàn tiền lương.”
Diệt Thiên không do dự dù chỉ là nửa giây:
“Ta chọn cái thứ hai.”
Thái Vũ lấy ra quang não chỉnh xuất hợp đồng, một lúc sau thì gật đầu nói:
“Mọi thứ đã xong, ngươi có thể dùng thẻ thành viên để đi lấy tài nguyên cho mình. Lưu ý là trong vòng nửa năm ngươi cứ thăng một tiểu cảnh ta sẽ đặc biệt thưởng cho ngươi ba viên trung phẩm Nguyên Thạch, ba bậc thì ba mươi viên.”
Diệt Thiên ánh mắt sáng lên hỏi:
“Nếu ta thăng hẳn một đại cảnh thì sao?”
Thái Vũ ngẩn người sau đó cười nói:
“Ngươi đã nghe nói đến Nguyên Thạch Thượng phẩm hay chưa, nếu ngươi thực sự thăng tiến một đại cảnh thì ta cho ngươi một viên.”
Nói xong hắn ta ném cho Diệt Thiên một cái thẻ rồi rời đi, đẩy cửa ra thì thấy Diệp Tuyết đã đứng đợi sẵn. Hắn ta không để Diệp Tuyết nói gì mà chỉ Diệt Thiên rồi nói:
“Kết quả rất tốt, hai người có thể tập luyện luôn từ bây giờ.”
Vụt một cái Thái Vũ đã biến mất, Diệp Tuyết tạm bỏ qua ít nghi hoặc rồi hỏi Diệt Thiên:
“Đã ngộ thế nào?”
Diệt Thiên cười nói:
“Một trăm ngàn tiền lương….”
Diệp Tuyết trợn mắt cắt lời:
“Một trăm ngàn để đuổi ăn mày sao, để ta đi hỏi xem tại sao lương thấp thế.”
Nàng quay đầu thì bị Diệt Thiên kéo tay lại rồi nói:
“Ngươi hiểu nhầm hồi, tuy lương thấp nhưng ta còn được một viên trung phẩm Nguyên thạch nữa. Đối với ta đãi ngộ như thế đã là quá lớn rồi ngươi đừng làm phiền bọn họ nữa.”
Diệp Tuyết tưởng mình nghe nhầm hỏi lại:
“Một nguyên thạch trung phẩm?”
Diệt Thiên mỉm cười nói:
“Ta cũng không ngờ Thiên Long võ quán lại hào phóng như thế đấy.”
Diệp Tuyết rất thật thà nói ra:
“Ta là hội viên cao cấp đóng gần năm trăm triệu một tháng nhưng cũng chỉ nhận được năm trăm viên Hạ phẩm ngươi còn gấp đôi cả ta.Chắc quán chủ nhìn ra tiềm năng gì đó ở ngươi thế nên mới bỏ ra nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, ngoài cái đó ra ngài ấy còn nói gì nữa không?”
Diệt Thiên mí mắt hơi giựt giựt khẽ giọng nói:
“Ngài ấy còn nói trong vòng nửa năm ta cứ thăng một tiểu cảnh ngài ấy sẽ đặc biệt thưởng cho ngươi ba viên trung phẩm Nguyên Thạch, ba bậc thì ba mươi viên. Lúc ta hỏi nếu thăng một đại cảnh thì sao thì ngài ấy nói sẽ cho ta một viên Thượng Phẩm Nguyên thạch.”
Diệp Tuyết khó tin nói:
“Thượng phẩm nguyên thạch chính là tháng lương của ngài ấy, tuy rằng ngươi cực kỳ khó có khả năng đạt được một đại cảnh giới trong vòng nửa năm nhưng để ngài ấy hứa đã là quá mức kinh khủng rồi.
Ngươi cói như gặp vận may quá lớn, vừa được quán chủ khảo hạch lại còn được ngài ấy đặt vào mắt. Cháu gái như ta xin xỏ mãi mới được một nửa của ngươi, ngươi phải cố gắng đừng phụ lòng ngài ấy.”
Diệt Thiên hơi ngỡ ngàng khi một người không quen không biết ưu ái như thế, Tuyết Tình thì bản thân có ân với nàng không nói nhưng người kia thì mới gặp lần đầu.
Nhưng như thế thì càng tốt, hắn sẽ càng tu luyện nhanh hơn sẽ có tu vi cao hơn. Ở thế giới này muốn làm bất cứ cái gì cũng phải có thực lực, có lẽ khi hắn mạnh mẽ thì có thể trả ơn sau.
Hắn ta cầm tấm thẻ lên cho nàng xem rồi hỏi:
“Vừa nãy ngài ấy bảo ta đi lãnh tài nguyên tháng này ngươi biết chỗ thì dẫn ta đi.”
Diệp Tuyết dẫn hắn ta tới phòng tài nguyên, người trông nom là một trung niên đại thúc cơ bắp cực kỳ lực lưỡng. Thấy hai người tới hắn ta ngạc nhiên hỏi:
“Mới đầu tháng đã tới đây làm gì?”
Diệp Tuyết nhanh nhảu nói:
“Thái thúc thúc bảo hắn ta tới đây lãnh tài nguyên tu luyện, Lam thúc ngươi giúp hắn nhanh nhanh để chúng ta còn đi về.”
Lam Phong tuy cảm thấy lạ lùng nhưng vẫn nói:
“Đưa thẻ đây cho ta xem.”
Diệt Thiên ngoan ngoãn đưa thẻ cho Lam Phong để hắn ta kiểm tra, xác minh thông tin xong thì Lam Phong giật cả mình. Đang gác hai chân nên bàn thế nên khiến hắn suýt chút nữa ngã về sau, có điều thông tin không giả thế nên hắn lấy Nguyên thạch cùng tiền cho Diệt Thiên.
Đợi hai người đi xa hắn mới gọi điện cho Thái Vũ:
“Quán chủ sao lại cho tài nguyên lớn như vậy chỉ để cho một người trợ tập?”
Thái Vũ thản nhiên cười đáp:
“Tiểu tử kia tu vi có vẻ bình thường nhưng đó là thành quả khi chưa từng có tài nguyên tu luyện hỗ trợ, quan trọng nhất ta cảm thấy hắn có duyên có thể giúp được chúng ta thế nên mới đánh cược một phen.”
Lam Phong cười vui vẻ nói:
“Đã tính liều một phen sao không làm lớn một tý.”
Thái Vũ lắc đầu nói:
“Có quá dễ dàng sẽ khiến tiểu tử kia không biết trân trọng, ta phải quan sát xem hắn ta có đáng tin cậy không cái đã. Cho ngươi biết Diệp Long con gái bây giờ dính lấy tiểu tử này, nếu hắn thực sự….. nói thế thôi ngươi hiểu ý ta chứ.”
Lam Phong không trả lời chỉ có tiếng cười còn văng vẳng tới khi cuộc điện thoại kết thúc.Diệt Thiên chở Diệp Tuyết về nhà nấu ăn cho nàng sau đó tưởng nàng sẽ về nhà nhưng không, nàng nằm trên ghế sô pha coi ti vi một cách không thể tự nhiên hơn.
Cầm hai ly nước đi ra rồi hắn ta ngồi coi ti vi với nàng, cứ như vậy coi một mạch hai tiếng đồng hồ. Nàng coi hoạt hình cười như được mùa còn Diệt Thiên thì thắc mắc tại sao nàng không tới phòng tập.
Đến tận khi Diệt Thanh Vân trở về thì thấy cả hai người kia vẫn chăm chú coi hoạt hình, nàng khó hiểu lên tiếng hỏi:
” Hai người không đi tập luyện lại ngồi ở đây làm gì, với lại chuyện khảo hạch thế nào rồi. Đừng nói thất bại sau đó ngồi đây coi phim hoạt hình chung với nhau đấy nhé.”
Diệp Tuyết quay lại nhìn Diệt Thanh Vân cười nói:
“Ngươi đừng đùa như thế, anh trai ngươi không những đạt chuẩn mà còn lọt vào mắt xanh của quán chủ. Nói ra ngươi không tin nhưng tài nguyên của anh trai ngươi nhận được còn hơn người bỏ tiền ra học tại đó như ta.”
Diệt Thanh Vân bỏ cặp xuống lập tức hỏi han với gương mặt đầy hứng thú:
“Ghê gớm vậy sao?”
Diệp Tuyết gật đầu cười đùa:
“Hắn ta nhận được hẳn một viên trung phẩm Nguyên thạch loại tốt nhất, ta thì bỏ tiền ra học chỉ nhận được một nửa so với hắn. Hôm nay ta tính nghỉ một bữa để tổ chức ăn mừng nên mới đợi ngươi về.”
Diệt Thiên thì ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, hắn còn tưởng nàng chiều tối sẽ đi tập luyện nào ngờ hoàn toàn không phải. Nàng quay qua hỏi:
“Ngươi làm sao thế?”
Diệt Thiên ngậm miệng lại lắc đầu khẽ nói:
“Không có gì, ngươi muốn ăn mừng sao không nói với ta trước để còn đi chợ sớm.”
Diệp Tuyết cười nói:
“Ngươi gặp chuyện vui như thế lại không tính ăn mừng sao, đừng nói với ta ngươi muốn đi tập luyện luôn trong ngày đấy.”
Diệt Thiên gãi đầu không biết trả lời làm sao cho phải, Diệp Tuyết thấy thế lắc đầu nói:
“Ngươi như vậy là không được rồi nhưng cũng không có vấn đề bởi ta sẽ bảo người chuẩn bị nguyên liệu giúp. Bây giờ ngươi liệt kê những thứ cần mua đi ta bảo họ mua giúp, đảm bảo nhanh gọn lẹ.”
Diệt Thiên lắc đầu nói:
“Không cần đâu, để người khác chọn nguyên liệu ta không yên tâm, các ngươi đợi ở nhà ta đi mua đồ ăn rồi về nấu.”
Diệt Thanh Vân nghe thế vẻ mặt hớn hở muốn đi cùng hắn nhưng Diệp Tuyết đã nhanh nhảu:
“Ngươi cho ta đi chung với, đi để xách đồ cũng được. Ta muốn học nấu ăn thì cũng phải học cách chọn nguyên liệu chứ.”
Diệt Thiên đương nhiên không phản đối, đợi hai người đi rồi Diệt Thanh Vân mới vỗ đầu khó hiểu:
“Hai người này đều kỳ lạ giống hệt nhau, chẳng biết trong đầu họ đang nghĩ cái gì nữa.”
Thực ra Diệp Tuyết chẳng nghĩ gì còn Diệt Thiên nghĩ quá nhiều, hai người ở cạnh nhau mới tạo ra những tình huống dở khóc dở cười như thế. Nhưng cũng chính nhờ thế là cả hai phát hiện ra nhiều thứ rất thú vị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!