Thiên Lang Truyền Kỳ - Chương 2: Quyết Chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Thiên Lang Truyền Kỳ


Chương 2: Quyết Chiến


“Hàn Thiên Vũ, nếu ngươi bỏ lại đứa bé bổn toạ hôm nay sẽ cho ngươi một con đường sống.”

Nói xong Anh Đề Dự tung mình lên bầu trời, thi triển hàng loạt chưởng pháp về phía Hàn Thiên Vũ, chưởng pháp như lưu tinh hạ thế, cày nát cả đại địa, cây cối xung quanh bị đánh bật gốc, trôi theo những luồng sóng xung kích.

Hàn Thiên Vũ duy trì một thân pháp kì dị, nhanh như thiểm điện, tránh né toàn bộ những tia kình lực toả ra, mặt đất bắt đầu dung chuyển, Hàn Thiên Vũ cố gắng ổn định thân hình, cặp mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Anh Đề Dự trên không trung, vận khí, thanh kiếm trên tay vung lên, tung ra một tia kiếm khí hình lưỡi liềm, quét về phía Anh Đề Dự.

Thấy vậy, Anh Đề Dự vung thanh đại kiếm trong tay, toả ra một luồng kình khí bá đạo, chặn lại kiếm khí của Hàn Thiên Vũ,

Ầm Ầm

Một luồng sóng xung kích lại tiếp tục toả ra, cả một vùng đất vốn đã trơ trọi lại do hai người giao thủ, cát đá bay tứ tung khiến nó bị san bằng thành bình địa, con tuấn mã của Anh Đề Dự lúc này cũng sợ hãi lùi lại cả gần trăm dặm, chứng kiến hai kẻ đáng sợ đang giao chiến.

Anh đề dự lúc này đã đáp xuống mặt đất, có thể nhìn kỹ, phía vai của bộ giáp đen của hắn xuất hiện một vết xước khá sâu, nhưng vẫn chưa thể chạm đến da thịt,

Trong lòng hắn kinh hãi, không ngờ được rằng đòn đánh lúc đó tưởng chừng như vô hại lại mạnh mẽ đến vậy, suýt chút nữa vì khinh địch mà nếm quả đắng.

Không để cho Anh Đề Dự kịp ổn đỉnh, Hàn Thiên Vũ lao đến, dùng hết tuyệt học bình sinh trong cơ thể, tấn công vào nhưng chỗ hiếm yêu trên bộ giáp, của Anh Đề Dự, mỗi đòn đánh đều như muốn kết liễu mạng sống của đối phương, không một chút khoan nhượng.

Anh Đề Dự bình tĩnh chống trả, cơ thể của hắn đồ sộ, cao gần gấp đôi Hàn Thiên Vũ nhưng tốc độ lại không hề kém cạnh, liên tục trong một hơi thở mà chống đỡ được hơn ba trăm chiêu, thậm trí nhiều lúc phản công, suýt lấy được cái đầu của Hàn Thiên Vũ

Nhận thấy tình thế bất lợi, hắn bèn sử dụng hết mười thành công lực vào khinh công, ném thanh đại kiếm về phía trước đánh lạc hướng, rồi nhanh như chớp vòng về phía sau Hàn Thiên Vũ, tay trái chộp đến đứa bé trong tay nải, tay phải hoá thành chưởng hình chụp về phía đầu Hàn thiên Vũ

Hàn Băng Chân khí

Ầm

Một tiếng gió lạnh mãnh liệt từ phía sau Hàn Thiên Vũ nổi lên, hắn sau khi đánh chệch hướng thanh đại kiếm, ngay lập tức hắn vận quyền, dùng hết sức quay về phía sau, mang theo một khí thế vô cùng cuồng bạo, cùng Anh Đề Dự chạm nhau một chưởng.

Liệt Hoả Chưởng

Ánh mắt của Anh Đề Dự loé lên, không nghĩ tới Hàn Thiên Vũ có thể nhanh như vậy phản kích, sát cơ không ngừng bắn tới, lực lượng trong tay không ngừng bộc phát.

Oanh

Lại một luồng sóng sung kích toả ra bốn phương tám hướng, ngay lập tức Hàn Thiên Vũ và Anh Đề Dự bị đẩy cách xa nhau hơn 30 trượng, nhận thấy Anh Đề Dự không còn thanh đại kiếm trong tay, Hàn Thiên Vũ ngay lập tức lao lên, thi triển kiếm kỹ bay đầy trời.

“lưu tinh bài vân kiếm kỹ”

Đối mặt với từng đòn kiếm kỹ như ngàn vạn tia sao băng đánh tới, Anh Đề Dự vận công, tạo lên “Hộ Thân Cường Khí” dùng tay không tiếp nhận, vung quyền đánh bật ra hàng loạt tia kiếm ý, chiêu kiếm này cũng là thứ đã làm trọng thương đại tướng quân của cự tộc Mã Thừa Lý , lúc trước khi nhìn Hàn Thiên Vũ và Mã Thừa Lý giao thủ nên hắn cũng nhận biết qua, không thể khinh thường.

Hàn Thiên Vũ càng đánh càng hăng, muốn lợi dụng đối phương không có binh khí trong tay để kết thúc đối thủ, một phần là do tác dụng phụ của hắc huyết sắp phát tác, hai là truy binh sẽ xuất thiện bất cứ lúc nào, đến lúc đấy thì chết là cái chắc, cặp mắt của hắn đỏ bừng, từng tia máu màu đen càng lúc càng xuất huyện rõ ràng, khuôn mặt đã trắng bệch nay còn trắng hơn trước.

Những đường kiếm như bão vũ liên tục lục lọi mọi ngõ ngách ẩn sau chiếc giáp sắt của Anh Đề Dự thì đột nhiên trên thân Hàn Thiên Vũ xuất hiện một tia sơ hở, bắt kịp tình thế ngay lập tức, Anh Đề Dự tung ra một quyền sấm sét về phía trước ngực Hàn Thiên Vũ.

“ Thái sơn toái không quyền”

Từng tiếng xương gãy xuất hiện, chịu một quyền này, xương sườn của hàn thiên vũ bị đánh gãy, đâm thẳng vào phổi của hắn, suýt chút nữa là trúng vào tim.

Nhưng tia sơ hở này cũng là do Hàn Thiên Vũ cố tình tạo ra, hắn muốn lưỡng bại câu thương với Anh Đề Dự, ỷ vào đặc thù cơ thể và lọ thuốc hắc huyết vẫn chưa mất tác dụng để mà chiếm lợi thế.

Như đã biết trước đường đi nước bước của đối phương, Hàn Thiên Vũ cố gắng chịu một quyền, máu huyết trên miệng phun ra, hắn gắng gượng, lợi dụng phản lực, lách mình qua bên trái, thanh kiếm trong tay đâm thẳng một đường về phía giữa đầu Anh Đề Dự,

“Vô ảnh thần kiếm chưởng”

Biết đã bị mắc bẫy của Hàn Thiên Vũ, Anh Đề Dự dùng hết sức bình sinh lắc mình qua bên phải , tránh né đường kiếm của đối phương..”nhưng vẫn không thể nào kịp”

Rầm

Một tiếng nổ lớn vang lên, Anh Đề Dự kịp giữ lấy cho mình một mạng, nhưng đường kiếm kia đi quá nhanh, Hàn Thiên Vũ đã tước đi Mắt Trái của hắn, chiếc mũ sắt bay đi, xung lực từ đường kiếm vẫn chưa kết thúc bay ra phía sau Anh Đề Dự, tạo ra một cái rãnh lớn ở ngọn núi xa xa.

Lạch cạch

Ngay lúc này khuôn mặt của Anh Đề Dự vặn vẹo xuất hiện, khuôn mặt to lớn góc cạnh, ánh mắt như một con mãnh hổ, một bên hốc mắt của hắn sâu hoắm vì đã bị Hàn Thiên Vũ móc ra, máu tươi chảy dòng dòng tuyết trắng, trông cực kỳ đáng sợ.

Hàn Thiên Vũ nhổ ra một ngụm máu đen xì trong miệng, xương ngực của hắn do bị Anh Đề Dự đánh gãy do tác dụng của hắc huyết cũng từ từ hồi phục, từng tiếng xương gãy giòn tan đang được gắn liền lại với nhau nghe mà sởn da gà, hắn lùi lại phía sau ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn Anh Đề Dự,

Mặc dù một bên mắt bị mất đi, Anh Đề Dự cũng không hổ danh là bậc quân vương, không lao lên liều mạng với Hàn Thiên Vũ, vì hắn nhận thấy thương thế do một quyền lúc nãy lên người Hàn Thiên Vũ cũng đã hồi phục, trong lòng hắn bây giờ là sự kinh sợ đối với tên nhân tộc nhỏ bé ở phía trước.

Nếu bây giờ liều mạng một phen cũng chưa chắc giành được phần thắng, trái lại còn có thể ăn phải quả đắng, một đòn vừa rồi của Hàn Thiên Vũ làm hắn mất hết ý trí chiến đấu, không ngờ tên nhân tộc nhỏ bé này công lực thật thâm hậu, kỹ sảo chiến đấu lại quá ranh ma.

-Hàn Thiên Vũ mối thù này, sau này bổn toạ nhất định sẽ đòi lại bằng được.

Nói rồi, Anh Đề Dự rút ra từ trong áo giáp một tấm lệnh bài, lật tức bóp nát, ngay lập tức một luồng sáng kỳ ảo cuốn quanh thân của hắn, rồi một ánh sáng xanh lam loé lên, Anh Đề Dự biến mất không một tăm hơi.

Con tuấn mã của Anh Đề Dự nhận thấy chủ nhân đi xa, ngay lập tức tung vó chạy trốn, cơn bão tuyết cũng lập tức rút đi, để lại một vùng đất trơ trọi sau cuộc giao chiến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN