Khí Phách Trọng Sinh: Nghịch Thiên Cuồng Nữ Khuynh Thiên Hạ - Chương 8: Dùng nhân duyên đổi thời gian chảy ngược.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Khí Phách Trọng Sinh: Nghịch Thiên Cuồng Nữ Khuynh Thiên Hạ


Chương 8: Dùng nhân duyên đổi thời gian chảy ngược.


Tác giả: Hoài Nha Đầu
Editor + beta👑Mon👑

—— Tây Tấn quốc vương cung, trưởng lão điện. ——

Mộ Dung Duẫn Thần lạnh lùng ngồi đối diện nhìn mười vị trưởng lão.

“Trẫm muốn nay sao trời nghịch chuyển, thời gian chảy ngược.”

“Bệ Hạ người hẳn nên biết làm như vậy ngài phải lấy thứ quan trọng nhất ra trao đổi” một lão nhân đầu bạc đứng ra nói

“Ha ha! Thứ Trẫm quan trọng nhất đã mất đi.” Mộ Dung Duẫn Thần cười ha hả, trong mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Mộ Dung Duẫn Thần xoay người đưa lưng về phía mười vị trưởng lão nói:”Dựa theo lời trẫm nói là làm Trẫm lấy nhân duyên ra trao đổi điều kiện, trong vòng hôm nay cho Trẫm biết đáp án.”

Nói xong Mộ Dung Duẫn Thần đi ra khỏi đại diện.

Vài vị trưởng lão bốn mắt nhìn nhau Mộ Dung Duẫn Thần lấy nhân duyên của chính mình ra trao đổi cái này cũng đại biểu khi thời gian chảy ngược về sao cuộc đời Mộ Dung Duẫn Thần cũng chú định hắn không thể có thê tử cô độc cả quản đời còn lại______

*******
Ngô! cả người Mộ Dung Lưu Thư đần độn sau đó chính là cảm giác bị đè ép bên tai còn truyền đến tiếng nữ tử hét lớn.

Này! Rốt cuộc chuyện này là sao? Chính nàng không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ nàng đang ở địa ngục mà tiếng hét thảm đó là của lệ quỷ chịu hình phạt?

“Sinh rồi, Sinh rồi A? Là một Tiểu Thư” kèm theo đó là một tiếng hét to Mộ Dung Lưu Thư cảm giác mình bị một đôi tay bế lên kế tiếp một đôi bàn tay to ở trên người nàng không chút kiêng nể sờ tới sờ lui.

Chuyện này, đối với nàng tuyệt đối là một sỉ nhục Mộ Dung Lưu Thư muốn mở to mắt nhưng nàng làm thế nào cũng không thể mở to mắt, chỉ có thể nâng bàn tay đánh tới.

Loại cảm giác hiện tại của nàng chính là lấy trứng chọi với đá.

“Tiểu Thư lớn lên nhất định thật xinh đẹp, phu nhân chúng mừng ngài” âm thanh kia lại tiếp tục vang lên.

Tiếp theo Mộ Dung Lưu Thư cảm nhận mình bị vải vóc bao lại tiếp đó rơi vào một cái ôm thật ấm áp.

Mùi vị Mẫu thân? Đây chính là mùi vị của mẫu thân!.

Mộ Dung Lưu Thư giật mình, đây là có chuyện gì? Sao mẫu thân lại bên cạnh nàng?.

Tiếp theo nàng cảm nhận mình bị ôm ôm vào lòng ngực ấm áp đó là mùi vị của mẫu thân, nàng được mẫu thân chính mình ôm vào ngực? Trong miệng cũng bị nhét một vật mềm mại một cổ hương thơm tiến vào mũi nàng.

Thật đói! Mộ Dung Lưu Thư ngậm lấy vật mềm mại cắn xuống một ngụm vật mềm mại cũng không có bị nàng cắn xuống còn trào ra một ít chất lỏng chảy vào trong miệng nàng mùi vị kia rất tuyệt hảo.

Đương nhiên cũng có thể là do nàng quá đói Mộ Dung Lưu Thư tham lam hút lấy vật mềm mại thẳng tới bụng phình to nàng mới bằng lòng buông ra.

“Tiểu Thư nghe nói mới vừa rồi đột nhiên trời hiện mây đỏ vạn vật sống lại, trong cung cũng truyền đến tin tức Phượng Hoàng Thụ đã chết héo hơn ba ngàn năm cũng sống lại, còn có vừa rồi toàn bộ Tề gia được Ngũ Thải quang mang bao lấy thật thực rất xinh đẹp.”

Một thanh âm nữ nhân đột nhiên vang lên ở bên tai tiếp đến lại là một cái nữ nhân khác:” Phải không? Hẳn là Dị tượng đi”

Là âm thanh của mẫu thân đối với âm thanh của mẫu thân mặc dù đã qua mười bốn năm ,Mộ Dung Lưu Thư nghe một chút liền có thể nhận ra.

Chuyện này, rốt cuộc là sao lại thế này? Chính nàng vì cái gì không thể mở mắt ra, còn có những người vừa rồi nói cái gì sinh? Còn có nói cái gì dị những điều này hết thảy có ý tứ gì?.

Dị tượng, Phượng Hoàng Thụ chết héo ba ngàn năm sống lại? Này…..này, chẳng lẽ nàng đây chính là trùng sinh lại thời điểm vừa phát sinh tất cả sự kiện chính ngày nàng vừa sinh ra.

“Tiểu thư,ngài có phát hiện chỗ nào không thích hợp hay không? “

“Không…không đúng chỗ nào?.”

” Tiểu thư, từ khi Đại tiểu thư sinh ra giống như chưa hề khóc bao giờ, Tiểu Thư không phải Đại…Đại tiểu thư là người câm đó chứ.”

“Này________” Âm thanh của mẫu thân có chút kinh hoảng, đây cũng là lần thứ hai Mộ Dung Lưu Thư xác nhận chính mình thật sự trở lại 19 năm trước.

Thật sự tốt quá lần này nàng sẽ thật sự quý trọng cơ hội ông trời ban cho thật tốt bảo vệ mẫu thân càng không cho nàng chịu bất cứ tổn thương nào, càng không cho phụ thân vì thương tâm mà tự bạo chết đi. Tất nhiên nàng càng không bỏ qua tổn thương của Tề Gia còn có Hoàng Bộ Phong Vân luôn lợi dụng nàng.

“Thật sự là vậy, Tiểu Thuần mau đến thỉnh đại phu đến đây xem sao” Tề Tịch khẩn trương nói.

“A? Được, nô tỳ hiện tại liền đi” Tiểu Thuần nói rồi chạy nhanh đi ra ngoài.

“Khanh khách!” Mộ Dung Lưu Thư ở trong lòng Tề Tịch vội vàng cười to.

Ô ô! Nàng mới không phải là người câm càng là nàng thật sự không muốn bị người ta đem lăn qua lật lại kiểm tra đâu, lại không muốn rời đi cái ôm của mẫu thân.

“A? Tiểu thư đang cười nha!”Tiểu Thuần dừng bước chân lại vui vẻ nói.

“Đúng vậy, đứa nhỏ này thật dọa ta chết khiếp” Tề Tịch bất đắc dĩ cười điểm điểm chóp mũi Mộ Dung Lưu Thư.

🎉🎉🎉

Oa oa____

Lần đầu Editor thử vào truyện huyền huyễn ⊙﹏⊙ phân chia các cấp bậc thật sự mùi tịch.

Tương lai quá mù mịt ~~🙈

Hôm nay rảnh tặng một chương~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN