Phù Thủy Cuối Cùng
I. White (5)
Bỗng một tên người hầu đi vào, vẻ mặt căng thẳng thực hiện nghi thức rồi nói: “Thưa bệ hạ, bà lão kia đã trốn mất.”
Aylmer như đoán trước, hắn bình tĩnh nhếch môi, vò đi tờ giấy màu đỏ trên tay, cầm lấy áo choàng bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, Elfleda liền biến thành bộ dạng thiếu nữ vốn có, nàng vội cầm tờ giấy bị vò sắp nát kia, ép thẳng ra để đọc. Đó là một lá thư của vị quý tộc nào đó, nét chữ người này cướng cỏi, nét mực mạnh mẽ, nội dung là muốn quốc vương lập vương hậu.
Chẳng phải là muốn chàng lấy vợ hay sao? Elfleda thất thần. Nàng cầm lây tờ giấy vò đi rồi để nguyên trạng như cũ, hóa thân lại thành bướm trắng vốn định đi, vừa bay qua chỗ hành lang gấp khúc thì thấy một ông lão mặc trang phục vô cùng chói mắt, vòng vàng đeo đầy cổ, ông ta không sợ là mấy vật kia kéo lệch cổ luôn hả?
“Ai?” Ông âm trầm hỏi, nhưng xung quanh ta chẳng có ai.
Nàng âm thầm giật mình, đến hô hấp cũng không dám.
“Là ta.” Một âm thanh trầm trầm dễ nghe của nam vang lên, âm thanh kéo dài mang theo mệt mỏi.
“Đêm khuya, Công Tước lại có hứng thú đi đến cung điện của bệ hạ?” Quốc sư Wales không tỏ ra chút sợ sệt nào, ở cái vương quốc này, quyền lực của ông chỉ sau đước vua, còn với vị Công tước này, cùng lắm là ngang hàng thôi.
“Chuyện của ta giờ Quốc sư cũng quản?” Kieran cũng chẳng kiêng nể gì hỏi lại, vốn dĩ hắn cũng chả ưa cái lão thích tỏ ra thanh cao này, ông ta vào hoàng cung chắc rằng cũng chả có ý tốt. Hơn nữa, chính ông ta là người đã đốt làng phù thủy, nơi vô cùng quan trọng đối với hắn.
Quốc sư dường như cũng không muốn nhiều lời, ông trực tiếp giải thích: “Ta nào dám, trời cũng đã khuya, ta về nghỉ, thứ lỗi đi trước.”
Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Kieran vẫn đứng yên không nhúc nhích, xung quanh chẳng có ai, giọng hắn trầm ổn: “Đi theo ta.”
Elfleda theo phản xạ giật mình vỗ cánh vào cái, là đang nói nàng sao?
“Là đang nói ngươi.” Ánh mắt kia chắc chắn là nhìn về phía nàng. Như chưa đủ, hắn lại bổ sung: “Nếu vì chuyện làng phủ thủy thì đi theo ta.”
Sau đó liền một mạch ra khỏi cung điện của quốc vương. Kieran trở về phòng của mình đóng cửa lại, hắn nói: “Ngươi còn muốn ta độc thoại đến bao giờ?”
Elfleda biến ra hình dạng bà lão tóc trắng nhưng lại không giả mù, trực tiếp dùng đôi mắt xanh lục đối diện với hắn, nàng nghiêm túc đánh giá người trước mắt. Nhìn trang phục người này mặc chắc rằng cấp bậc không hề nhỏ, mái tóc đen tuyền có phần rối loạn, đôi mắt hẹp dài như luôn mang ý cười ấm áp, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi nhàn nhạt luôn mang ý cười như không cười. Vẻ đẹp yêu nghiệt này công thêm đôi mắt màu hổ phách kia càng làm tăng thêm sự thu hút của hắn.
Trên đời này, hiếm người có được vẻ đẹp phi thực tế như vậy.
Nàng có cảm giác mình đang đứng trước một vị thần.
“Lão bà, ngoài bà ra còn có phù thủy nào sống không?” Rất lễ phép!
Nhìn vẻ “cháu ngoan” của hắn đối với mình, Elfleda hắng giọng, ra vẻ người đi trước, nàng nhớ đến việc kia, tâm trạng trầm xuống: “Ta có lẽ là phù thủy cuối cùng.”
Nghe được câu trả lời này, niềm hy vọng cuối củng của hắn tắt ngúm. Vậy là người kia… cũng đã mất rồi. Hắn sững sờ vài giây tựa như không biết nói gì, đáp án này đối với hắn là đả kích rất lớn. Nhưng ít nhất làng phù thủy vẫn không bị tận diệt. Hắn nhất định phải bảo vệ lão bà này.
“Bà, bà nhất định phải rời khỏi nơi này, nơi này vô cùng nguy hiểm.”
Nàng thấy vẻ thành khẩn từ hắn, nội tâm xao động nhưng nhanh chóng bày ra gương mặt thù hận: “Ta phải rửa oan cho làng phù thủy. Có phải ngươi biết người gây ra thảm sát này không?”
“Bà không biết?” Kieran khó tin hỏi lại. Người phù thủy này ấy vậy mà kẻ đã giết người thân của mình cũng không hề biết?
Nàng cũng không thể nào kể rằng mình ham chơi cuối cùng lại tìm ra một khu rừng già có nguồn phép thuật kì lạ, đến khi nàng đi ra thì đã thấy khung cảnh làng đang bị thiêu đốt, mẹ nàng liền đẩy nàng vào rừng già rồi dùng phép thuật tàn dư cuối cùng bảo vệ nàng.
Đang định bịa ra câu chuyện thì có tiếng người gõ cửa.
Nàng lần này vội vã liền biến thành một con mèo trắng muốt, nằm gọn trong tay Kieran. Aaa… nàng thật sự nhớ con mèo mập của mình.
Một cô gái ăn mặc mỏng manh bước vào, gương mặt nàng phiếm đỏ, đôi mắt si mê nhìn Kieran, thỏ thẻ: “Công Tước!”
Nhìn bộ dáng khiêu gợi của nàng ta, Elfleda thầm run lên, đây vẫn là lần đầu nàng thấy nữ nhân quyến rũ nam nhân, dù thế nào vẫn còn là thiếu nữ đơn thuần, không tránh khỏi xấu hổ.
Cảm nhận được con mèo run lên, Kieran thầm cảm thấy có phải là vị phù thủy này nghĩ hắn là kẻ háo sắc hay không? Hắn có cảm nghĩ không muốn để lại loại ấn tượng này trong mắt vị phù thủy trên tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!