Khuynh thế thiên tài - Chương 57: Lẳng lơ phiền phức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Khuynh thế thiên tài


Chương 57: Lẳng lơ phiền phức


Lam Dực học viện tại một viện tử nào đó truyền ra tiếng động tranh phong kịch liệt, huyền khí, huyền kỹ va vào nhau ầm ầm thỉnh thoảng bị lạc ra ngoài cửa đập vào mấy gốc cổ thụ khiến chúng nghiêng trái ngả phải, lá cây rụng lả tả đầy đất, những học viên khác chỉ dám đứng ngoài xa tò mò nhìn vào rồi chạy đi mất, cảnh này từ vài ngày trước đã trở thành chuyện thường thấy ở viện tử này rồi.

– Chết tiệt. Lẳng lơ ta nói cho ngươi biết đừng có ức hiếp người quá đáng.

– Lam nhi a, rõ ràng là nàng đang ức hiếp ta.

Nam nhân nào đó dùng giọng điệu ủy khuất lẫn trêu tức chọc cho Vân Lam giận đến xù lông, rõ ràng nàng đang cùng hắn so chiêu vậy sao đến miệng hắn sự việc trở nên ám muội như vậy đây ? Trở tay một hỏa cầu từ tay nàng ngưng tụ vụt về phía Hàn Liệt, hắn chính là thở dài xoay người né tránh, cái vật nhỏ này chắc là tức giận không nhỏ đi, tuy hắn phản ứng rất nhanh bất quá vẫn không thể bì được tốc độ của hỏa cầu khi khoảng cách giữa hai người ngắn như vậy, vì thế mà một đoạn tay áo tử sắc của hắn liền bị đốt trọi, Vân Lam thu tay thực ra nàng cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận đến mức này, lần nào tên lẳng lơ phiền toái này xuất hiện nàng đều không kiềm chế được muốn tẫn hắn một trận.

– Ngươi không có việc gì để làm hay sao, cứ hai ngày ba bữa đều đến viện tử của ta, ngươi rãnh rỗi nhưng ta thì rất bận, đến từ đâu thì cút về nơi đó đi.

Vân Lam xoay người ngồi lên trường kỉ, cũng may trước khi so chiêu với hắn nàng đã đặt cấm chế lên đồ vật trong phòng nếu không chẳng phải đến cả giường ngủ nàng cũng không còn sao ? Haizz cái đồ phiền phức này như kẹo mạch nha vậy, dính người chết đi được.

– Ai nói ta không có việc bận, ta là đang bồi dưỡng tình cảm với nàng a. Việc này còn không đủ quan trọng sao ?

– Hàn Liệt!!!

– Êy ta ở đây.

– Ngươi đi chết đi!

Lại một hồi tranh phong diễn ra.

…………

– Tiểu thư, ngươi định để yên việc này như vậy sao? Rõ ràng người mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Hàn thiếu chủ mà?

– Hừ bản tiểu thư khi nào nói sẽ bỏ qua cho ả tiện nhân kia. Chỉ là thời gian này Liệt Liệt luôn xuất hiện cùng ả ta, bản tiểu thư không thể ra tay mà thôi.

Tuyết Ngọc Văn đẩy nhẹ cửa sổ nhìn ra sân, trong tay nàng ta nâng một con tuyết miêu xinh đẹp, đôi mắt của nó là một màu xanh lam quỷ dị, lúc này nó như hiểu tiếng lòng của chủ nhân mà nâng cái đầu lười biếng dậy nhìn nàng ta.

– Mao~~

– Tuyết nhi ngươi là muốn tự mình hành động sao ?

– Mao, mao ~~

– Được, bảo bối thật ngoan. Đi đi.

Tuyết Ngọc Văn thả tay để Tuyết nhi nhảy ra khỏi cửa sổ, sau khi ra đến sân nó liền quay đầu lại nhìn nàng ta thật lâu như thể đang nói yên tâm đi chủ nhân ngươi không ra tay được không phải còn có ta ở đây sao ?

Tuyết nhi nhảy qua tường đôi mắt lam sắc quỷ dị quét qua một vòng sau khi xác định phương hướng liền lấy một tư thế lười biếng bước đi, đến trước viện tử của Vân Lam nó nhanh chóng lủi vào hòn giả sơn phía ngoài, trầm ngâm phóng tầm mắt nhìn vào bên trong, sự cẩn trọng kia không khác gì biểu tình của con người, điều này chứng minh Tuyết nhi không phải chỉ là một con mèo bình thường. Lúc này Hàn Liệt nhếch nhác từ bên trong đi ra, ánh mắt hắn vừa bất đắc dĩ lẫn cưng chìu nhìn vào bên trong, Tuyết nhi lùi lại trốn vào bụi thủy tiên, nó rất kiêng kị nam nhân này từ khi gặp hắn lần đầu ở Hàn gia, trên người hắn toát ra một cỗ khí thế chèn ép linh hồn của nó, nếu bây giờ chạm mặt hắn nó sợ trái tim nhỏ bé này của nó không còn nhịp đập nữa.
Hàn Liệt vuốt vuốt ống tay áo bị đốt đến không nỡ nhìn của mình đôi mắt như có như không đảo qua bụi thủy tiên kia, Tuyết nhi run lên nó không hề nhìn lầm trong một thoáng khi mắt nó và gắn chạm vào nhau nó phát hiện đôi tử mâu của Hàn Liệt lóe lên sắc đỏ kì dị, lông mao trên người Tuyết nhi dựng đứng linh hồn nhỏ bé của nó như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, nó muốn chạy trốn thật xa nhưng cơ thể như treo ngàn cân sắt không thể xê dịch được dù chỉ một chút.

– Tốt nhất ngươi nên tránh xa nàng ra.

Chỉ để lại một câu nói âm trầm như vậy, hắn liền quay đầu rời đi, Tuyết nhi được trả tự do, nó run rẩy ngã xuống đất, khoảnh khắc hắn nói chuyện kia nó quả thật nghĩ bản thân đã chết rồi, cái áp lực vô hình kia tựa như, tựa như nó nhìn thấy vương giả của chúng yêu vậy. Tuyết nhi nâng đầu lên nhìn vào trong viện, nó nên vào đó giải quyết nữ nhân kia hay quay về với Tuyết Ngọc Văn đây?
Sau một hồi rối rắm nó quyết định bảo toàn mạng nhỏ quan trọng hơn đi xử lí nữ nhân này, lời cảnh cáo của Hàn Liệt không thể không để lại bóng ma trong lòng nó, bất quá đã đến đây rồi không thể trở về tay không như vậy được, hừ không phải hắn không cho nó đến gần nàng sao, được, vậy mượn tay kẻ khác xử lí nữ nhân kia cũng không khác gì lắm. Quyết định xong thân hình nó biến mất một cách quỷ dị, một khắc sau Tuyết nhi xuất hiện theo sau nó là một con hắc xà nhỏ bằng ngón tay cái, thân thể hắc xà bóng loáng vảy trên thân lóe lên từng đường vân bạc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể khẳng định con hắc xà này là loại kịch độc, lúc này Tuyết nhi mới phun ra một câu :

– Ngươi đi đi, nhanh chóng giải quyết nữ nhân trong viện kia.

Hắc xà kia cứng nhắc trườn vào bên trong hai mắt của nó như có thứ gì che lại thao túng mọi hành động của nó, mà thứ kia chính là Tuyết nhi. Nó thật ra không phải linh thú, càng không phải thần thú hay ma thú mà chính là một Yêu Miêu, năm đó nó trốn khỏi yêu giới bị đánh về nguyên hình được Tuyết Ngọc Văn nhặt được, đã qua bốn năm vết thương kia của nó đã hoàn toàn khôi phục nhưng đến nay nó chưa từng hóa hình trước mặt người khác, hàng tháng nó còn lén lút trộm cỏ Địa Chi để khống chế yêu khí phát ra trên người. Ở lại bên người Tuyết Ngọc Văn không có gì là không tốt, nó vẫn không định rời khỏi ân nhân mỹ miều này, ít nhất là hiện tại. Nhìn theo bóng dáng hắc xà biến mất ở ngạch cửa, Tuyết nhi lắc người biến mất, vù vù hai tiếng nó đã trở lại vòng tay của Tuyết Ngọc Văn, im lặng híp mắt thông qua mê huyễn thuật thao túng hắc xà kia. Tuyết Ngọc Văn thấy bộ dáng lười biếng của Tuyết nhi cũng không biết nó đang làm cái gì, nàng ta đã có kế hoạch khác hoàn mỹ hơn để tự tay xử lí tiện nhân không biết xấu hổ kia rồi. Bỗng lúc này, Tuyết nhi cả người run rẩy thoát khỏi vòng tay của Tuyết Ngọc Văn nằm lăn lộn dưới sàn nhà, nó cảm thấy từng tất da thịt của mình như bị thiêu đốt, đặc biệt là đôi mắt nóng rát đến khó chịu.

– Tuyết nhi, Tuyết nhi, ngươi làm sao vậy?

– Maooooooo

Một dòng máu tươi tuôn ra từ hai mắt của Tuyết nhi, thân người nó uể oải lúc này mới ngừng co rút, lăn lộn, lại khạc ra một ngụm máu, nó liền hôn mê bất tỉnh, mặc kệ Tuyết Ngọc Văn có gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Trước khi nó ngất hoàn toàn, nó còn muốn gào lên, nữ nhân kia, nữ nhân kia vậy mà nướng chính xà vương của nó!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN