Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả


Chương 62


Cố Tử Khung hỏa tốc chạy về quân hạm, thẳng tắp chạy vào phòng chỉ huy. Bên trong chỉ có phó tướng bỗng nhiên thấy hắn, kinh ngạc ngây người ra như phỗng, Diệp Hoài Tây ban đầu ngồi ở ghế chỉ huy đã không thấy tung tích, sắc mắt hắn nháy mắt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói không nên lời, Diệp Hoài Tây thực dám làm như vậy. Cố ý để cho hắn đi bắt người, chỉnh mình dẫn người lẻn vào căn cứ. Hắn chặn lai xe huyền phù không có Bá Ni, vậy thì chỉ có thể nói, Bá Ni đã sớm ở trong căn cứ, thả Jack đi ra, chỉ là để che mắt người khác.

Não hắn bị làm sao mà lại đồng ý, rõ ràng biết Diệp Hoài Tây là dạng người gì, hắn làm sao có thể yên tâm để cho mình đi bắt nhân vật mục tiêu.

Bây giờ không phải là lúc tự trách mình, Cố Tử Khung nói với chính mình phải bình tĩnh, sau khi hít sâu ba bốn lần, cuối cùng đem hỗn loạn ở trong đầu ép xuống dưới, hắn ngẩng đầu nhìn phó tướng bị dạo ngốc, trầm giọng hỏi: “Hắn để lại nhiệm vụ gì cho ta?”

Phó tướng nghĩ Cố Tử Khung khi trở về, sẽ giận dữ, nếu không cũng muốn đập bàn đập ghế, kết quả cả người thanh niên giống như lao ra từ trong nước, sắc mặt khó coi, đầu đầy mồ hôi lặng im không nói vài phút, sau đó hỏi ra một câu như vậy.

Nói thực, phó tướng thật ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đối với năng lực khống chế cảm xúc của Cố Tử Khung, cũng ngoài ý muốn vì Diệp Hoài Tây đã sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, đã sắp xếp ổn thỏa.

“Thiếu tướng lưu lại manh mối cho ngài, để ngài trực tiếp dẫn người vào đảo Hoàng Long.” Phó tướng đem văn kiện kế hoạch Diệp Hoài Tây để lại đưa qua, “Nơi này là sắp xếp cuối cùng mà thiếu tướng nhằm vào cho hoạt động lần này, đây là tần số nhìn hắn truyền trở về từ căn cứ, cùng với định vị trên người ngài ấy vẽ lại tuyến đường đi.”

Cố Tử Khung xiết chặt văn kiện, trong lòng vừa đau vừa hận. Kế hoạch kín đáo đến như vậy, Diệp Hoài Tây còn lấy thân đi vào mạo hiểm, là không tín nhiệm ai hay là muốn dựa vào án kiện thuốc ức chế mà để cho ai đó phát triển? Đáp án đã rõ ràng.

“Định vị trên người hắn có thể bị phát hiện hay không?” Cố Tử Khung hỏi. Theo tính cách của Bá Ni, nếu phát hiện Diệp Hoài Tây mang theo định vị đi vào, sẽ biết toàn bộ kế hoạch của hắn, khi đó cho dù mình có đến kịp lúc cũng không có tác dụng gì.

“Sẽ không.” Phó tướng trả lời khẳng định, thấy trên mặt Cố Tử Khung có vài phần do dự, hắn liền nhiều lời giải thích thêm hai câu, “Là như thế này, định vị của quân đoàn Hổ gầm là sản phẩm nội bộ, khả năng ẩn giấu cùng khả năng phản trinh sát đều rất mạnh, dò xét bình thường thì không thể tra ra được, ngay cả máy dò xét mới của quân bộ mới nghiên cứu ra trong năm nay cũng không thể tra ra được.”

“Đã mất liên lạc với hắn bao lâu?” Cố Tử Khung lật xem văn kiện, nhấc chân đi ra ngoài.

Phó tướng nhanh chóng đi theo, nghe vậy trầm ngâm một lát, trả lời: “Đã hai mươi phút.”

“Nói cách khác, hiện tại hắn đã bị Bá Ni bí mật đưa đi.” Cố Tử Khung khẳng định nói, “Còn có người cho tôi dùng không?”

“Có.” Phó tướng gật đầu, “Thiếu tướng để lại một tiểu đội năm người tinh nhuệ cho người, ở ngay bên trong căn phòng kia.”

Cố Tử Khung theo tay phó tướng chỉ, đi về căn phòng bên trái, không chút do dự đẩy cửa mà vào.

Bên trong ngồi năm người thực bình thường, Cố Tử Khung không có thời gian cùng bọn họ nói mấy lời không thiết thực, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại tôi muốn đi cứu Diệp thiếu tướng, các anh có đồng ý đi cùng tôi hay không?”

Năm người đã sớm nhận được mệnh lệnh của Diệp Hoài Tây, lúc này nghe Cố Tử Khung hỏi như vậy, lập tức trăm miệng một lời nói: “Nguyện ý.”

“Được,” ánh mắt Cố Tử Khung đảo qua khuôn mặt mấy người, xoay người đi ra ngoài, “Xuất phát!”

Mấy người nhấc chân đuổi kịp. Cố Tử Khung khép lại văn kiện, đưa đến trong ngực phó tướng: “Đã chuẩn bị vũ khí chưa?”

Phó tướng giương mặt nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói đến vũ khí gì. Dù sao trên quân hạm cực tốc còn chưa có chính thức sản xuất cũng không có nhiều vũ khí nguy hiểm lắm, phó tướng cũng không có tư cách có thể tùy tiện đem những thứ này ra cho hắn.

Không nhận được trả lời, Cố Tử Khung quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền cười nhạo nói: “Không cần sợ, vài thứ kia sớm hay muộn cũng sẽ đưa vào sử dụng, trước lấy ra làm thí nghiệm một chút, ta cam đoan không lấy đi mạng người.”

Phó tướng: “….”

Giấy chứng nhận khó giữ được, nhận được một cam đoan như thế này, khiến cho người ta cảm giác lạnh sống lưng, có dự cảm không tốt.

“Tôi biết quân hạm có một phòng lắp ráp vũ khí rất lớn, bên trong có rất nhiều bảo bối. Anh là phó tướng của Diệp thiếu tướng, cũng không hy vọng hắn có việc gì đi?” Cố Tử Khung mỉm cười nói, “Con người tôi những phương diện khác có thể không giỏi, nhưng trí nhớ rất là tốt, có một số việc tôi có thể nhớ cả đời, phó tướng, anh cảm thấy chuyện lần này, tôi có thể nhớ bao lâu?”

Nhịp tim của phó tướng nháy mắt tăng lên, không nói hai lời liền đi lên trước Cố Tử Khung, hướng đến phòng lắp ráp vũ khí.

Cùng lúc đó, tầng ba của căn cứ thực nghiệm.

“Hoan nghênh Diệp thiếu tướng đến căn cứ thực nghiệm thuốc ức chế của tôi.” Bá Ni vẫy lui người tới mở cửa, tự mình tiến lên hai tay đặt ở trên cửa, nghiên người tười cười đầy mặt nói, “Chúng ta nói trước, anh cũng không cần nghĩ là tôi muốn khoe khoang nha, tôi biết ở trong mắt các anh, tôi chính là nhị thế tổ dựa vào gia tộc Tạp Nạp Nhĩ ăn chơi đàng điếm, nhưng tôi muốn nói, nhị thế tổ chỉ là giả trang, tựa như giống như tôi.”

Khi nói chuyện, Bá Ni đột nhiên dùng sức đẩy ra cánh cửa, thanh âm cửa nặng nề mở ra dừng ở trong tai Diệp Hoài Tây, giống như mở ra khúc nhạc Phan Đa Lạp thần bí.

Theo cánh cửa mở ra, thế giới ở bên trong dần dần hiện lên trong mắt Diệp Hoài Tây.

Liếc mặt một vòng, hai bên toàn là ngăn kéo trong suốt, được chia làm hai tầng, bên trong toàn là đủ loại thiếu niên trần trụi hoặc ngồi hoặc nằm hoặc dựa, bọn họ đều thực im lặng, giống như mất đi linh hồn, vẻ mặt cực kỳ chết lặng, nghe thấy cửa mở ra, thậm chí cũng không chớp mắt một cái, coi như là chưa từng nghe thấy.

“Thế nào, chấn động không?” Bá Ni hỏi. Thấy sắc mắt Diệp Hoài Tây không thay đổi gì nhìn vào, lại thu hồi ánh mắt, hắn nở nụ cười, hơi hơi cúi người xoay người, bộ dạng làm ra rất thân sĩ, “Mời.”

Từ khi gặp Bá Ni, Diệp Hoài Tây không nói một câu, đối phương nói cái gì làm cái gì, hắn đều thờ ơ, cho dù nhìn thấy omega được nuôi dưỡng bằng hình thức gia súc, hắn cũng thực bình tĩnh. Nhưng thời điểm hắn bước vào cửa, tim đập chợt tăng tốc, ghê tởm cùng buồn nôn đều cùng nhau kéo tới, đánh sâu vào hắn khiến hắn nhíu mày, thiếu chút nữa ói lên người Bá Ni.

Bá Ni thấy sắc mặt hắn không đúng, nhếch mi lại cười nói: “Ngàn vạn lần đừng cho rằng tôi cái gì cũng không dám làm, anh sẽ chết. Diệp chiến thần trong lời đồn, sẽ không suy yếu đến nông nỗi này.”

Diệp Hoài Tây liếc mắt một cái, phía sau có sáu người, đi ở phía trước dẫn đường có bốn người, hơn nữa có Bá Ni, nhóm người này có mười hai người. Có thể bị Bá Ni mang đến căn cứ, phòng ngừa cho hắn, khẳng định cũng không phải người tốt lành gì. Hắn phải tìm cơ hội, giải quyết những người này, sau đó không chế Bá Ni, chờ Cố Tử Khung tới cứu hắn.

“Nghĩ đám người kia sẽ đến cứu anh?” Bá Ni theo dõi hắn một lúc, càng nhìn lửa trong lòng càng vượng, đều bởi vì hắn, Bá Lạc mới chết không rõ ràng. Giận làm cho người ta mất đi lí trí, Bá Ni đẩy hắn một phen, “Tôi ước gì người đến cứu anh, là tình nhân của anh, nhất định là phải tới. Tôi còn chờ anh cùng hắn sẽ chôn cùng Ba Lạc. Diệp Hoài Tây, nếu biết Ba Lạc sẽ vì anh mà chết, tôi khẳng định chín năm trước liến khiến anh biến mất, đều do tôi đã nhân từ nương tay.”

Diệp Hoài Tây bi đẩy lảo đảo một chút, va vào một căn phòng gần nhất, hắn thuận thế ném một cái gì đó rất nhỏ vào khe hở, giây tiếp theo liền đỡ tường đứng dậy, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Bá Ni: “Chuyện chín năm trước, quả nhiên là cậu làm.”

“A.” Bá Ni phẩy tay đối với người ở hai bên, lập tức có người muốn đi đè Diệp Hoài Tây, đều tránh ra, thiếu tướng lãnh khốc từ trước đến nay ở trước mặt người khác cẩn thận tỉ mỉ, lúc này có vài phần tức giận, thấy tâm tình Bá Ni sung sướng không nói nên lời, “Nếu không, anh cảm thấy ở liên bang còn có ai có thể thiết kế một kết cục lớn như vậy?”

“Đừng chạm tôi.” Âm thanh Diệp Hoài Tây lạnh lùng nói, “Tội tự mình đi được.”

Người động thủ hiển nhiên cũng biết Diệp Hoài Tây, bị hắn quát lớn, uy nghiêm của thiếu tướng đập vào mặt, làm cho người ta không xuống tay được, đang do dự, Bá Ni liền lên tiếng: “Vậy Diệp thiếu tướng tôn quý chính mình tự đi, đến, đi theo tôi bên này, tôi muốn cho anh xem xem, cái gì mới chính là danh tác, cái gì mới chính là người thông minh nghiêm túc.”

Bá Ni nói xong, ha ha cười đi phía trước mở đường, Diệp Hoài Tây hạ mi mắt, nhìn về góc cách hắn gần nhất, cho dù bị hắn đụng vào thủy tinh omega cũng không phản ứng gì, máy nhăn lại, những omega này rất không bình thường, ngay cả động tác bình thường trong nháy mắt cũng không có, Bá Ni đã làm gì bọn họ.

“Diệp thiếu tướng, mời đi bên này.” Người động thủ thấy Diệp Hoài Tây bất động, Bá Ni đã muốn dừng lại quay đầu nhìn qua, ánh mắt mời hắn tiếp tục đi, tránh cho chọc Bá Ni không vui, bọn họ cũng sẽ vất vả theo.

Diệp Hoài Tây còn muốn biết thêm, lại không thể tiếp túc đứng ở nơi này. Hắn nhìn nhìn vị trí Bá Ni, lại quét mắt người dại ra ở hai bên, tâm đột nhiên nhảy một chút, hắn cưỡng chế không khỏe ở trong lòng, không chớp mắt đi qua chỗ Bá Ni. Mỗi bước đi, tâm hắn nhảy càng có lực hơn so với dĩ vãng, cũng càng dày vò. Hắn ở trong ánh mắt những người này không nhìn thấy khát vọng muốn sống, cũng nhìn không thấy cảm xúc nên có của con người, giống như bị người cố ý hủy diệt, làm cho bọn họ biến thành một cái xác không hồn, vô ý thức còn sống.

“Đi bên này, cho anh nhìn thấy sáng tạo vĩ đại nhất của tôi.” Bá Ni giống như một cường hào bị bệnh khoe khoang, nghĩ muốn đem những kiến thiết ở trong này đưa cho Diệp Hoài Tây xem, giống như chỉ có Diệp Hoài Tây xem qua, hắn làm mới có ý nghĩa, có thể được đối thủ thừa nhận, đổi thành là ai, cũng sẽ thực hưng phấn, loại tâm lý vặn vẹo nghiêm trọng này ở trên người Bá Ni, được hắn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, “Biết vòng tròn lớn này đang làm cái gì không?”

Bá Ni dẫn Diệp Hoài Tây đi qua một con đường thủy tinh thật dài, vào góc, đi vào một cái phòng lớn hơn nữa, phòng này lớn chừng bằng một bãi bóng, ở giữa đặt một bàn hình tròn thật lớn, bên trên bàn tròn còn có bốn đầu bắn ra khí, bên cạnh đặt một động cơ đang chạy rất lớn, Diệp Hoài Tây nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mát.

Bá Ni vẫn chú ý đến thần thái biến hóa của hắn: “Anh đoán ra rồi, đúng không?”

Trong lời nói còn có vài phần vui vẻ, cho dù được một ánh mắt của Diệp Hoài Tây, cũng đủ để Bá Ni tươi cười sáng lạn: “Xem ra cho dù không có chiến công chín năm trước, anh cũng có thể là thiếu tướng liên bang trẻ tuổi.”

Diệp Hoài Tây đi tới phía trước hai bước, cách bàn tròn càng gần, mười bảo tiêu bị hành động của hắn làm kinh động đến, tay đặt ở trên vòng cơ giáp, hơi không đúng, sẽ thả ra cơ giáp, đem Diệp Hoài Tây gắt gao chặn lại. Bọn bảo tiểu thực khẩn trương, thân là lãnh đạo Bá Ni rất bình tĩnh, nâng tay ngăn cản lại, hắn nghiên đầu hờ hững nhìn Diệp Hoài Tây, im lặng chờ đối phương lên tiếng.

“Nếu điểm chuyển tiếp được xây dựng trên mặt đất, chuyển tiếp thực dễ dàng sẽ thất bại, tạo thành tinh hạm sẽ bị hủy hoàn toàn.” Diệp Hoài Tây nhìn một hồi, lạnh nhạt nói, “Cho dù có thể thành công, người trang bị rất đơn giản, cũng không thể đi đến nơi quá xa.”

Hững hờ ở trên mặt Bá Ni liền biến mất, tươi cười sáng lạn một lần nữa  hiện lên, có vài phần tiếc hận nói: “Đúng vậy, kết quả ban đầu của thực nghiệm thật thảm thiết, nhưng hiện tại có thể đến Bối Đế Tư, Diệp thiếu tướng, có muốn đi dạo chốn cũ một vòng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN