Địa Ngục Trần Gian
Chương 69.5: Vượt qua
Cảm giác quen thuộc ngày càng rõ ràng, giống như hòa tan trong tâm trí tôi vậy.
“Những kinh nghiệm này đối với người mới học vô cùng quan trọng, chỉ cần hoàn toàn hiểu được, trong lòng phân biệt được cao thấp, lúc tu luyện coi như thành công được một nửa, cho nên cậu đừng trách ta nhiều lời.” đại sư huynh nói.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ? Tôi cũng rất có hứng thú với những thứ này.”
Tự nhiên có hứng thú, lúc này tôi mới hiểu ra được, chỉ cần có sức mạnh vô cùng lớn, mới có thể phá vỡ được tất cả những gì mình muốn, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.
Không có sức mạnh mới thực sự là ác.
Trước đây tôi rơi vào hoàn cảnh này, quy cho cùng cũng bởi vì tôi không có đủ sức mạnh, cho nên cơ hội hiện giờ, cho dù có khổ có mệt đến thế nào, tôi cũng cắn chặt răng kiên trì đến cùng, bởi vì tôi không muốn nhìn từng người từng người mà tôi yêu quý rời bỏ tôi.
Đại sư huynh lúc này thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi, cậu đã hiểu được tương đối, cho cậu nửa tiếng đồng hồ để tiêu thụ, sau khi chuẩn bị xong, ta sẽ truyền thụ cho cậu cách tu luyện tiểu châu thiên.”
Tôi gật đầu, bắt đầu cố gắng ghi nhớ những thứ đại sư huynh vừa nói, trong lúc vô cùng tập trong tinh thần tôi nhanh chóng nhớ hết những điều đó vào đầu.
Sau nửa tiếng, đại sư huynh hỏi lại tôi vài vẫn đề quan trongjm thấy tôi đều trả lời được, lúc đó cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn tôi nói: “Khả năng ghi nhớ rất tốt, hồi đó ta phải dành ra một ngày mới nhớ hết được.”
Tôi cười đau khổ, không nói đến chuyện tinh thần của mình, thực ra trước đó tôi có từng nói, từ hồi thoát ra khỏi thôn Giang Kỵ, trạng thái tinh thần của tôi luôn có gì đó không đúng, bình thường luôn rời rạc, lúc muốn nghỉ ngơi thì cứ vậy là nghỉ ngơi được luôn, nhưng khi tập trung thì sức chú ý lại dường như có thể khiến cho thời gian xuang quanh chuyển động chậm lại.
Đại sư huynh ho hắng rồi lại tiếp tục nói: “Khai mở tiểu châu thiên không phải chuyện ngày một, phải từng chút một đả thông kinh mạch của chính mình mới được, lúc đầu ta cũng dành rất nhiều thời gian mới làm được, khai mở tiểu châu thiên đầu tiên cần phải chọn một căn phòng sạch sẽ, mở rộng cửa sổ, không khí tươi mới, tránh hướng gió, sau đó cởi áo nới dây lưng, ngồi yên tĩnh trên giường hoặc ghế so pha, giữ thân thẳng, cột sống không được cong, không được cong lệch, tư thế ngồi được phân thành kiết già, bán già và xếp bằng thông thường. tùy ý chọn một kiểu, khi ngồi phải giữ được tam triết, tức là mông phải hướng ra sau, bụng hóp lại, ngực đưa nhẹ ra phía trước, không giả bộ, lấy thoải mái làm cơ sở, hai tay đan lại để trước bụng.”
Nói rồi, đại sư huynh thị phạm cho tôi xem ba kiểu ngồi, còn có thế nào gọi là tam triết, sau đó để tôi làm theo, tôi làm rồi bị đại sư huynh chỉ ra vài điểm không đúng, sau đó mới làm được thành công.
“Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yên tĩnh, không nghĩ, không nhìn, không nghe, không cử động, lưỡi đặt lên vòm miệng, trong miệng đầy nước bọt thì chầm chậm nuốt xuống, đương nhiên, điều này không cần ghi nhớ, luyện cồn luôn phải đặt “lưỡi trên đỉnh ngạc”, kỳ thực không cần phải đặc biệt cố làm. Khi môi đóng hờ thì tự động lưỡi sẽ đặt trên vòm miệng.” Đại sư huynh tiếp tục nói.
Tôi gật đầu, làm theo, lúc này đại sư huynh tiếp lời: “Người mới luyện luôn suy nghĩ tạp niệm, lúc lên lúc xuống, có thể áp dụng phương pháp hơi thở để tiêu trừ, hơi thở yêu cầu phải từ chậm rãi dần dần đến sâu dài, như có như không, giống như rùa thở. Lúc hít vào, ý thức theo luồng khí đi qua ngực xuống bụng, lồng ngực lõm vào (tức phương pháp hạ thấp lồng ngực).”
Nói đến đây, đại sư huynh lại giải thích cho tôi phương pháp hơi thở và phương pháp hạ thấp lồng ngực, điểm này rất khó, tôi mất nửa tiếng mới nhớ được rốt cuộc phải làm sao mới luyện được, đúng thật là khó tưởng tượng ra, từ ngoài nhìn vào thì có vẻ như ngồi một cách tùy tiện, bụng mới là khu vực thật sự phức tạp.
Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, địa sư huynh tiếp tục nói: “Lúc này, người luyện công có cảm giác hơi thở bị hạ xuống, tức khí tụ đan điền, nếu như ý thức không theo đó mà đi xuống, thì không thể cảm nhận được, cũng tức là có tạp niệm, cái gọi là thoe khí, lồng ngực hạ thấp, khí tụ đan điền, tất cả đều là ám hiệu thầm lặng của ý thức, hiện giờ hơi thở vẫn từ mũi, nhưng lúc hít vào ý thức ám chỉ khí tụ dưới bụn, dùng phương pháp này để trấn áp khí có thể tránh phát sinh tạp niệm, lại có thể tránh luyện tập lâu dài thì bị đầy hơi, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện.”
Nói đến đây, đại sư huynh quay qua nhìn tôi: “Nhớ chưa?”
Tôi gật đầu.
“Cứ luyện tập như vậy ba tháng, bụng dưới sẽ sản sinh ra khí nóng, lúc đó có thể vận khí, khai thông tiểu châu thiên. Tiểu châu thiên có đường đi nhất định, tức là Nhâm Đốc nhị mạch, từ sau lên trên rồi qua trước xuống dưới, tuần hoàn không ngừng, thao tác cụ thể như sau: dùng ý thức giả tưởng dưới đan điền có một luồng khí nóng, từ đan điền, theo bụng dưới, cực huyệt dưới rốn bốn tấc, qua hội âm, qua cốc đạo đến xương cụt, theo xương sống xông lên trên, đến huyệt bách hội trên đỉnh đầu, lại xuống mặt, qua họng, theo đường giữa ngực bụng đi xuống đan điền. Ngừng lại một lát, lại theo cách đó, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không ngừng, đến khi luyện được mới thôi.” Đại sư huynh nói đến đây rồi tiếp lời: “Phương pháp đại khái là như vậy, cậu thử xem, chờ bụng dưới sản sinh ra khí nóng thì đến tìm ta, ta sẽ dạy cậu cách vận khí.”
Tôi gật đầu, nhắm mắt bắt đầu cảm nhận, lưỡi đặt lên vòm miệng, vận dụng phương pháp hơi thở lồng ngực hạ thấp, khí tụ đan điền…
Từng bước từng bước, nhanh chóng khiến tôi đắm mình vào trong, tiểu châu thiên giống như giúp tôi mở ra một cánh cửa của thế giới mới, tôi như một người đói khát, chăm chỉ không ngừng bắt đầu hấp thu phương pháp tu hành mà trước giờ hoàn toàn chưa nghe nói tới.
Đại sư huynh lúc này không kìm được cười phá lên nói: “Không cần vội, người bình thường muốn luyện ra được khí nóng cần phải mất ba tháng, ta coi như giỏi hơn một chút, cũng phải mất nửa tháng…”
Đúng lúc đại sư huynh dứt lời, tôi đã vận chuyển được mộ tiểu tiết nhỏ của châu thiên, cũng không biết có phải do tôi ảo giác hay không, luồng khí đó đi xuống, tôi cảm giác được bụng dưới của mình lại có một luồng khí nóng.
Không thể nào, đại sư huynh nói đến anh ấy cũng phải mất nửa tháng mới luyện ra được khí nóng đó, tôi mới lần đầu tu luyện, sao có thể làm ra được chứ?
Nhưng trong lòng lại có một âm thanh khác khiến tôi vận chuyển luồng khí nóng đó thông lên Nhâm Đốc nhị mạch!
Tôi cắn chặt răng, nhớ đến những thứ mà đại sư huynh vừa nói với tôi, nhớ đến từng bước, quỷ thần xui khiến thế nào lại vận chuyển được tiểu châu thiên rồi.
Giả tưởng rằng cụm khí nóng đó từ bụng dưới di chuyển lên cực huyệt…
Chuyển động rồi!
Vốn dĩ khí nóng còn đang ở bụng dưới, lại thật sự di chuyển lên cục huyệt rồi, tôi bắt đầu hưng phấn.
Tiếp tục!
Cụm khí đó từ cực huyệt lên đến hội âm, cổ đạo rồi xương cụt, động rồi, thật sự chuyển động rồi!
Lúc đó tôi cũng cảm nhận được những nơi mà luồng khí đó đi qau, trở nên nóng ran, giống như từ trong cơ thể nhiệt đang tỏa ra bên ngoài.
Lại bắt đầu từ xương cụt, theo cột sống thông lên trên, đến huyệt bách hội trên đỉnh đầu, rồi xuống mặt, qua họng, theo đường ngực bụng xuống đan điền.
Nhất cổ tác khí, hoàn toàn thành công!
Khi luồng khí này một lần nữa lại trở lại đan điền, tôi cảm giác cả người giống như là bị nước nóng cho hắt qua, thân thể bắt đầu trở nên đỏ rực, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, mồ hôi lã chã rơi xuống.
“Tiếng chuông ngộ đạo vang lên rồi, đại sư huynh, huynh đã phá được rồi?” lúc này cửa thiền phòng bị ai đó đẩy mở, truyền đến giọng nói của Trương Long Linh.
Đại sư huynh bối rồi, “Không, ta đang dạy Long Tâm, chờ đã…”
Đại sư huynh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ rực của tôi, và bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Khuôn mặt nhanh chóng trở nên kinh ngạc vô cùng, há hốc miệng choáng váng, dường như có thể nhét vừa cả một quả trứng gà vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!