Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 12: Đại hội giới tu chân.
La Quán Phong chắn trước Lý Phương Văn, cảnh giác cực độ. Nhưng mà tên này lại không hề nhắm đến y, gã ngang nhiên lướt qua họ, đến đứng đối mặt với Thổ Quỷ. La Quán Phong bất ngờ những vô cùng đề phòng, hắn liếc mắt cũng biết kẻ này dưới lời vải đảng nhếch môi cười, một lát sau gã nói, “Tiểu đệ dạo này khỏe không? Sống tốt chứ?”
Trong lời nói mang đầy ý giễu cợt khiến La Quán Phong bất giác rùng mình, hắn đảo mắt đặt trên người Thổ Quỷ, chỉ thấy cơ thể này đang run rẩy cực độ, nét mặt xanh xao đến mức như sắp ngất. Thổ Quỷ không trả lời câu hỏi của tên áo đen này, trong phút chốc xoay mặt đi chỗ khác không dám nhìn người nọ. Mà tên này tiếp tục đùa bỡn với gã, khiến gã hận không thể đào một cái hố để chui xuống, “Nam Cung Luân ta đang hỏi đệ đó, sao không trả lời?”
Thổ Quỷ co rút con ngươi, Nam Cung Luân là tên thật của Thổ Quỷ, lúc trước gã dùng tên này rất nhiều có thể nói vô cùng thích nó, nhưng sau này vì một vài chuyện không tốt ào ào ập đến, gã đành dấu tên, không cho ai biết. Bây giờ có người nhắc lại cái tên này, quả thật muốn gã xấu hổ đây mà, Thổ Quỷ vẫn một mực không đáp cũng không hề nhìn tên áo đen kia. Tên này thu nụ cười trên môi, ánh mắt đã trở nên sắc lẻm hơn khi nãy, gã nâng một tay, lòng bàn tay từ từ nhẹ nhàng lui ra sau rồi rất nhanh nện lên người Thổ Quỷ, Thổ Quỷ bị một chưởng của gã mà cơ thể nhất thời không kiểm soát được lao mạnh vào tường.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh, khiến La Quán Phòng có chút choàng váng, người này nhìn gầy gò như thế nhưng sức mạnh không thể xem thường. Hắn đăm đăm nhìn tên này, trong lòng không hỏi cảnh giác. Pháp lực hắn bây giờ chỉ chưa đến phân nửa, nếu hắn với gã so tài chắc chắn không thể đảm bảo có toàn thây hay không, vẫn giữ nguyên như thế này thì hơn. Tên áo đen không dừng lại, gã lui chân phải về phía sau, lấy đà sau đó đạp thủng nền nhà. Lúc này gã y hệt như một phi tiêu, vừa nhanh vừa sắc bén. Trên tay cầm chặt thanh trường đao, lao nhanh về phía Thổ Quỷ, thanh trường đao kia tuy nhỏ như vậy mà lại vô cùng lợi hại. Chỉ cần một nhát chém, đầu có thể lìa thân. Thổ Quỷ vừa bị một chưởng kia làm hao tổn không ít pháp lực, bây giờ lại bị một thanh trường đao cắm sâu vào bụng!
Cơn đau nhức bỗng nhiên lại ập tới mà không hề báo trước, tên áo đen vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, ngày càng đâm sâu hơn. La Quán Phong chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cơn buồn nôn xộc lên tận mũi, nếu không có ai ở đâu chắc chắn hắn đã nôn thành một dòng sông luôn rồi. Cảnh tượng này so với trong Tích động còn ghê tởm hơn mười phần, không máu me đầm đìa nhưng cảm nhận thanh đao kia cắm vào cơ thể như vậy, khiến ai cũng lạnh tóc gáy.
Cũng khá may Thổ Quỷ là quỷ, một nhát đao này tất nhiên không là gì so với gã. Nhưng La Quán Phong càng xem càng cảm thấy kỳ lạ cùng cực, với sức lực và pháp lực của Thổ Quỷ, gã có thể đáp trả lại mà, sao lại không làm gì hết mà tự lĩnh hậu quả như vậy? La Quán Phong đưa mắt nhìn Phương Dung, gương mặt kia không biết thế nào lại bình tĩnh đến bất ngờ, ngay cả La Thâm cũng vậy, không hề có một chút lắng lo nào. Ngược lại còn vô cùng vui vẻ, tên áo đen cũng phát giác ra điều gì, liền ấn thanh đao sâu thêm chút, kết quả thân hình Thổ Quỷ bỗng dưng tan chảy, ban đầu là tứ chi sau đó là thân thể và cuối cùng là gương mặt kia, khi thân thể kia chỉ còn một đống cát vụn, tên áo đen biết mình bị trúng kế không khỏi tức giận.
Phương Dung cất tiếng, “Ngươi mau ra đây đi, an toàn rồi.”
Trong một chốc, Thổ Quỷ từ trong thân thể Phương Dung thoát ra ngoài, bấy giờ La Quán Phong mới ngộ hiểu, thì ra Thổ Quỷ đã mượn thân xác của Phương Dung để hợp thành một. Gã dùng Ẩn Hồn Trận, một số loại quỷ nếu đã luyện được đến cấp cao, có thể sử dụng trận pháp này. Ẩn Hồn Trận không chỉ đối với con người, mà kể cả quỷ hay thần đều được. Tuy nhiên đối với quỷ và thần sẽ khó khăn hơn đôi chút, vì phải tìm người có cùng cấp độ với mình, pháp lực hoặc dáng vóc đều phải hao hao như nhau. Nếu sai tỉ lệ qua nhiều, sẽ dẫn đến bị linh hồn người hợp nhất với mình nuốt chửng.
La Quán Phong lại nhận ra, Thổ Quỷ bây giờ không còn mập mạp như vừa mới xuất hiện nữa, gã đã trở thành một thiếu niên hai mươi tuổi, gương mặt đều đặn từng góc cạnh, ngũ quan tinh xảo, mày kiếm hơi nhếch lên, tay chân thon thả nhìn hoàn toàn xa lạ, “Đây…đây mới là hình dạng thật của ngươi?!”
La Quán Phong giật mình đến nói lắp, Thổ Quỷ gật nhẹ đáp, “Phải” La Quán Phong như không tin vào mắt mình nói, “Vậy hình dạng lúc nãy chỉ là che mắt thiên hạ thôi sao?”
“Cũng có thể nói là như vậy.” Thổ Quỷ khoanh tay ngao ngán.
“Ai da, Nam Cung Luân đã gần một trăm năm rồi người vẫn vậy a. Ung dung tự tại chẳng biết trái phải, ăn năn hối lỗi gì cả.” Tên áo đen kia vừa lau thanh trường đao vừa nhìn hắn nói.
Nam Cung Luân không nhẫn nhịn nữa liền nói, “Tại sao ta phải ăn năn? Tại sao ta phải hối lỗi? Ta chưa hề đụng chạm gì đến ngươi cũng chưa từng gậy rắc rối gì cho thiên hạ này? Ngươi nói đi mắc mớ gì ta phải làm theo lời ngươi?”
“Ngươi không nhớ hay cố ý quên? Ta nói cho ngươi biết. Chuyện thứ nhất trong đại hội thách đấu giữa các phái trong giới tu chân, ngươi không chịu tham gia thì thôi còn đến quấy phá làm cho đại hội không thể tiếp tục được.”
Ở giới tu chân, hằng năm đều tổ chức một đại hội vô cùng lớn, gọi là Đại Hội Thách Đấu Giữa Các Môn Phái. Đại hội này vô cùng lớn, nó là cái mốc để sơ tài xem ai mạnh ai yếu, ai tài giỏi ai ngu dốt. Mà thể lệ cuộc thi này vô cùng phong phú, các môn phái được quyền chọn ra một người đại diện ưu tú nhất, mạnh nhất và phải luyện đến Kim Đan. Những đệ tử thuộc cấp bậc Luyện Khí và Trúc Cơ chỉ có thể đứng ở ngoài mà xem.
Cuộc thi gồm ba vòng, vòng thứ nhất là thi đấu văn. Mỗi thí sinh tham gia được quyền ngâm thơ, sáng tác truyện văn. Tuy nhiên ý tưởng và cách thi phải khác so với các năm trước, nếu giống sẽ bị loại ngay và không được vào vòng thi kế tiếp. Nhưng mà hầu như đa số các đệ tử của mỗi môn phái đều vượt qua được vòng này, bước vào vòng tiếp theo. Nếu nói đệ nhất thơ văn thì không thể nhắc đến Thiên Phú trưởng lão Ngọc Sơn phái. Tác phẩm thơ của ông được treo khắp nơi trong Ngọc Sơn môn, được truyền qua đời này sang đời khác, nhờ vậy mà Thiên Phú trưởng lão danh tiếng thoáng chốc lan rộng, lẫy lừng không thôi.
Kết thúc vòng thứ nhất những đệ tử được lọt vào vòng tiếp thro sẽ đến một ngọn núi có tên Nguyệt Viên Sơn. Nguyệt Viên Sơn vào mỗi đêm Tết Nguyên Tiêu trăng thường mọc rất tròn và đẹp, những ai muốn ngắm trăng đều phải lên đỉnh của ngọn núi này. Không những thế trong một số hang động, những người đời trước khắc vô số hình Nguyệt Viên lên vách đá hoặc rừng cây, từ đó cái tên Nguyệt Viên Sơn này được sinh ra. Vòng thứ hai này có tên là “Săn Bắt”, giống y hệt nghĩa của hai từ này, một số môn phái sẽ thả vào rừng Nguyệt Viên khoảng một ngàn con yêu thú.
Mỗi loại yêu thú đều có sức công phá khác nhau, và thể lệ vòng này rất đơn giản. Ai bắt được nhiều yêu thú sẽ là người chiến thắng và được lọt vào vòng kế tiếp, đây là vòng sinh tử, đương nhiên sẽ có cứu trợ, tuy nhiên mỗi người chỉ được giúp đỡ một lần, nếu mảy may bị yêu thú ăn thịt hoặc xảy ra bất trắc gì môn phái phải tự đứng ra giải quyết. Các môn phái sẽ giăng kết giới, không cho lũ yêu thú ia thoát ra, càng không để cho chúng tiến vào nhân giới. Nhưng mà không biết vì sao, vào cái năm Nam Cung Luân không tham gia, kết giới lại bị rách một mảng rất lớn.
Lũ yêu thú thấy được miếng mồi ngon trước mắt, nào có chần chừ xông thẳng xuống chân núi, đầu tiên chúng càn quét qua Ngọc Sơn phái và Cửu Dương phái. Làm cho hơn năm trăm đệ tử phải bỏ mạng. Nhưng người còn sống cố gắng tập trung để vá lại vết rách, nhưng làm loại chuyện này vô cùng khó. Chỉ có Nam Cung Luân, Diệp Lạc và một số đệ tử của các môn phái khác mới am hiểu loại vá trận này.
Nam Cung Luân và Diệp Lạc trong lúc chăm chú vá lại thì bỗng nhiên một con hắc thú tấn công đến cánh tay phải của Nam Cung Luân. Vì đang tận lực cho kết giới nên y không hề cảnh giác, kết quả tay phải bị rách một đường vừa dài vừa sâu, vô cùng đáng sợ. Diệp Lạc cùng dời sự chú ý sang sư đệ của mình nhưng lại bị người nọ quát, “Huynh không cần chú ý đến ta, cứ tập trung vá kết giới đi!”
Diệp Lạc nhìn vết thường của đối phương, trong lòng xuất hiện một nỗi chua xót không thể miêu tả. Vết thương của Nam Cung Luân ngày một nặng thêm, máu chảy tuôn ra như suối, khoảng cách gần có thể nhìn thấu được xương trắng bên trong da thịt kia, ghê rợn vô cùng. Diệp Lạc lại không thể làm gì được, chỉ trơ mắt nhìn đối phương đè nén cơn đau xuống.
Sau một buổi tối kết giới được vá hoàn chỉnh, yêu thú đều được các môn phái thu về trấn dưới Tam Nguyện Sơn, thế là đại hội bị trì hoãn trong hàng trăm năm nay. Không ai dám đứng ra yêu cầu tổ chức đại hội nữa.
Khoảng sau đó vài ngày, một tin đồn làm chấn động cả giới tu chân, đệ tử Ngọc Sơn phái Nam Cung Luân chính là người làm rách kết giới! Tin đồn này phát ra từ miệng của một nhóm đệ tử Lục Ngưu phái. Lúc đầu ai cũng cho rằng đây chỉ là tin nhảm, không có tính xác thực nên chẳng một ai để ý. Nhưng dần dần về sau, các trưởng lão nghe sự phân tích kĩ càng của đệ tử Lục Ngưu phái kia, cũng phải dao động. Riêng chỉ có Thiên Phú trưởng lão là phản bác, ông ra sức bảo vệ đệ tử của mình cho rằng Nam Cung Luân không phải nguyên nhân gây nên, chắc chắn có người muốn hại y.
Đệ tử kia cũng không nể nang gì, từ trong túi áo Nam Cung Luân lấy ra một pháp bảo, gọi là Roi Dữ. Loài roi này đã được cấm sử dụng trong nhiều năm, bởi vì sức công phá nó vô cùng dữ dội, và nó có thể phá được hầu hết các kết giới ở đây cho nên nó được liệt vào danh sách Cấm Bảo. Bấy giờ nhân chứng vật chứng quá rõ ràng, Thiên Phú trưởng lão có muốn bảo vệ đệ tử của mình cũng không được nữa. Thế là Nam Cung Luân bị trục xuất khỏi môn phái, và trấn dưới núi Tam Nguyện cùng yêu thú.
Nam Cung Luân lúc đó chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhưng lại bị hận thù bủa vây, y không tiếp tục theo chính đạo mà tu ma đạo. Qua hơn hai năm trên nóc nhà của Ngọc Sơn phái, người ta thấy một thiếu niên mắc hắc y, tay cầm thanh hắc kiếm mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt chứa đầy rẫy hận thù, có sự thê lương. Diệp Lạc thấy y đã bị biến thành cái dạng này, không ngừng đau lòng. Hắn quyết định cho y ngủ nhờ chỗ mình một đêm, mặc cho Thiên Phú trưởng lão cấm cản, hắn vẫn quyết làm thế.
Nhưng mà sáng hôm sau, khi Diệp Lạc bưng thức ăn vào phòng cho Nam Cung Luân, phát hiện y thế mà lại đang ngủ cùng với vị hôn thê của hắn, còn có cơ thể hai người họ không một mảnh vải che thân.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương hôm nay vì khá dài và tốn rất nhiều chất xám, nên sẽ không có gì ở phần này cả. Lưu ý, hiện tại ta đang ra kịch bản cho chương đặc biệt sắp tới, chỉ đăng trong WordPress. Pass rất dễ nên mọi người cố gắng giải nha, đừng share pass hay hỏi vì ta sẽ không trả lời đâu~
Pass: Tên kiếp trước của La Quán Phong, gồm 10 ý tự, viết liền không dấu, và nhớ in hoa chữ cái đâu nha~
Thân ái!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!