[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm - Chương 5: Phế Hậu không phải phế vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm


Chương 5: Phế Hậu không phải phế vật


Song Tử mở mắt liền trông thấy rất nhiều người đang cúi đầu giương những cặp mắt kinh ngạc nhìn mình, nàng đưa tay chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy. Chợt có một dòng chất dịch nhầy nhụa chảy xuống từ trên trán Song Tử xuống mép môi, nàng vô tình nếm được, mùi vị tanh tưởi xộc thẳng lên đại não khiến nàng tay chân run lẩy bẩy. Quẹt đường máu đỏ trên trán, Song Tử thở dài thườn thượt một hơi dài.

“Cái đám lười biếng này!”

Chát Chát Chát

Những tiếng roi vút lên cao xé tan không khí quật xuống thân thể của những người đứng gần nàng, có người còn đau đớn đổ rạp xuống đất phía bên cạnh. Tên lính sai cứ thế vung roi, ác liệt giáng xuống từng cơ thể ốm yếu đen nhẻm.

Đến khi hắn trong thấy Song Tử thì cái roi trên tay liền rơi xuống đất, hắn lùi về sau hét lớn: “Ma ma ma ma!!!”

“Ma?” Song Tử cau mày, không hiểu tại sao hắn lại nhìn nàng rốt la hét inh ỏi như thế.

Một chàng thanh niên nằm bên cạnh đang giả ngất ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi nàng cũng như hỏi chính mình: “Người đã chết rồi sao có thể sống lại được?”

“Chết? Ta chết ư?” Song Tử chỉ mặt mình, chàng ta liền gật đầu một cái, đôi mắt thăng trầm thuật lại đoạn chuyện ngắn rằng, trong giọng nói còn đan lẫn chút tư vị sợ hãi cùng mừng rỡ.

“Tên lính sai đánh bà lão kia, người đưa thân bảo vệ không ngờ đánh trúng đầu liền lăn ra tắt thở. Bà lão ấy cũng không thoát khỏi đòn roi, sau khi bị đánh chết bọn chúng lôi xác ném xuống hố rác ở sau núi. Vì bọn chúng sợ dù gì người cũng từng là Hoàng Hậu, cho nên bọn chúng đang đi bẩm báo với tên Chủ quản thì người tỉnh dậy.”

“Ồ!” Song Tử ngạc nhiên, vậy nàng chính là tá thi hoàn hồn ư? Nàng tò mò hỏi: “Đây là đâu? Sao ta không nhớ gì vậy?”

Chàng trai im lặng một chốc, bởi chàng ta nghĩ nàng bị chấn thương đầu do đòn roi kia nên mất trí, chàng thành thật trả lời: “Đây là phía Bắc Bạch Thần Quốc, nơi khai hoang mỏ vàng lớn nhất Bạch Thần Quốc.”

Nàng dường như hiểu rồi, phóng tầm mắt nhìn ra xa, thấy bọn lính sai đã gọi Chủ quản của chúng đến kèm theo rất nhiều thao nước, ắt hẳn để tạt cho những kẻ nô lệ nằm ngất xỉu bên dưới đây.

Tên Chủ quản trong thấy Song Tử cũng giật mình bật ngửa ra sau, giọng run run: “Sao có thể?”

Tên lính sai cũng run giọng đáp: “Tiểu nhân cũng không rõ, lúc nãy ả đã tắt thở rồi… nhưng mà…”

Hôm đấy, nàng được ở riêng trong một căn chòi lá, bên ngoài vẫn còn những giọng nói liên tục tranh cãi nhau về cái chết của nàng. Dù nàng là phế Hậu, nữ nhi tội thần nhưng cũng từng là Hoàng Hậu, việc nàng chết đi sống lại sớm muộn cũng truyền đến tai Hoàng Đế Bạch Thần Quốc thôi. Còn cả những người trung thành với Tể Tướng đã mất năm ấy, họ biết được thế nào cũng tìm cách mai phục nơi này để cướp người.

Song Tử để tay lên ngực trái, dặn lòng: “Ta có thể là phế Hậu, nhưng tuyệt nhiên không phải phế vật!”

Đúng vậy, cho nên nàng phải thoát khỏi đây. Lấy lại công đạo cho gia tộc, bắt tên Bạch Dương chó má gì đó phong nàng trở lại thành Hoàng Hậu… cuối cùng là nàng sẽ được trở về… chứ biến mất lâu như vậy cha mẹ trở về sẽ lo lắng lắm.

Nhưng trước tiên phải tìm cách về Hoàng Cung đã chứ ở đây hoài thì biết đến bao giờ mới thực hiện được nhiệm vụ. Rồi nàng chợt nhớ về nữ nhân thiếu sức sống, giống như bóng ma kia, nói thầm: “Người đó phải chăng là KTK?”

Cũng không rõ nữa, biết vậy nàng đã hỏi tên họ cùng cách liên lạc rồi.

Vừa nghĩ tới thì một giọng nói u uất vang lên bên tai, rất gần: “Ngươi muốn gặp ta?”

Song Tử thoáng giật nảy mình nhìn xung quanh, trong căn chòi lá không có ai ngoài nàng, bên ngoài canh gác nghiêm ngặt đến mức một con muỗi còn không thể lọt vào trong đây cơ mà. Song Tử hỏi lại: “KTK?”

“Ha!” Giọng cười mang theo âm sắc mệt mỏi, có chút lười nhác không muốn đáp: “Ừ?”

“Làm sao để đến được Hoàng Cung Bạch Thần Quốc?”

KTK trả lời: “Hắn sắp xuất hiện rồi.”

“Hử?” Song Tử khó hiểu nghệch mặt ra: “Bạch Dương?”

“Ừ.”

“Thế ta phải làm gì tiếp theo?”

“Ha!” Nàng ta lại cười: “Làm gì thì phải do ngươi quyết định!”

Hiện tại âm thanh của nữ nhân kia dần nhỏ đi, như kiểu nàng ta sắp biến mất vậy, Song Tử hỏi nhanh câu cuối cùng: “Thế ta muốn liên lạc với ngươi thì phải làm sao?”

“Hễ gặp rắc rối thì gọi tên ta nhưng…” KTK dừng lại một chốc: “Mỗi người các ngươi chỉ có thể gọi ta ba lần, nên đừng tùy tiện. Còn ngươi đã mất một lượt…”

Giọng nói ấy vang vang tựa như rất gần nhưng lại xa vời vợi rồi biến mất trong không gian u tịch.

Song Tử ngồi lại ghế thở dài miên man, giờ đây nàng chỉ muốn nhanh chóng được giết người để thỏa cơn tức tối trong lòng thôi. Giận, giận run người rồi! Đang yên đang lành cái xuyên không, xuyên đâu không xuyên, lại xuyên vô cuốn sách chả có cốt truyện, diễn biến như nào khiến nàng càng muốn phát điên lên.

“AAAAAAAAA!!!”

Bỗng trong căn chòi phát ra tiếng la hét thất thanh, đám lính canh bên ngoài được một phen xanh mặt. Bởi vì, từ nãy đến giờ bọn chúng đưa mắt nhìn vào trong thì thấy Song Tử nói chuyện một mình còn múa tay múa chân. Bao năm chinh chiến sa trường, đối diện với bao nhiêu cái chết nhưng chưa bao giờ bọn chúng lại sợ người điên hơn ma thế này. Nhất là người vừa chết đi sống lại nữa!

Song Tử không ngừng rủa thầm trong bụng: “Tên Bạch Dương chết tiệt, ngươi mau vác cái mông chó đực đến đây cho ta đét! Tức chết mà!”

Ở một nơi nào đó xa xôi diệu dặm, một người tuấn lãng mặc trường bào không ngừng hắt hơi, lắc đầu khó hiểu: “Quái, hôm nay không trở trời, mùa hạ nóng như này sao có thể cảm lạnh chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN