Săn lùng ô sin ( Nơi đâu tìm thấy em )
Chương 2: Gặp gỡ 2:
Bước vào trường, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Ngôi trường này rất khang trang, rộng rãi. Nhất là khu để xe, chắc nó phải hơn 1000 m2 chứ ít gì. Ở bên trong toàn là ô tô rồi mô tô, SH, limos, mui trần,…toàn là xe hàng hiệu. “Đúng là trường quý tộc có khác”_tôi lặng người cảm thán. Nhà xe đã vậy không biết trường còn to thế nào nữa. Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng, ngắm nghía xung quanh và lại “bộp”, tôi va phải một người. Vẫn ức chế vụ việc ngày hôm qua đến giờ, tôi tiếp tục chửi càn:
– Ai đi mà không có mắt nhìn đường vậy? Có biết là đau lắm không? Chưa chi ra đường đã gặp người mù thế này. Hừ! Đúng là xui quá trời!
– Cô nói ai bị mù hả?_Giọng một người con trai nhưng không phải người hôm qua . Tôi ngây người ra một lúc, không ngờ tôi lại “mê zai” tới zậy. Nhưng cũng không thể trách tôi, con người ai không yêu cái đẹp cơ chứ, tôi phải công nhận tên này đẹp thiệt, khuôn mặt tròn, làn da trắng không bằng tên kia nhưng rất mịn, mái tóc vàng hoe nhuộm màu nâu được bắt chéo sang một bên che đi nửa con mắt. Cặp kính đen bóng trông rất tri thức, đặc biệt là đôi mắt nâu và đôi lông mày lá liễu ẩn sau cặp kính, môi đỏ và mịn không cần đánh son. Cuối cùng thì sau năm giây bị đơ, tôi cũng thoát khỏi hình ảnh mê hoặc trước mắt. “Đẹp thì có gì tốt mà phải ngắm chứ?”_tôi nghĩ thầm trong lòng.
– Tôi muốn nói anh bị mù đó!_Tôi lặp lại câu nói vừa nãy .
– Rõ ràng là cô đi không nhìn đường đâm phải tôi chứ có phải lỗi tại tôi…
– Tôi đi không nhìn đường chả nhẽ anh cũng không nhìn đường luôn sao ? Anh không biết tránh tôi ra chắc. Hay là anh có ý định xấu xa nào đấy?_Tôi đi lòng vòng quanh hắn một lượt để xem xét .
– Cô hả? Không hợp khẩu vị của tôi. Tôi nghĩ cô nên xin lỗi tôi thì hơn.
– Tôi không xin lỗi đó, anh làm gì được tôi?_Tôi cãi bướng. Anh ta giơ tay lên định tát tôi.
– Anh định làm gì? Anh mà dám đánh tôi la tôi la lên đó._Tôi nói rồi hét lên:
– Bớ người ta! Có ai không, ở đây xảy ra bạo lực học đường, mau đến cứu tôi. Con trai đánh con gái là hèn. Có ai không, giúp tôi với, anh ta…Ư…ư…
– Thôi, tôi chịu thua cô rồi!_Tôi chưa nói xong thì bị anh ta bịt mồm đến ngạt thở. Lát sau anh ta bỏ tôi ra, tôi nhân tiện dẫm cho anh ta một cái đau điếng rồi đánh bài chuồn.
Tôi chạy khắp nơi để tìm lớp học. Chạy đến mệt lả, hỏi bao nhiêu người cũng nói một câu y như nhau “tự đi mà tìm”. Đúng là cái trường toàn lũ kiêu thấy ớn, mặt thì chát tám tầng phấn trông hệt như ma cương thi, môi thì đỏ chót, tớn lên trông như cái tĩ gà, tóc thì uốn xoăn tít thò lò trông như sợi mì tôm, tính nết thì chả ưa được: kiêu, chảnh, rất khinh người. Tôi thề chỉ lần cuối này thôi, nếu không hỏi được lớp tôi sẽ trốn tiết luôn, mặc kệ nó có bị trừ điểm hoặc không quen được bạn mới hay không. Mà cái trường toàn lũ kiêu tôi chả muốn kết bạn. Tôi thấy một cô bé trông khá dễ thương, hiền lành, tóc thắt đuôi sam hai bên được cố định bằng chiếc nơ màu đỏ thắm cặp kính to, dày cộp, trông rất nặng, đôi mắt to, tròn trông rất đáng yêu. Tôi chạy đến hỏi thì biết cô ấy cũng đang tìm lớp, thế là tôi với cô ấy đi chung, tôi được biết tên cô ấy là Mĩ Liên.
Phòng học của tôi nằm ở tầng 2, phía tây gần hành lang. Tôi bước vào lớp học vẫn đang xôn xao nói chuyện. Trông thấy bọn tôi, họ hếch mỏ làm vẻ ta đây. Khi chúng tôi vừa bước vào lớp thì trống cũng vang lên, giảng viên chính cũng bước vào lớp. Giảng viên lớp tôi là một bà giáo trông rất trung niên, chắc khoảng hơn 40 tuổi. Ngực ưỡn – mông cong là bốn từ tả tư thế đi của bà ta. Mặt thì 16 tầng phấn, gấp hai lần học sinh. Bà ta rất khó tính và thiên vị. Bà ta xếp chỗ cho cả lớp, tôi và Mĩ Liên lại được ngồi cạnh nhau. Tôi rất ấn tượng về cô bạn Mĩ Liên này không chỉ về ngoại hình mà còn cả về tính cách nữa. Cô ấy cũng rất tốt với tôi.
(Xong chap 2)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!