[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm
Chương 9: Tướng công ngoan
Giọng nói yếu ớt vang lên làm người ngồi gần đó thoáng giật nẩy mình chậm rãi quay mặt sang hướng phát ra tiếng động: “Ngươi còn sống sao?”
Người nằm chính là Nhân Mã, nàng không lên tiếng chỉ thở phù phù gồng người chống lại cơn đau, thế là kẻ bên này thọt cái chân qua chọc nhẹ vào vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Chân vừa chạm xuống giọng thét đồng thời cũng vang lên hù bay mấy con chim đang ngồi nghỉ trên cây: “AAAAAAA!!!”
“Ôi may quá!” Kẻ vừa chọc ngoáy vết thương người khác mừng rỡ nhai một nắm lá, vốc chút nước từ chiếc bình treo lủng lẳng bên hông vào miệng nàng. Hắn đè mớ lá bị nhai nát lên vết thương Nhân Mã rồi điểm huyệt khiến nàng im bặt chịu đựng cơn đau trong vô vọng.
Nàng rủa thầm trong lòng: “Chó má cái tên khốn nạn nào đây?”
Ai ôi! Đau chết nàng rồi!
Nhân Mã khóc không thành tiếng nhưng nước mắt nàng thì không ngừng rơi hai bên thái dương. Hắn vừa giúp nàng đắp thuốc vừa cất giọng nói như mình vô tội lắm: “Ai bảo ngươi cải trang làm gì? Còn mặc ngay cái bộ giống hệt của ả kia, may mà ta chỉ mới đâm có một nhát chứ chưa chặt đầu để nhận tiền thưởng đấy! Số ngươi còn lớn chán!”
“À!” Nhân Mã thật là khóc cạn nước mắt nhưng lại muốn cười ngặt nghẽo, nàng chỉ biết độc thoại nội tâm: “Vâng, một nhát thôi, may quá! Có một nhát xuyên tim chứ mấy! Hừ! Cái tên chết dẫm nhà ngươi, để ta giúp ngươi lên ngôi xong liền bồi cho vài nhát xuyên tim thử. Để coi lúc đó ta cười hả hê còn ngươi như thế nào nhé!?”
Đôi mắt nàng long lên sòng sọc cũng đủ hiểu ẩn ý chứa đựng bên trong rồi, hắn cười xòa khẽ đưa bàn tay trái to lớn che đi đôi mắt hung tợn của Nhân Mã.
Chẳng qua, hôm nay Sư Tử nhận được một giao dịch làm ăn khá ngon. Người đó đã miêu tả trang phục, kiểu tóc lẫn chi tiết về chiều cao, dáng vóc của kẻ cần thanh toán y hệt với… Người tính không bằng trời tính, trong lúc rượt đuổi con mồi Sư Tử còn vui vẻ chơi trò mèo vờn chuột, vờn sao để con chuột chạy biến đi đâu mất tiêu. Đến lúc tìm thấy thì nhanh chóng kết thúc sinh mệnh xui xẻo này để về nhận nốt khoảng tiền còn lại. Chẳng ngờ cái nữ nhân ngu xuẩn, thánh nhọ của năm xuất hiện, lúc đâm xong mới phát hiện ra lầm người vì khuôn mặt khác nhau hoàn toàn mà hắn lại ra tay từ phía sau lưng. Ai bảo dáng vẻ của nàng cứ thấp thỏm thập thò lo sợ bị phát hiện làm chi? Rồi hắn lại phát giác ra đây chính là Nhân Mã, vị thiên kim tiểu thư của Nhân Thị, tài nữ Bạch Thần Quốc cao quý được Hoàng Đế vạn phần ưu ái. Đang trong lúc suy tính thì Nhân Mã tỉnh lại, rõ ràng một nhát xuyên tim ná thở vậy mà vẫn sống lại được, hay thật!
Dứt luồng hồi ức cũng là lúc đắp xong mấy cái thần dược cầm máu, Nhân Mã vẫn mở trừng trừng mắt ai oán sau những ngón tay khép chặt.
Sư Tử thở dài một hơi khiến ruột gan cũng ê chề theo. Hắn thương lượng: “Nghe bảo ngươi đào hôn? Thôi thì ta cho ngươi cơ hội đi theo ta kiếm cơm, chứ trở về cũng bị bắt nhốt rồi gả cho tướng quân!”
“Cơ hội?” Nhân Mã cười giễu trong lòng: “Tên này có bị điên không nhỉ?”
Điên càng tốt, mấy kẻ điên khi yêu rồi cũng khác người lắm, khẩu vị ưa ngược cũng cao chót vót. Nhân Mã tất nhiên không muốn đi theo nhưng nàng không còn cách nào khác nữa, ngược lại phải lấy lòng Sư Tử, khiến hắn yêu nàng đến chết đi sống lại.
Chưa đến một canh giờ Sư Tử đã thuê được một căn phòng khách điếm thượng hạng để chăm sóc Nhân Mã, bỏ ra chi phí cao thế chính là muốn lấy lòng nàng thuận ý đi theo mình.
Sau khi bón chút cháo loãng cho Nhân Mã, Sư Tử liền giải huyệt nói cho nàng. Cứ ngỡ rằng nàng sẽ phun ra những tiếng chửi rủa hay nhạo báng “Đoạt Tử Hồn” thiếu chuyên nghiệp. Nhưng không, Nhân Mã cười cười, từ tốn vào vấn đề chính: “Ta đi theo ngươi nhưng bù lại ngươi phải cho ta một danh phận.”
“Hả?” Sư Tử nghệch mặt, khó hiểu giương đôi mắt hẹp nhìn nàng: “Danh phận gì?”
Khát nước, Sư Tử nốc một ngụm khá to từ vò nước, đang định nuốt xuống thì…
“Đoạt Tử Hồn phu nhân!” Nhân Mã chắc nịch trả lời, khuôn mặt nàng nghiêm túc không mang theo ý đùa.
Phụt!
Sư Tử phun hết cả ngụm nước vừa mới uống vào, tay quẹt miệng, lườm nàng muốn rách cả đuôi mắt: “Ngươi có biết đang nói gì không?”
Nhân Mã gật đầu: “Biết!”
Nói rồi nàng nhanh tay ôm chầm lấy cổ Sư Tử kéo lại thật sát, vết thương bị chạm có chút nhói nhưng thời khắc này không thể để nó gây ảnh hưởng gián đoạn. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam nhân gần đến vậy đấy, trống ngực cứ đập liên hồi làm đôi má Nhân Mã trở nên hồng nhuận lan ra cả vành tai: “Chẳng phải ngươi bảo ta theo ngươi sao?”
“Ờ… ờ…” Sư Tử lắp bắp, nữ sắc không phải chưa nếm trải… đúng hơn là hắn chưa từng gặp nữ nhân khuê cát khuynh quốc nào chủ động mãnh liệt bạo gan đến thế.
“Vậy ít nhất cũng phải cho ta một danh phận chứ? Không lẽ ngươi muốn ta nữ phẫn nam trang cùng ngươi ở một phòng? Người ta sẽ nghĩ gì về ngươi? Một Đoạt Tử Hồn đoạn tụ?” Thật ra nàng muốn bảo người đời nhìn vào sẽ đánh giá nữ nhân như nàng đào hôn theo tình nhân, không đáng sống, phải trừng trị bằng cách cạo đầu, bôi voi, thả trôi sông.
“Ờ thì…” Sư Tử nuốt khan: “Cũng không phải… không được…”
“Ha!” Nhân Mã cười lớn, vuốt vuốt đầu hắn: “Tướng công ngoan!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!