Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 2 - Chương 37: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 2 - Chương 37: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đôi mắt lãnh ngạo của Đại Mạc hơi nheo lại, dùng ánh mắt xem xét kia đánh giá Quân Thanh Vũ, khóe môi từ từ cong lên một nụ cười lạnh, trong ánh mắt hàm chứa sát khí mãnh liệt.

“Ngươi chính là Quân Thanh Vũ? Thì ra ngươi vẫn còn sống?”

Không phải La Dật trưởng lão nói nàng đã chết sao?

“Các ngươi còn chưa chết, sao ta có thể chết trước đây.” Ánh mắt thanh lãnh nhìn khuôn mặt cao ngạo tuấn mỹ của Đại Mạc, trong mắt thiếu nữ bình tĩnh không hề gợn sóng, như là đang chứng kiến một việc râu ria: “Ta nghe nói, ở trong khoảng thời gian ta rời khỏi môn phái này, ngươi rất là chú ý tiểu đội Phong Vân của chúng ta?”

“Hừ!” Như không nghe thấy lời nói của nàng, Đại Mạc hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi trở về thì như thế nào? Đại Mạc ta đã định Ba Lâm rồi, cho dù còn sống cũng không thay đổi được gì, thức thời thì tự mình cút ngay!”

Hắn vẫn dùng đôi mắt vô dụng nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc trước mắt, giọng nói kia lộ ra tia kiêu ngạo không ai bì nổi. Thân là đệ tử tinh anh của môn phái, hắn có thực lực và tư cách coi khinh những người khác.

“Nếu……” Quân Thanh Vũ khẽ nheo đôi mắt lại: “Ta nói không thì sao?”

Advertisement / Quảng cáo

“Ha ha!” Có lẽ là nghe thấy chuyện buồn cười gì đó, Đại Mạc cười lạnh hai tiếng: “Thanh Vũ sư muội, ngươi cho rằng ngươi có quyền lợi nói không với ta? Với thực lực của ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, mặc kệ là ở chỗ nào đại lục, quyền cứng chính là đạo lý, không có nắm đấm nhất định phải có hậu đài, nhưng ngươi cái gì cũng đều không có thì dùng cái gì tới nói điều kiện với ta?”

Khinh miệt cong khóe môi lên, khuôn mặt của Đại Mạc lộ vẻ kiêu căng nói.

Nếu nha đầu này có hậu trường, lúc tả hộ pháp trước bảo vệ Đổng Phi Nhiên sẽ không đối xử với nàng như vậy, tuy cuối cùng không giải quyết được gì, nhưng bởi vì hai người ở lôi đài định ra hiệp ước sinh tử.

“Đội trưởng!”

Ba Lâm căng thẳng trong lòng, do dự nửa ngày, thật cẩn thận nói: “Đại Mạc là một võ giả Hậu Thiên thập nhị cấp……”

“Hậu Thiên thập nhị cấp?” Ở trong đôi mắt thanh lãnh chứa một ý cười nhạt, Quân Thanh Vũ vân đạm phong thanh nói: “Thì sao? Người tu đạo vốn chính là tùy tâm sở dục, tham sống sợ chết ngược lại sẽ khiến tu vi dừng bước không tiến.”

Đột nhiên, một tiếng cười dài từ phía sau truyền đến……

“Thanh vũ sư muội, nói không tồi.” Ngọc Lâm Phong khẽ phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười xinh đẹp: “Võ giả chúng ta luôn là tùy tâm sở dục, nếu khiếp đảm yếu đuối sẽ chỉ khiến người giới hạn trong này, chỉ có dám mạo hiểm mới có thể tăng lên thực lực ở trong hiểm cảnh.”

Advertisement / Quảng cáo

Quân Thanh Vũ theo giọng nói nhìn lại, khi nhìn thấy hai người đang đi đến thì đôi mắt hơi co rụt lại.

“Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, hai thủ hạ bại tướng các ngươi tới nơi này làm gì?” Khuôn mặt của Đại Mạc trầm xuống, ánh mắt kiêu căng nhìn hai bóng dáng dưới ánh mặt trời kia, cười lạnh một tiếng: “Nhưng hai người các ngươi thật đúng là như hình với bóng, ha ha ha!”

Sắc mặt của Nham Thương lạnh xuống, trong mắt đen mang theo tia lãnh khốc, tay hắn từ từ rơi xuống thân kiếm treo ở bên hông, vừa định rút ra, đã cảm nhận được ấm áp trên mu bàn tay.

Đôi mắt lãnh khốc đảo qua tay đè lại chính mình, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân bạch y tuấn dật bên cạnh.

Nam nhân lắc đầu với hắn, lại chuyền ánh mắt nhìn về phía Đại Mạc, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Đại Mạc, ta và Nham Thương xác thật đã từng bị ngươi đánh bại, bây giờ sớm có thực lực có thể đánh bại ngươi, chỉ là việc này không có ý tứ gì, so với chiến đấu với ngươi, ta còn không bằng tìm một đám linh thú rèn luyện.”

Sắc mặt của Đại Mạc rõ ràng trầm xuống, hắn còn chưa nói chuyện, Ngọc Lâm Phong không nhanh không chậm mở miệng.

“Thanh Vũ sư muội, chúc mừng ngươi bình an trở về.” Ngọc Lâm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN