[Đam mỹ] Hàn Thiên - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


[Đam mỹ] Hàn Thiên


Chương 5


Sau khi chia tay Dung Tư Lam, Đỗ Y Thiên phải chạy đi ship hàng thuê cho người ta, gặp trúng ngay ông chủ đưa đồ muộn và lão khách nóng tính, vô duyên vô cớ bị mắng té tát vào đầu, trên đường về tình cờ cán ngang đuôi cún cưng của bà bác chơi mạc chược, đón nhận mưa xuân nồng nàn chập nữa mới dở sống dở chết lết tới nhà.

Căn nhà của Đỗ Y Thiên là một chung cư loại cũ, bốn vách tường chằn chịt vết nứt, cách âm cực tệ, hàng xóm kế bên lại tàn nhẫn hát karaoke lúc đêm hôm khuya khoắt, dội vào màng nhĩ làm cậu muốn vỡ cả dây thần kinh thính giác.

Trong căn nhà nhỏ bé, gã đàn ông mặc áo thun ba lỗ dựa sát tấm la phong ngăn giữa phòng bếp và phòng ngủ, xung quanh la liệt lon bia rỗng. Bị tiếng mở cửa đánh thức, đôi mắt đặc ghèn của gã chầm chậm mở ra, mơ hồ trông thấy gương mặt Đỗ Y Thiên, cất giọng khàn khàn: “Tiền đâu?”

Cậu mệt phờ râu, nhanh chóng dúi vào tay gã ít tờ bạc rồi lúi húi gom đống vỏ bia chờ mai đem bán. Đột nhiên, người đàn ông cau mày: “Sao chỉ có từng này?”

Đỗ Y Thiên thong thả nói: “Phân nửa đóng công trình thanh niên rồi.”

Vừa dứt lời, một cái tát liền giáng ngay xuống đầu.

Gã đỏ mặt tía tai, thở phì phò như ống bễ hỏng, quát ầm lên: “Tiền tiền tiền! Mẹ kiếp trường mày là chỗ cho vay nặng lãi à! Mày đi học hay đi trả nợ? Học làm chó gì hả?!”

Đỗ Y Thiên tập mãi thành quen chẳng thèm phản ứng, tập trung ước lượng chỗ lon bia này được bao cân. Người đàn ông chướng mắt nhất là bộ dáng đó, không phân bua lôi cậu tới bàn ăn rồi túm tóc dúi xuống tô canh cá.

Canh đã sớm nguội ngắt tự đời nào, mùi tanh nồng nặc chết tiệt đâm thủng mũi. Cậu sít chặt đôi mày, cảm thấy hơi buồn nôn: “Lần sau muốn dúi thì dúi chỗ khác, đừng dúi vào đồ ăn, tô canh này coi như bỏ rồi, lãng phí lắm! Còn cả tiền xà phòng tắm gội nữa, ý tứ chút đi, ba!”

Gã đàn ông căn bản chẳng đoái hoài gì, nhìn cậu một lần là tức một lần, hừ lạnh mấy tiếng mới lừng khừng bước khỏi nhà.

Đỗ Y Thiên thở phào nhẹ nhõm đi vệ sinh cá nhân, vốn định sẽ trải chiếu đánh một giấc no, nhưng hàng xóm kế bên cứ bật nhạc tưng bừng, hòa lẫn với tiếng mắng chửi của các hộ nhà xung quanh, xem chừng sắp xảy ra ẩu đả to. Ồn ào như thế, dù là xác chết cũng không ngủ nổi, cậu cáu kỉnh vò rối tung mái tóc, lồm cồm bò dậy móc trong cặp ra một chiếc lắc tay nam bằng bạc.

Là của Tống Hàn.

Cái lần lăn lộn ở nhà kho, thứ này vô tình mắc vào túi quần Đỗ Y Thiên, mãi tới khi giặt đồ mới phát hiện, thế nên không kịp trả cho người ta.

Nhưng kỳ lạ thay, mỗi lúc nhìn chăm chú chiếc lắc tay, một vài hình ảnh sẽ bất thình lình xẹt qua đầu cậu, không rõ ràng, rất mơ hồ, nhưng chắc chắn đã xảy ra đúng ngày tổ chức tiệc BBQ hai tháng trước.

Đám giai cấp tư sản tự dưng rảnh rỗi mở party quẩy bung nóc là chuyện hết sức bình thường, khách mời nếu không phải người thừa kế tập đoàn nổi tiếng thì cũng là công tử tiểu thư giàu nứt đố đổ vách. Có điều chắc hôm ấy Tống Hàn bị váng đầu, một hai ép cậu phải đến dự, còn chuẩn bị âu phục đâu ra đấy như thể nơi sắp tới là lễ đường vậy.

Con người chênh lệch nhau cốt ở khí chất, dẫu Đỗ Y Thiên vest đen giày da chải chuốt bảnh tỏn thế nào, những công tử tiểu thư kia chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây không phải “đồng loại”.

Họ khá hứng thú nhìn chằm chằm chàng thiếu niên trẻ măng tuấn tú lịch thiệp trên trời rơi xuống, nhịn không được tiến lên mời rượu làm thân. Cha sinh mẹ đẻ Đỗ Y Thiên chưa từng chạm một giọt cồn, uống non nửa ly thủy tinh lập tức mơ mơ hồ hồ, được Tống Hàn dìu đi, ký ức kế tiếp đã là “sáng hôm sau”.

Mọi thứ vốn dĩ chẳng có gì để bàn… nếu thái độ Tống Hàn dành cho cậu kể từ đó không bắt đầu quái lạ.

Người này mắc chứng bệnh “bá đạo tổng tài”, mong muốn khống chế cực mạnh, đối với đồ của mình càng điên rồ hơn. Đỗ Y Thiên hùa theo, rất phối hợp mọi lúc hắn ta động dục đè cậu xuống gặm gặm cắn cắn, sở dĩ chưa đến bước cuối là vì “thiếu kỹ thuật”, hắn đảm bảo chờ ngày mình công phu đầy đủ chắc chắn sẽ ch!ch cậu tới kêu cha gọi mẹ luôn!

Nhưng từ sau bữa tiệc BBQ, những khi thân mật, Tống Hàn rất hay tự mâu thuẫn một cách kỳ cục. Hắn vẫn giữ thói quen thích vồ người như xưa, tuy nhiên, nếu Đỗ Y Thiên chấp nhận nghênh hợp, sống lưng hắn sẽ vô thức cứng đờ, căng thẳng lùi về vạch an toàn, còn bịa lí do “cậu y như xác chết” để lấp liếm.

Mặc dù hạ bộ đã cương thế kia rồi.

Nguyên nhân do đâu? Tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại có ấn tượng sâu đậm với chiếc lắc tay bạc?

Phải tìm cơ hội hỏi Tống Hàn ra nhẽ mới được!

Bất quá, chỉ sáng hôm sau Đỗ Y Thiên đã ném phăng chuyện này qua một bên, bởi trên cfs Nguyên Hầu đang trình diễn một màn loạn thất bát tao, khiến Đỗ Y Thiên và Hiệu trưởng sứt đầu mẻ trán…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN