[Đam mỹ] Hàn Thiên - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


[Đam mỹ] Hàn Thiên


Chương 14


Đỗ Y Thiên đang ngủ mê mệt thì bị động tác mạnh của Tống Hàn đánh thức.

Mắt mở rồi nhưng đầu óc vẫn còn là một nắm hồ nhão nhoét, nhất thời không rõ tại sao vị tổ tông này lại xuất hiện trước mặt mình.

… Cho tới khi hắn dùng bàn tay lạnh ngắt chạm vào phần thịt đùi mềm mại nóng hổi của cậu, Đỗ Y Thiên mới tá hỏa nhận ra đây đếch phải mơ, kinh ngạc đến thiếu điều nhảy dựng lên tông lật nóc nhà.

Tiếc rằng vết thương đau không cho phép cậu thực hiện hành vi có độ khó cao như vậy, Thiên tàn phế chỉ đành há mõm chất vấn biểu thị sự bất ngờ: “Anh về hồi nào? Sao lại ở đây?”

“Mới về. Mày bị chó cắn à, quấn băng ghê thế?”

Tống Hàn khòm xuống nhìn chằm chằm vết thương trên đùi, cậu ho khan mấy tiếng, chột dạ trả lời: “À, chuyện này hơi dài dòng tí, anh muốn uống nước không, tôi đi lấy cho…”

Hắn nhướn mày: “Thái độ của mày làm tao nghi lắm, mày đã trái ý chính quyền chuyện gì rồi?”

Đỗ Y Thiên nhoẻn miệng cười gượng, cuối cùng khuất phục trước ánh mắt như Bao Chửng của Tống Hàn, đem đầu đuôi mọi việc nói hết với hắn, nói xong còn dè dặt tạ tội: “Tại tôi mà anh bị cuốn vào, xin lỗi nha.”

Đáng tiếc Tống Hàn hoàn toàn không có ý định tha thứ cho cậu ta.

Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, bất quá không phải chưa từng xuống bếp. Có lần bị dao cứa rách da, chảy tí xíu máu mà đã thấy rát cả buổi trời, đằng này chính là đem cây dao đâm sâu vô thịt, cảm thụ ra sao hắn thực lòng chẳng muốn liên tưởng lắm.

Tống Hàn phát hiện nội tạng của mình đang bốc lên một đống lửa, khao khát muốn đốt cháy người trước mặt thành tro rồi cất vào hộp, ủ trong ngực. Nhưng chỗ này là nhà người ta, phụ huynh người ta ở ngay bên cạnh, dù nộ khí xung thiên tới cỡ nào cũng không tiện phát tiết, hắn đành dùng toàn lực áp chế trái tim đập điên cuồng, khiến mình thoạt trông có vẻ vô hỉ vô bi.

Đỗ Y Thiên bị bộ dạng đó làm nhấp nha nhấp nhổm, nghĩ rằng đại thiếu gia giận cậu là vì cậu liên luỵ đến hắn, cơ hồ cuống lên: “Hay là… Hay là anh phạt tôi đi? Đánh mắng gì tùy ý, làm gì cũng được…”

“Tại sao phải đâm?” Tống Hàn đột ngột hỏi, “Ý tao là, mày có thể cứa một vết nhẹ đủ để chảy máu là ổn rồi, sao phải đâm sâu thế?”

Câu nói này thoạt nghe chẳng có gì bất thường… nếu giọng điệu của hắn không nghiến răng nghiến lợi như thể muốn nhai sống kẻ khác.

Đỗ Y Thiên sửng sốt hồi lâu, vô thức trả lời: “Lần đầu đâm người không kiểm soát tốt lực độ, hơi quá tay, gây tổn thương đối thủ nặng, bản thân cũng phải bị nặng y chang, không thì sao thuyết phục được hội đồng kỷ luật…”

Trả lời xong cậu mới hoàn hồn, trọng tâm tức khắc chệch đi, thầm nghĩ, đại thiếu gia đây là đang lo cho cậu ư?

Hay chỉ đơn giản là tức giận khi đồ của mình bị kẻ khác đụng chạm thôi?

Thiên tàn phế chớp chớp mắt, chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu dặt dẹo dựa góc tường, không hề phí công che dấu mà lộ hết sự đau đớn ra mặt, trái ngược với thái độ “đây là chuyện muỗi” khi đối diện với Phùng Dương.

Kể cũng ngộ, Đỗ Y Thiên không thích đem những rắc rối mình gây ra để Tống Hàn xử lý, sợ hắn sẽ xem cậu như một kẻ vô dụng chỉ biết dựa hơi, nhưng đồng thời, cậu lại có xu hướng phơi bày những ủy khuất bản thân phải chịu cho hắn coi, mang một tâm tình gần như là… làm nũng.

Cụm từ này vừa nhảy ra, Đỗ Y Thiên đã tự ớn lạnh trước, cảm thấy mình gần đây có vẻ hơi tởm.

Tống Hàn hoàn toàn không biết suy nghĩ đang diễu hành vòng quanh Trái Đất trong lòng cậu, bị cách giải quyết “thương địch một ngàn tự tổn một vạn” của Đỗ Y Thiên chọc suýt chút nữa giữ không nổi gương mặt cao quý lãnh nhiễm, hằm hằm hừ hừ nhấc điện thoại lên gọi bác sĩ tư.

Vị bác sĩ tư đến còn nhanh hơn cảnh sát cứu hỏa, xem xét xử lý vết thương trên đùi cậu xong xuôi mới thủng thỉnh nói một câu: “Hay lắm, trì hoãn thêm vài ngày nữa là miếng thịt đùi đó xẻo bỏ được rồi.”

Đỗ Y Thiên: “…”

Đúng là chủ nào tớ nấy, cung cách nói chuyện y chang nhau.

Tống Hàn giận tới đỉnh đầu bốc khói, thực sự muốn nện tên chó chết này vài phát cho bõ tức. Cậu dùng ánh mắt lấy lòng nhìn hắn chằm chằm, lén lút nâng bàn tay đang siết chặt của đại thiếu gia đưa lên môi hôn một ngụm, dịu dàng cọ cọ.

Tống Hàn: “…”

Đồ khốn nạn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN