Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.
Chương 7.
Với tâm trạng nở hoa,cô tung tăng đến trường thì trên đường dừng lại một chiếc xe oto sang trọng ngay chỗ cô đang đứng .Cô cũng định không dừng lại để xem nhưng cô nhận ra chiếc xe này rất quen nên dừng hẳn để nhìn xem.Cánh cửa xe mở ra lộ là một gương mặt cực soái,đẹp trai với làn da trắng,mũi cao,mặt v-line,môi mỏng nhưng lúc nào cũng đỏ.Nhưng theo như mẹ cô nói thì môi mỏng chứng tỏ đa tình không thương ai thật lòng đâu.Và đặc biệt hơn người này cô rất quen.TEN Ten..đó chính là Thanh Phong cậu chủ.Từ lúc cánh cửa mở ra thì cô thẩn thờ nhìn anh cứ như anh là người ngoài hành tinh nên làm anh cảm thấy rất lạ.Nhưng anh lại cảm thấy lúc này cô rất dễ thương.Có thể nói mới nhìn cô tưởng là người lạnh lùng,cộc cằn,nhưng lại có lúc nhìn cô rất là trẻ con nhất là khi nói chuyện với mẹ và mọi người trong nhà.Cô có đôi mắt rất đẹp,long lanh rất sáng,da trắng.đôi môi í cười nhưng chưa bao giờ anh thấy nụ cười đó.
-Ưm…ưm.+Anh lấy giọng cũng như giúp cả hai thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình.
-À..à sao cậu lại đứng đây.+Cô hỏi để giảm bớt ma sát của đôi mắt nhìn nhau.Bớt nhục vì nãy giờ suy nghĩ về anh ta.
-Tại tôi thấy cô đi bộ định cho cô đi nhờ một đoạn đó mờ.+Anh bước ra khỏi xe dựa giẫm cái xe mà thấy tậu,cái xe đúng là đẹp nhưng nó chỉ có việc chở đi chớ có dụ dựa giẫm này sao???
Cô bước lại gần chỗ anh đứng ,môi có ý cười anh nhưng nhìn nó không rõ lắm.
-Cậu tốt vậy sao?
-Đương nhiên rồi do cô không biết đó thôi,kể từu nay tôi sẽ là chở cô đi học nhé.
-Cảm ơn lòng tốt của cậu.
-Lên xe đi.
(tiếp theo chap seo|)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!