Yêu Cô Bạn Thân! - Chương 14: Trái Tim Cần Chỗ Dựa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Yêu Cô Bạn Thân!


Chương 14: Trái Tim Cần Chỗ Dựa


“Bà chắc chứ?”

****

“Nhăm nhăm, ngon quá à, mùi vị socola này thật hết chỗ chê ư ư!”

Tiểu My thích thú cau hết cơ mặt lại xuýt xoa, rồi lại cho thêm vài miếng bự nữa vào miệng.

Trên đời này, thứ làm con người ta hạnh phúc nhanh nhất đúng là thức ăn ngon. Liêm sĩ quăng hết cho chó gặm =)))

Khải An đưa nước cho cô:”từ từ thôi, không có ai ăn hết của bà đâu!”

Bỏ miếng cuối vào miệng, cô nuốt cái ực xuống rồi nói:”Không có lần sau đâu nhé, ông còn để tui chờ như vậy nữa thì không có bạn bè gì hết!”

“Tui cũng không muốn làm bạn với bà đâu!”_An lí nhỉ đủ để cậu nghe.

“Ông nói gì?”

“À không có gì. Ăn thêm đi! Đừng sợ mập, bà có như con đuông dừa tui vẫn sẽ đèo bà đi được!”

***

Ba ngày sau kết quả kiểm tra chất lượng cũng đã có. Lúc nhìn thấy con số trên bài làm của mình, Tuyết Nhi bỗng chốc sa sẫm. Mặc dù đã đoán trước được điều này, nhưng kì thật, nhỏ vẫn vô cùng lo lắng. Điểm số này là điểm số mà từ trước đến nay Tuyết Nhi chưa hề bị nhận trong suốt mười một năm đến trường. Đây còn là bộ môn lịch sử nữa. Nhỏ trong lòng cũng cảm thấy bất mãn với chính bản thân mình.

Hạnh Hân nhìn thấy khuôn mặt trắng bệt của nhỏ, liền nhanh chóng bước đến ngồi cạnh.

“Điểm số không như mong muốn à?”

“Mày được bao nhiêu?”

“Mày biết tao rồi mà, có bao giờ học bài đâu, nhưng tao vẫn chép được một ít, 6đ nhé!”

Lúc này tâm trạng Nhi lại tệ hơn, chưa bao giờ nhỏ thua điểm Hạnh Hân, trước đây còn tự hào tuyên bố rằng sẽ kèm cặp bạn ấy học hành. Chẳng còn mặt mũi nào nữa, Nhi cười nhạt rồi ra khỏi lớp.

“Ơ, con bé này bị sao thế?”

****

Mở cổng vào nhà. Nhi lò dò từng bước thể như ăn trộm, thật sự người mang trong người tội lỗi sẽ chẳng bao giờ vô tư nỗi.

Có vẻ như hôm nay bố mẹ đi làm về sớm, điều đó làm nhỏ thấy bất an hơn.

“Tuyết Nhi!”_Vừa thấy mặt bố đã gọi.

“À, bố, hôm nay bố ở nhà ạ?”_Nhỏ cố tỏ ra bình thường.

“Ngồi xuống đây, bố có chuyện muốn nói.”

Ông hất hàm về ghế, rồi mình cũng ngồi xuống đối diện. Đợi Nhi ngồi xong, ông mới hỏi:”Nghe nói hôm nay cô giáo trả bài kiểm tra đúng không?”

“Ờ…dạ…!”

“Đưa đây bố xem!”

“Bố à, thật ra cô giáo nói điểm số không quan trọng, cái chính là mình hiểu và…”

“Mau lên!”_Thanh âm như không kìm chế nỗi của ông làm Nhi giật mình. Nhỏ thở hắt, thôi thì dù sao cũng không thể giấu được.

Bờ vai ông run lên khi con số
đập vào mắt:”Trần Tuyết Nhi, con học hành thế này sao? Bài kiểm tra chất lượng sao chỉ có 4đ? Đây còn là môn học thuộc nữa, mày muốn làm bố tức chết phải không?”

Một không khí vô cùng nặng nề và căng thẳng bao trùm căn phòng. Tiếng quát của ông Trần vẫn không giảm âm vực.

“Con xin lỗi!”

“Bố thấy lần này con thật sự tệ hại lắm rồi. Có mỗi chuyện ăn và học thôi cũng không xong, thì còn làm được cái gì?”

Nhi uất ức, vì một điểm số mà bố nỡ nặng lời với mình như vậy. Nhi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hướng về phía ông:”còn bố mẹ thì sao? Suốt ngày công việc công việc, bố có bao giờ quan tâm tới con chưa? Con như thế nào, học hành áp lực ra sao bố có bao giờ biết không? Điểm số này quan trọng hơn con đúng không? Quan trọng hơn cảm xúc của con đúng không? Nói tóm lại con thành ra như thế này tất cả là tại bố!”

“Bốp!”

Năm ngón tay lập tức in hằn trên bờ má trắng nõn của Nhi. Ông Trần không thể ngờ cô con gái luôn ngoan ngoãn lễ phép nay lại vô phép nói ra những lời hỗn láo ấy.

Nhi tái mặt, đã uất giờ lại đau đớn hơn. Nhỏ cầm lấy balo một hơi chạy ra khỏi cửa, mặc cho lời kêu gọi của bà Trần.

***

Mới 6 giờ mà hoàng hôn đã buông, chốc chốc lại có đôi ba người thu dọn đồ đạc ra về, bầu không khí cũng dần trở nên yên ắng hơn.

Khi thấy Tiểu My định xách balo tung tăng ra về, Khải An chặn lại, dúi cả người cô ngồi trở lại bàn học.

“Gì nữa?”

“Đưa bài làm đây!”_An hất hàm ra lệnh, cậu kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Tiểu My ngoảnh đầu nhìn Khải An với vẻ khó hiểu, cậu không nói gì, cầm bài thi trong tay cô lên xem. Vì động tác cậu quá nhanh nên Tiểu My không kịp ngăn cản, đành tìm bừa một đề tài nào đấy để hỏi: “Huy Minh và Minh Hạo đâu?”

Khải An không rời mắt khỏi bài thi, chỉ đáp: “À, tụi nó tranh thủ về đá bóng rồi?”

Khải An bỗng mở ba lô ra, lấy bút chì gõ lên bài thi, rồi xoay người hỏi Tiểu My:

“Bà có vội về nhà không?”

“Hả?”_Tiểu My không hiểu cậu muốn làm gì.

“Vậy ở lại thêm một chút, tui giúp bà sửa sai bài tập này”

“Cái gì chứ??”_My nhăn nhó khổ sở. Cô muốn về nhà mà.

“Tập trung đi!”

Cô nhìn ngắm gương mặt cậu, bỗng nhận ra gương mặt này đã trưởng thành hơn rất nhiều, hàng mày trở nên dày và đen hơn, lông mi cũng dài hơn.

Tiểu My lại đưa mắt nhìn xuống làn môi cực mỏng phía dưới và cả chiếc cằm xanh xanh màu nâu, nam sinh mười bảy tuổi ai cũng như thế cả.

Bỗng đầu cô bị gõ mạnh một cái, khi sực tỉnh lại thấy đôi mắt chưa bao giờ có tiểu điểm của cậu, cô nóng bừng mặt, vội vàng đáp:”được được, ông giúp tui đi!”

Ánh chiều tà ngoài cửa sổ lặng lẽ trôi qua.

Giọng nói đều đều của Khải An vang vọng trong phòng học, không khí như ngưng đọng, đứng bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng bồ câu vỗ cánh. Toà nhà giảng đường phía sau trường ngày nào cũng gõ chuông lúc 6 rưỡi, mà ngày nào đúng thời khắc này, Tiểu My cũng luôn cảm thấy trái tim mình rất bình yên.

Tiếng chuông là âm thanh giúp lòng người tĩnh lặng.

***

Trong đêm khuya, tiếng chuông cửa vang lên, Tuấn Anh vừa mới tắm xong, nằm lên giường thì đã bị ép rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Không ngờ, người đứng ngoài cửa là…

“Tuyết Nhi?”_Anh kinh ngạc thốt lên. Không ngờ cô lại đến tìm anh vào đêm tối thế này.

Vừa thấy bóng người cô muốn dựa dẫm, Tuyết Nhi không kềm lòng được mà ôm chầm vào anh, khóc oà lên, tiếng nấc nghẹn ngào cũng vang lên thật thảm hại.

***

Anh đưa Nhi ly nước, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh:”em ổn rồi chứ?”

Nhi gật đầu:”em đỡ hơn rồi! Cảm ơn anh!”

“Có chuyện gì sao?”

Nhi lắc đầu, vốn không muốn anh biết đến chuyện xấu hổ của mình.

Anh nắm tay cô, phát hiện nhiệt độ bàn tay Nhi thấp đến kì lạ, cả bộ đồng phục còn nguyên trên người làm anh hiểu ra được phần nào nên không gặng hỏi.

“Chỉ cần em không sao là được rồi!”

“Tối nay em ở lại với anh được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN