Do You Remember Me?
Chương 6: Cô gái năm ấy.
” U có chuyện gì sao?” – Thiên Di đặt cây chổi cạnh đó đi đến. Nét mặt bà càng lúc căng thẳng.
– À ừm.. ta phải ra ngoài với cậu chủ.-Thở dài một tiếng, bà tiếp tục.- Cậu chủ bảo con chuẩn bị bữa ăn cho người.
Thiên Di vui vẻ gật đầu, ra ám hiệu mình nấu ăn rất ngon. U Lê không hy vọng gì nhiều, bởi vì bà biết đến bản thân bà còn không vừa ý với cậu chủ. Trước nay, Nhật Minh vốn nổi tiếng là khó chiều, đặc biệt trong việc ăn uống, anh đã đuổi không biết bao nhiêu người.
– Cậu chủ không phải là người dễ ăn uống để con tự tin nấu ăn được. Ta sợ là cậu sẽ đuổi con trong tích tắc. Thiên Di con phải biết ở Viện Thư này không hề dễ dàng. Cậu chủ trước giờ chưa từng khoan dung ai. Vì thế, lần này ta e rằng con không thể ở lại đây.
Thiên Di cảm thấy U Lê đang lo lắng cho mình. Tuyệt nhiên cô không hề chán nãn. Nếu là người khác, sau khi nghe những lời của bà chắc hẳn đã bỏ đi. Nhưng bản thân đã hạ quyết tâm giúp cậu chủ và cũng là để được gặp lại mẹ . Minh Tú đã hứa với cô, nếu có thể giúp anh ấy sống tốt hơn thì sẽ đáp ứng một điều kiện.
-” Thiên Di nếu cô làm tốt điều này, tôi sẽ đáp ứng điều kiện của cô. Bao nhiêu tiền cũng được. Nhật Minh đã làm ảnh hưởng đến gia đình này. Anh Hai của tôi đang có ý định chiếm đoạt gia sản, vì thế tôi phải mau chóng giúp anh lấy lại tinh thần.”
Thiên Di trầm luân một hồi. Đối với cô tiền còn quan trọng sao? Cô như muốn chết đi. Minh Tú có vẻ hiểu được tâm lí của cô gái liền bắt lấy cơ hội.
-” Tôi biết cô không cần tiền, nhưng có một thứ tôi biết cô rất cần….”-Đôi môi đầy quyến rũ cong lên.-” Đó chính là tìm lại người mẹ của mình. Chỉ cần Nhật Minh chịu bước đến nhà chính, tôi sẽ đưa những thông tin của bà ta cho cô.”
Thiên Di nắm lấy tay bà an ủi, những công việc nặng nhọc, những lời đánh mắng hay sự vô tâm đã quá chai lì trong cô. Vì thế, tin chắc rằng Nhật Minh sẽ không đến mức đuổi cô đi đâu. Dù gì bản thân cũng không thể tự ti như vậy được.
“U Lê cứ đi với cậu chủ, con sẽ chuẩn bị bữa trưa thật tốt cho người.”
Nắng càng lúc càng lên, anh khoác chiếc áo len nhẹ nhàng đi đến giữa nhà. Căn phòng trống vắng đến lạ thường, cũng đã một thời gian trôi qua, những thói quen lúc trước thay đổi theo thời gian. U Lê đẩy xe phía sau ra ngoài cổng.
-” Cô gái kia đi đâu rồi?”
– À,Thiên Di đã đi chợ mua đồ về chuẩn bị bữa trưa cho cậu.”
Nhật Minh khẽ cười đểu, anh cũng muốn xem cô ta chịu đựng được đến đâu. Cả hai điềm tĩnh đến lạ thường đi dọc theo con đường đầy lá của mùa thu. Những cơn mưa hôm kia đã làm cây cối trở nên ủ rủ, nhưng đang có dấu hiệu thay lá đổi cành, chào đón những cái mới.
Thiên Di vừa lúc đi chợ về, cô lật đật chạy đôn đáo trong bếp. Đúng người nhà gia thế, chỉ có một người ăn nhưng lại phải bày rất nhiều thứ.
* * *
Nhật Minh đi đến nghĩa trang nhỏ gần đó. U Lê đứng sau lưng, anh ngắm nhìn một lúc, bó hoa oải hương vẫn còn tươi thắm. Đã 4 năm rồi, anh đã 25 cô ấy vẫn mãi ở tuổi 18. Đến cả lúc ra đi, anh vẫn không thể gặp được. Mọi người nói từ bỏ, nhưng lòng anh dường như đã chết đi. Luôn nguyện trong tâm tình rằng, chỉ có thể là cô mà thôi.
-” Miin, anh đến thăm em. Chúc mừng sinh nhật.”
U Lê năm nào cũng ra đây với Nhật Minh nhưng cảm xúc vẫn như lần nào. Mặc dù không biết cô gái đó là ai nhưng có vẻ rất quan trọng đến mức khắc cốt ghi tâm. Chuyện năm đó dù đã qua đi, nhưng dường như đem lại nổi ăn năn đối với cậu chủ.
* * *
“Nhật Minh… nếu sau này chúng ta kết hôn, bó hoa cô dâu phải là bó hoa oải hương đấy nhé.”
Nụ cười trong nắng hiện lên, bãi cỏ trải dài bất tận đến xa không biết điểm dừng, cô chạy theo cười thật hạnh phúc. Anh ở phía sau, máy ảnh trên tay lưu giữ vài bức ảnh kỉ niệm của cả hai.Quãng thời gian đó sự không thể quên, nó hằng sâu vào tâm trí hằng đêm. Nhật Minh tự hỏi, liệu em có thể sống lại một lần nữa, cô ấy có thể chấp nhận một gã tàn phế như vậy.
Không, Miin là một người rất thân thiện, là cô gái thuần khiết và đầy bao dung. Biết bao lần, anh làm những chuyện có lỗi nhưng cô vẫn bỏ qua. Cô từng bảo ” Là vì tình yêu đủ lớn, nên em mới có thể tha thứ cho anh. Nhưng anh tuyệt đối không được bỏ rơi em, ở cuộc đời này em chỉ có một mình mà thôi.”
Thế mà anh đã bỏ rơi lúc cô cần nhất. Hối hận cũng chỉ là muộn màng, cô đã mãi mãi không trở về.
* * *
Cả hai trở về. Vài người giúp việc đang lau dọn thấy anh cũng lui đi. Họ luôn sợ hãi khi đứng gần cậu chủ. Anh cũng đã quen dần với cảm giác một mình, nên càng ít người xuất hiện, tâm tình càng tốt.
U Lê đẩy xe đi vào nhà bếp. Thiên Di cuối cùng cũng vừa nấu xong bát canh đặt ra giữa bàn, trên người còn mang tạp dề, tay đeo hai găng tay. Thấy gương mặt lạnh lùng càng lúc càng gần, cô cúi gầm mặt đứng sang một bên.
Nhật Minh khó chịu liếc nhìn nhưng cũng không để ý nhiều. Anh chậm rãi cầm muỗng lên nếm thử món canh. U Lê nín thở đứng bên cạnh, có vẻ bà đã chuẩn bị tâm lí nghe cậu chủ quát mắng.
Nhưng…..
Một
Hai
Ba
Phút giây trôi qua vẫn không có gì xảy ra, trái ngược lại, anh nếm thử từng món rất nhiều lần. Thái độ điềm tĩnh làm cả hai cũng phải hoang mang nhìn nhau. Nhật Minh có chuyện gì xảy ra sao?
-” Cô bước sang đây đứng thẳng mặt tôi xem.”- Anh dừng ăn hẳn. Từ hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa nhìn rõ mặt của Thiên Di. Cô gái này càng lúc càng làm anh tò mò.
Đặc biệt hơn là, những món cô ta nấu có mùi vị rất giống với Miin.
Tim đập mạnh, Thiên Di đứng sát gần nhưng vẫn không đủ can đảm ngước lên đối diện ánh mắt nâu hổ đang chăm chăm về mình. Nhật Minh kiên nhẫn lấy chiếc thìa bên cạnh hấc nhẹ nhàng chiếc cằm lên. Gương mặt ôn nhu xinh xắn hiện ra.
Nhật Minh đứng hình năm phút trợn tròn mắt nhìn Thiên Di. Ánh mắt long lanh anh không quên được, cho dù cô có khóc hay cười nó như thể đọng nước, người trước mặt thậm chí có thể soi mình bên trong, sống mui cao thẳng, đôi môi nhỏ màu hồng mềm mại. Là Miin của anh đã trở về. Anh làm rơi muỗng xuống nền nhà, bàn tay run rẩy nắm lay hai bên vịn xe.
Có vẻ anh bị sốc, người như mất kiểm soát, hàng loạt những kí ức hiện lên. Không, Miin đã chết rồi.Cô gái đó chỉ có nét giống em. Có thể vì mình đã quá nhớ em nên lầm tưởng. U Lê thấy cậu chủ có chút lạ lẫm, liền đi đến đẩy xe lên lầu để Thiên Di với vẻ mặt thẫn thờ nhìn theo sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!