Do You Remember Me? - Chương 14: Kí ức.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Do You Remember Me?


Chương 14: Kí ức.


Từ ngày Minh Nhật cho phép Thiên Di trưng bày hoa oải hương trong nhà, anh có vẻ rất thích cô. Việc chuẩn bị bữa ăn không còn U Lê đảm nhiệm, một tay cô đi chợ nấu nướng, bà chỉ việc lên thực đơn và pha thuốc cho cậu chủ.

Thiên Di đang loay hoay, có vẻ như những món đưa ra không hề làm khó cô. Thời gian ở nước ngoài, cô đã được học một khóa, không có món nào là chưa từng làm qua, vì thế Minh Nhật không bị nhàm khi dùng bữa.

Cô chưa kịp quay đi, một người đàn ông chạc tuổi U Lê bước vào. Ông ta có nét tựa như Minh Nhật, tuyệt nhiên cho dù tuổi đã qua thời thiếu niên nhưng sức hút vẫn còn đó. Thiên Di trợn tròn mắt đứng hình, không lẽ đây là bố của cậu chủ.

-” Minh Nhật đâu rồi?”- Ông lạnh lùng nhìn cô. Thiên Di cúi gầm mặt, U Lê lại đi bốc thuốc không có ở đây, không biết làm sao.-” Tôi hỏi sao cô không trả lời?”

Minh Kỳ đi đến đứng cạnh Thiên Di, hắn trái ngược với bố mình rất nhiều, dịu dàng và đầy ấm áp.

-” Bố, cô ấy không thể nói.”

Minh Trường bấy giờ mới giãn cơ mặt nhìn Thiên Di.

-“‘ Nhà họ Đàm hết người hầu hạ hay sao phải thuê một người không thể nói như thế?”

Thiên Di sợ hãi đi lùi lại, càng lúc càng không dám đối diện. Minh Kỳ cảm nhận cảm giác của cô lúc này, liền quay sang nắm lấy tay Thiên Di an ủi như một người bạn.

-” Đừng sợ, không sao đâu.”

Có linh cảm không lành, Thiên Di cố gắng giữ khoảng cách thì giọng nói sau lưng vang lên.

-” Em có thể buông tay Thiên Di ra không?”- Minh Nhật xuất hiện, hình dáng ngồi trên xe lăn với bộ đồ giản dị nhưng vẫn đầy uy quyền.

Minh Trường ngạc nhiên nhìn thái độ điềm đạm, ẩn sâu trong đó là cảm xúc khó tả. Minh Kỳ cũng không kém, tay trong tay với Thiên Di nhìn về phía anh.

-” Không nói được không có nghĩa là không được ở đây. Chính là con cho phép cô ấy bên – cạnh – con.” – Anh nhấn mạnh ba chữ cuối, tức giận có vẻ đạt đến đỉnh điểm nhưng lại đè nén.

Thiên Di vội thoát khỏi cái nắm tay của hắn, đi đến đẩy xe lăn cho Minh Nhật. Anh trong lòng cảm thấy không vui, kiên nhẫn, xong việc e là cô khó mà sống yên ổn.

-” Hôm nay, bố đến đây có việc gì sao?”- Hai tay đan vào nhau, ánh mắt hai người đối diện nhìn. Minh Nhật khi đối diện với ông, thoáng qua đã có thể biết bản tính của mình giống ai.-” Đừng nói là bố đến thăm tôi?”

Minh Trường có vẻ yên tâm khi thấy anh vẫn sống tốt ở đây, ông cười nhẹ, liếc nhìn ngôi nhà. Đã từ rất lâu, ông không còn nhớ rõ kí ức về Viện Thư. Như thể, nó đã được bỏ hoang rất lâu rồi. Chỉ biết, nơi này chính là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc chuyện tình của mình.

Ngày đó, một cô hầu gái cầu xin gia đình ông để được làm việc ở đây, cũng vì thương xót không có nơi nương tựa, không người thân. Minh Trường đồng ý cho Vy Vy bên cạnh mình. Ai ngờ, đem lòng thương yêu cô ta nhưng người ông kết hôn lại không phải cô gái ấy mà lại là Thanh Hà. Sau tất cả, năm tháng tươi đẹp cũng chỉ là kí ức.

Cậu chủ, chúc cậu hạnh phúc.

Câu nói đó cứ vang mãi bên tai, ánh mắt của bà cứ mãi in hằng trong tâm trí, vừa thương nhưng cũng vừa trách móc. Đến cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ. Bà mất bao nhiêu năm, ông dằn vặt bấy nhiêu năm. Cách tốt nhất để quên đi đau khổ là đừng gặp lại những thứ lưu giữ về nó. Viện Thư, không ngờ một ngày ông cũng đặt chân lại đây.

-” Không được sao.”

Minh Nhật nhếch môi.

-” Mọi hôm bố tìm tôi cũng chỉ có thể là công việc và công việc. Tôi không nghĩ một ngày, lại đến vì lí do khác.”

Minh Trường quay lưng, ông thờ ơ rời đi.

-” Từ nay, ta cũng sẽ không đến đây làm – phiền con nữa.”

Minh Nhật nhìn theo, mọi thứ trước mắt như mờ ảo, anh chỉ thấy anh ở đó. Cô độc một mình, bố có bao giờ bố hiểu cảm giác của con?

Choang.

-” Cút hết đi.”

Anh đập bình hoa xuống nền. Ánh mắt nổi lên hằn máu như vừa nức nở. Mọi người lảng đi. U Lê đau lòng đứng đó nhìn Minh Nhật chìm trong cơn giận.

Thiên Di đứng bên cạnh.

-” Tôi bảo sao cô không nghe hả?”

Thiên Di lắc đầu, lì lợm đứng đó một lát sau Minh Nhật mới bình tĩnh lại, hơi thở khó khăn. Cô chạy đến, nắm lấy tay, máu rỉ chầm chậm xuống nền. Cô chưa kịp lau đi vệt máu đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo sát lại gần mình.

-” Ai cho cô thân mật với người khác ngoài tôi. Cô nên nhớ cô chỉ là một con hầu câm làm việc ở đây. Tôi chưa cho phép thì đừng có mơ tưởng đến việc khác.”- Anh cất tiếng vang.-” Từ nay, đuổi hết những người khác về Nhà Chính, Thiên Di sẽ làm tất cả mọi công việc trong nhà, không được ai giúp đỡ cô ấy.”

Bầu trời như tối sầm lại, những ngày tháng cô như thể bị chôn vùi dưới đáy sâu thẳm. Nhật Minh không biết anh đang nghĩ gì, cô run rẩy đối diện.

-“Đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng, đến khi nào cô cầu xin tôi. Nên nhớ, ngoài tôi ra cô đừng mong có cơ hội với ai.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN