Vị Của Ái Tình
Phần 23
Lần đầu tiên kể từ khi Quân vào đây làm, khi thông báo kết quả có khối u trong đầu mà bệnh nhân còn bình tĩnh hơn cả bác sĩ:
– Bố mẹ mày, có mỗi mình mày..
– Đời ai chẳng phải chết..? Chết sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian thôi..Dù sao tỉ lệ thành công có 50/50..Tao không muốn phung phí, còn làm nốt một số việc giang dở..
– Có thể mời giáo sư bên nước ngoài mà..
– Mày là bác sĩ, mày hiểu rõ bệnh của tao hơn ai hết..Có nhiều việc không phải cứ muốn là được đâu..
Thắng bần thần ngồi sụp xuống giường:
– Quân mày kiểm tra lại lần nữa xem nào..
– Tao nom đi nom lại 3 lần rồi đấy bố ạ..
Long vẫn điềm nhiên như kiểu người có khối u trong não, không liên quan đến mình:
– Quân..Mày không phải kiểm tra nữa đâu..Thắng tao mượn chìa khóa xe..
– Mày định đi đâu..?
– Về quán chứ còn đi đâu được..
– Để tao chở mày về, chứ mày như này tao không dám đưa chìa khóa xe cho mày đâu..
– Tùy mày..
Thắng và Quân sau khi đưa Long về quán cũng rời đi luôn..
Cuộc đời nhiều lúc vẫn đắng cay như vậy, mới tối nay còn ngồi uống rượu với nhau..mà chậm nhất 1 năm nữa, có thể vĩnh viễn mất đi đứa bạn thân nhất..
Quân ngồi bên ghế phụ, cay cú châm điếu thuốc lên hút:
– Mày bảo tao có nên nói cho bố mẹ thằng Long biết không..?
– Từ từ đã..Để mấy ngày nữa..
– Không từ được đâu, nếu quyết định phẫu thuật thì phải làm nhanh lên..Khối U trong não nó đang phát triển theo ngày, càng để lâu tỉ lệ phẫu thuật thành công càng giảm xuống..
– Mẹ kiếp..Chẳng lẽ phải trơ mắt lên nhìn nó vậy à..?
– Hay nói với bố nó trước, chứ tính mẹ nó như vậy biết chuyện chẳng làm um lên ý..
– Còn mỗi cách đấy thôi..
Sáng hôm sau..
Long gọi Hùng vào phòng từ sớm:
– Chú đổi vé máy bay sang cuối tuần sau cho anh nhé..
– Sao gấp thế ạ..?
– Anh có tí việc bên đấy..
Long đứng dậy tiến đến cái tủ gần đầu giường..lôi ra 1 quyển sổ tiết kiệm và 1 quyển sổ bìa đỏ..đưa đến đặt trước mặt Hùng:
– Đợi sau khi anh đi, chú chuyển cái này cho Yến hộ anh..Đừng nói gì nhiều, cô ấy mà đến đây tìm thì cho người đuổi về..
– Anh làm thế Yến có hiểu đâu..?
– Chú cứ kệ anh..Bìa đỏ là căn nhà của bố cô ấy, a mua lại hơn hai tháng trước đã sang tên xong xuôi rồi..Còn quyển sổ tiết kiệm này, coi như món quà cưới anh tặng cô ấy..Chứ sau này, chắc chẳng còn cơ hội gặp lại nhau đâu..Đời nhiều chuyện bất ngờ, rồi sau này chú sẽ hiểu việc anh làm ngày hôm nay..
Hùng nghe Long nói vậy, cũng chẳng muốn nói thêm câu gì nữa chỉ gật đầu, quay người bước ra ngoài..
Một tuần nữa lại trôi qua,
Tôi đang ngồi dịch văn bản, mà đầu óc không thể nào tập trung nổi..
Tôi nghĩ về Long, về quãng thời gian chúng tôi còn ở bên nhau..Cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, khổ sở..Nếu không có Long, chắc cũng chẳng có tôi bây giờ..
Con người thực ra là một loại động vật rất khó hiểu..Chỉ khi mất đi rồi, mới biết day dứt nhớ về nhau..Nhưng làm thế cũng có ích gì đâu chứ..?
Sự thật quan trọng hơn cả là chúng tôi không thể ở bên nhau..
Tôi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi..
Đưa hai tay vỗ nhẹ lên mặt, cho tỉnh táo..rồi mới lướt qua nút màu xanh:
– Alo..Cháu cho bác hỏi, đây có phải số của Yến không..?
– Bác là ai vậy ạ..?
– Bác là mẹ Long..
Tai tôi như có tiếng nổ thật mạnh vang lên..
Tự nhiên mẹ Long gọi điện cho tôi làm gì..?
Chẳng phải chúng tôi đã kết thúc theo đúng ý bà rồi sao..?
Thấy tôi không nói gì, đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp hơn:
– Cháu đừng tắt máy vội..Nghe bác nói hết câu được không..?
– Cháu đang nghe đây..Bác cứ nói đi..
Giọng mẹ Long nghẹn ngào, chua xót ấp a ấp úng..chứ chẳng tự tin, sang trọng như khi nói chuyện với tôi mấy lần trước..
– Long..Thằng Long..nó..
– Anh Long bị làm sao hả bác..? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi ạ..?
– Nó bị u não, chuẩn đoán là u ác tính..
Tay cầm điện thoại của tôi run lên cầm cập, xuýt rơi xuống đất mấy lần..
Miệng như méo xệch đi:
– U..U não..
– Ừ..Nhưng nó không chịu phẫu thuật, vì tỉ lệ thành công chỉ có 50%..Bác với bác trai nói nó nhiều lắm rồi, mà nó không nghe..Hai bác chỉ có mỗi mình nó thôi..
Đến đây mẹ Long không kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở:
– Bác..Bác xin cháu..Khuyên nó chấp nhận phẫu thuật đi được không..? Bác không thể mất nó được..? Bác biết mình đang gánh chịu hậu quả cho những việc trước kia đã gây ra với cháu..Cháu trách bác, mắng bác cũng được..nhưng xin cháu hãy nể tình khuyên bảo nó một lần thôi..Rồi cháu muốn bác làm gì cũng được..
Giọng mẹ Long lạc hẳn đi, nỗi lòng của người mẹ thương con thể hiện qua từng câu nói..
Tôi không biết mình nên làm gì lúc này..?
Anh như thế mà bị u não ư..?
Số phận thật rất biết cách trêu đùa bọn tôi..
– Yến ơi..Yếnnn..
– Bác để cháu suy nghĩ một lát được không…? Thực lòng cháu bây giờ đang rối lắm..
– Ừ..Ừ..Giúp bác nhé..Bác cảm ơn cháu, mai kia bác đến xin lỗi cháu sau..
Tôi cúp điện thoại mà toàn thân cứng đờ..tim như ngừng đập, hơi thở cũng trở nên khó khăn..
Cả ngày hôm đó, tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi về cuộc nói chuyện với mẹ Long..
Cuối cùng không nhịn được, ấn lên màn hình dãy số quen thuộc chẳng cần lưu vào danh bạ..
Liên tiếp là những cuộc gọi đi từ phía tôi, nhưng 10 cuộc như 10..đầu dây bên kia vẫn kiên trì chỉ có 1 câu nói của tổng đài..
Tôi bắt đầu hoang mang sợ hãi..
Bắt taxi đến thẳng quán bar, mà lần này hai bảo vệ nhất quyết không cho tôi vào..Dù tôi đã tìm đủ mọi cách..
A Hùng đi ra, tôi vồ lấy tay anh luôn :
– Xin anh..Cho e vào gặp a Long..e xin anh đấy..
– Nay a Long không có ở quán đâu..
– Không phải..Anh đang nói dối..
Hùng nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới:
– Anh việc gì phải nói dối e..?
– Vậy anh cho e vào đi..Nếu không thấy a Long thì e sẽ về luôn..
– Okii..Nhớ lời mình nói, anh không muốn làm gì mất mặt e đâu..
Chưa kịp đợi Hùng nói hết câu, tôi đã xồng xộc chạy vào..
Ban đầu là phòng Vip của Long, không thấy bóng dáng một ai..
Tôi bỏ thẳng xuống hầm, nhưng hi vọng của tôi bỗng chốc trở thành con số 0 tròn trĩnh..
Anh không có ở đây…
Tôi mệt mỏi, chán nản ngồi sụp xuống đất khóc tu tu..
Rốt cuộc anh đang ở đâu..?
Phải rồi..Là nhà của anh..
Còn chưa kịp vui mừng, anh Hùng đã đứng thù lù sau lưng tôi:
– A Long cũng không ở nhà đâu..E đừng mất công nữa..
Tôi gào lên đau đớn:
– Vậy anh ấy đang ở đâu..? Tại sao lại giấu e..?
Hùng lắc đầu cười nhạt, nụ cười bất đắc dĩ:
– Đó là lựa chọn của a ấy..E buông tay đi..Cố chấp chỉ khiến cả hai đau khổ hơn thôi..
(Đố chị e biết a Long đang trốn ở đâu ???)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!