Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 5: The Treasure Hunt (Phần 3)
Mưa ràn rạt, tuy có che ô nhưng ống quần tôi vẫn ướt sũng, dính bết vào chân rất khó chịu. Chúc Lệ Hân mặc quần soóc đi dép tông nên không có gì đáng ngại.
“Thật phiền anh Hàn quá.” Chúc Lệ Hân đột nhiên lên tiếng. Cô vẫn cúi gằm mặt, không quay sang nhìn tôi.
“Có phiền gì đâu, tôi cũng đang muốn ra ngoài đi dạo mà, mấy hôm nay quanh quẩn trong nhà ngột ngạt muốn chết. À phải, về sau cô đừng gọi anh Hàn nữa, cứ gọi Hàn Tấn là được rồi. Nếu không phiền, tôi cũng gọi thẳng tên cô được không?”
“Vâng, được ạ, Hàn Tấn.”
“Ừm…”
“Về chuyện Cổ Dương, tôi phải thay anh ấy xin lỗi các anh chị. Cuộc sống của mọi người đang yên đang lành lại bị xáo trộn, giờ còn bị đe dọa tính mạng nữa, thực áy náy.”
Chúc Lệ Hân đột ngột dừng bước, quay sang gập người xin lỗi, suýt nữa thì va phải mặt tôi.
“Đâu có… Là chúng tôi tự nguyện mà…” Tôi cuống cả lên, cũng cúi mình đáp lễ.
Mưa đổ xuống xối xả làm bùn bắn tung tóe, vấy bẩn cả mắt cá chân trắng muốt của Chúc Lệ Hân, nhưng cô chẳng để tâm. Chúng tôi lại tiếp tục đi, cô vẫn luôn miệng xin lỗi.
“Tôi sực nghĩ ra câu này muốn hỏi, chẳng biết có tiện không.” Tôi ngẩng lên, phóng mắt nhìn ra rừng cây đằng xa.
“Anh cứ hỏi đi.”
“Cổ Dương và cô quen nhau thế nào vậy? Qua bạn bè giới thiệu ư?” Để ý thấy khóe môi Chúc Lệ Hân giần giật, tôi hối hận ngay lập tức, vội lấp liếm, “Thật không phải, nếu cô không muốn trả lời…”
“Là bạn bè giới thiệu.” Chúc Lệ Hân thẳng thắn trả lời.
“Ồ…”
“Lần đầu gặp mặt, tôi ghét anh ấy.” Chúc Lệ Hân đưa mắt nhìn con đường phía trước, “Có lẽ anh không tin, nhưng tôi ghét người giàu, đặc biệt là hạng công tử đại gia. Bạn bè tôi đều cho rằng tôi yêu anh ấy vì tiền, nhưng đâu phải. Tôi thích chính con người anh ấy thôi. Dù anh ấy có là ăn mày, tôi cũng muốn ở bên anh ấy. Tôi không muốn giải thích, nên chẳng quan tâm người khác nhìn nhận mình thế nào. Con người nên sống vì bản thân chứ đừng nên vì người khác, Hàn Tấn, anh bảo có phải không?”
Tôi gật gù, “Tôi cũng nghĩ vậy. Bất kể người khác nghĩ thế nào, tôi cũng tin cô.”
Chúc Lệ Hân cười, “Chúng ta quen biết chưa lâu, anh còn chưa biết tôi là người thế nào, sao lại tin tôi? Chắc anh chỉ nói cho tôi vui thôi phải không? Dù vậy, tôi vẫn phải cảm ơn anh.”
“Không phải đâu, tôi nói thật lòng mà. Cô nói đúng, chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng tôi sẵn lòng tin tưởng cô.”
Dường như e dè thái độ bày tỏ của tôi, Chúc Lệ Hân nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ, rồi lập tức quay lại chủ đề, “Sau hai tháng quen biết, tôi mới phải lòng Cổ Dương. Thoạt đầu anh ấy cứ rủ tôi đi xem phim với lên bar, tôi đều từ chối. Về sau, có một lần, anh ấy lái xe đến dưới nhà đợi, làm tôi nổi giận đùng đùng, còn nói nhiều câu khó nghe nhưng Cổ Dương không hề giận, chỉ nói muốn mời tôi đi ăn bữa cơm, cùng nhau trò chuyện thôi, nếu tôi ghét anh ấy đến vậy thì từ sau này sẽ không làm phiền nữa. Tôi nói, ăn cơm cũng được nhưng phải để tôi trả tiền. Anh ấy đồng ý.”
Chúc Lệ Hân cứ kể mãi kể mãi, rồi đột nhiên nhoẻn cười hạnh phúc.
“Lúc ăn cơm, tôi cố ý làm thinh không nói năng gì. Nào ngờ Cổ Dương lại kể với tôi nhiều chuyện nhà mình, nào là cha tự sát mất sớm, còn phải mang tiếng xấu là kẻ giết người hàng loạt; nào là từ nhỏ, anh ấy đã bị người ta bàn tán chỉ trỏ, tuy buồn nhưng phải gắng tỏ vẻ thản nhiên như không, sợ mẹ trông thấy lại đau lòng. Anh ấy kể nhiều lắm, còn khóc nữa. Thấy thế, tôi bất giác lại xót xa. Anh ấy bảo chỉ muốn tìm một người lạ để trò chuyện mà thôi. Anh ấy cảm thấy tôi không giống những cô gái khác, nhưng không giống ở đâu thì không chịu nói cụ thể, tôi cũng không hỏi. Cổ Dương còn nói anh không có ác ý với tôi, cũng không định đeo bám tôi, hi vọng tôi đừng giận. Đến lúc ra về, anh vẫn trả tiền, nói rằng về sau sẽ không gặp lại nữa, nên không thể nợ tôi.”
Tôi cứ thế thả bộ, lặng lẽ nghe câu chuyện về cô và Cổ Dương, chẳng còn để ý đến tiếng mưa rào rào nữa.
“Nói ra thì xấu hổ lắm, anh không được cười tôi nhé.” Chúc Lệ Hân liếc trộm tôi, ngại ngùng.
“Tôi thề, không cười đâu.”
“Thật ra về sau, tôi chủ động tới tìm Cổ Dương.”
“Ừ?”
“Tôi gửi tin nhắn cho Cổ Dương, nói anh có biết bảo một cô gái rằng tôi không định đeo bám cô, là bất lịch sự thế nào không? Tôi xấu lắm à?” Chúc Lệ Hân cười, rồi xoay nhẹ cán ô đang cầm trong tay, khiến tán ô cũng xoay theo. Chiếc ô rực rỡ thoáng chốc biến thành một đóa hoa tươi thắm nở bừng trên đỉnh đầu cô.
“Cổ Dương trả lời thế nào?”
“Anh ấy nói, tôi không định đeo bám cô. Tôi định cưới cô.” Chúc Lệ Hân đỏ mặt kể, “Tôi mắng anh ấy là lưu manh. Anh ấy đáp thật hối hận vì mình không phải lưu manh, nếu không tối hôm ấy đã bắt tôi về nhà làm phu nhân của trùm lưu manh rồi, ngày ngày đều có thể gặp mặt, việc gì phải nói chuyện qua tin nhắn thế này. Bấy giờ tôi vừa tức vừa buồn cười, cảm thấy gã này thật kì quặc, hôm qua còn đóng vai nam chính đau khổ, hôm nay đã mồm mép tép nhảy. Có lẽ chính tính cách đa dạng của anh ấy đã hấp dẫn tôi. Về sau chúng tôi bắt đầu trò chuyện thường xuyên, cũng gặp mặt thường xuyên hơn. Anh ấy đưa tôi đến Mỹ, đến Anh, đến Nhật,… Thật ra đi đâu tôi cũng thấy không khác gì nhau, chẳng qua tôi chỉ muốn ở bên anh ấy ngày ngày mà thôi…”
Nghe cô nói vậy, tôi bỗng thấy xót xa thay, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
“Anh ấy đã nói sẽ kết hôn với tôi, đợi lật lại bản án cho cha xong, chúng tôi sẽ đi tới một nơi xa thật xa, không ai hay biết. Anh ấy đã nói mà…” Chúc Lệ Hân cứ kể mãi kể mãi rồi khóc òa lên.
Cô vứt chiếc ô trong tay xuống đất, ngồi thụp xuống bưng mặt nức nở, đáng thương như một bé gái bị tịch thu con búp bê yêu quý nhất. Tôi chỉ còn cách đứng bên cạnh giương ô che cho cô, để mặc mưa hắt ướt áo mình.
Trở về phòng, việc đầu tiên tôi làm là tắm nước ấm và thay một bộ đồ khô.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, mười phút nữa là 5 giờ đúng, xem ra sắp đến lúc xuống lầu chuẩn bị ăn tối rồi. Tôi tiện đường ghé qua gõ cửa phòng Trần Tước. Cậu ta mở cửa ra, chẳng nói năng gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đầy vẻ kì dị. Tôi bị nhìn đến phát cáu, bèn hỏi, “Cậu nhìn gì, mau chuẩn bị xuống lầu ăn tối đi.”
Cặp mắt cậu ta vẫn dán chặt vào tôi.
Tôi tức tối giục, “Này, cậu không sao chứ? Tôi đang nói với cậu đấy. Có phải ngủ nhiều quá lú cả đầu óc rồi không?”
Trần Tước nói từng chữ một, cực kì chậm rãi, “Anh thích Chúc Lệ Hân, phải không?”
“Nói linh tinh gì thế hả.” Tôi đẩy cậu ta vào phòng rồi tiện tay đóng cửa, “Đúng là cậu lú lẫn rồi đấy.”
“Anh thích Chúc Lệ Hân phải không?” Cậu ta lặp lại, không nóng cũng chẳng lạnh.
“Cậu mới thích ấy. Cổ Dương vừa qua đời, cậu hỏi câu này mà nghe được à? Đùa cợt cũng phải có chừng mực thôi chứ.” Tôi quát.
“Tôi chỉ hỏi anh thích Chúc Lệ Hân phải không, anh cáu cái gì!” Cặp mắt Trần Tước vô hồn như mắt cá chết, mái tóc bù xù hệt tổ quạ, thoạt nhìn đã biết là mới ngủ dậy.
“Không hề.”
“Anh có.” Cậu ta ồm ồm phản bác.
“Tôi không hề.”
“Anh có.”
“Tôi không hề. Cậu điên à?”
“Anh có, anh mới điên ấy.”
“Tôi không hơi đâu nói vớ vẩn với cậu.” Tôi quay lưng chuẩn bị bước ra, “Lát nữa cậu tự đi mà xuống. Tôi bực rồi đấy.”
“Vừa rồi tôi bắt gặp anh cùng cô ấy từ bên ngoài trở vào. Cả người anh ướt sũng, chắc là anh hùng cứu mỹ nhân che ô cho cô ấy chứ gì.” Trần Tước ngồi phịch xuống giường, trỏ ra ngoài cửa sổ.
Tôi quay phắt lại, gắt gỏng, “Đừng đóng vai Sherlock Holmes nữa. Cậu tưởng cái gì cũng có thể đoán ra à? Nói cho cậu biết, vừa nãy ô của tôi bị gió hất tung lên cây nên phải che chung với Chúc Lệ Hân. Bấy giờ chúng tôi đi khá xa nhau, nên khi cô ấy kịp chạy lại giương ô cho tôi che nhờ thì tôi đã ướt sũng rồi.”
Trần Tước ngáp dài, “Anh ướt đến nỗi vắt ra được cả thùng nước như thế, xem chừng bấy giờ Chúc Lệ Hân phải ở cách xa đến cả trăm cây số, chạy hồi lâu mới tới nên không cứu vãn được bao nhiêu, nhưng xa thế mà cô ấy còn nhìn thấy anh, quả là mắt tinh hơn kính viễn vọng.”
Tôi phản bác, “Tôi cố tình dầm mưa đấy, từ bé tôi đã thích dầm mưa rồi, được chưa?”
Trần Tước lắc đầu, “Không ngờ, đúng là không ngờ, hóa ra Hàn Tấn lại thích Chúc Lệ Hân. Tôi cũng phải kinh ngạc đấy.”
“Chúc Lệ Hân không tốt à? Cổ Dương bạn quý của cậu cũng thích cô ấy đấy.”
“Tôi không bảo cô ấy không tốt, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao?”
“Ở với nhau lâu ngày, tôi cứ ngỡ anh thích đàn ông cơ.” Trần Tước dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải vê vê cằm, thất vọng kết luận, “Xem ra tôi đoán sai rồi. Thật không ngờ…”
Tôi mắm môi trỏ mặt Trần Tước, “Dựa vào cái gì mà cậu bảo tôi thích đàn ông hả? Đúng là đặt điều bôi nhọ. Tôi là trai thẳng trăm phần trăm nhé.”
“Sắp băm mà còn chưa có mảnh tình vắt vai, chẳng phải bằng chứng rành rành đó ư?” Trần Tước ngẩng lên nhìn tôi.
Còn dám nói thế à, chính cậu cũng chưa yêu đương gì đấy thôi. Đang định gắt ầm lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vội ra hiệu cho Trần Tước im lặng, không quên làm cử chỉ cứa cổ, ý bảo nếu còn dám nói bậy nữa, tôi sẽ giết cậu ta. Mở cửa ra, bên ngoài là chú Sài, chắc vừa nấu ăn xong chưa kịp tắm rửa, người còn đầy mùi tanh tôm cá.
“Không quấy rầy hai cậu chứ?” Chú Sài hỏi với vẻ ngần ngại, còn ho húng hắng mấy tiếng.
“Không ạ.”
“May quá. Cơm tối chuẩn bị xong rồi, mời hai cậu xuống ăn thôi.” Chú Sài cười.
“Vâng, chúng cháu xuống ngay đây.”
“Vậy tôi đi trước nhé.”
Chú Sài quay đi.
Tôi vừa bước ra theo vừa ngoái nhìn đồng hồ. 5 giờ 15 phút.
Dùng xong cơm tối, tôi và Trần Tước ngồi dưới phòng khách tán gẫu, có cả Vương Phương và Triệu Thủ Nhân.
Vốn dĩ Cổ Dương mời chúng tôi tới để nhờ phá vụ án hai mươi năm trước, nhưng còn chưa tiến triển gì, cậu ta đã qua đời. Mỉa mai ở chỗ, tất cả mọi người ở đây đều bó tay trước vụ án của cậu ta. Động cơ giết hại Cổ Dương của hung thủ là gì? Gương mặt từng người lần lượt lướt qua trí não, thực lòng tôi không sao cho rằng tên giết người lại là nằm trong số chúng tôi được.
“Tôi đã phụ lòng Cổ Dương, chẳng những chưa phá được vụ án năm xưa, còn để cậu ấy phải mất mạng theo.” Trần Tước lộ vẻ nản lòng.
“Chuyện đó làm sao trách cậu được? Ai mà ngờ kia chứ.” Vương Phương an ủi, rồi nhìn sang Triệu Thủ Nhân bên cạnh, “Cũng chỉ có đội trưởng Triệu ngửi thấy mùi nguy hiểm…”
Triệu Thủ Nhân dụi tắt điếu thuốc trên tay, hạ giọng đáp, “Đừng chê tôi mê tín, tôi luôn cảm thấy ngôi nhà này không bình thường, luôn toát ra một sức mạnh thần bí, nói theo tiếng quê tôi là xúi quẩy. Hình như nó sở hữu một từ trường đặc biệt nào đó, luôn thu hút những chuyện không lành. Ôi, tôi cũng không diễn tả được nữa.”
“Là trực giác của cảnh sát hình sự ư?” Tôi đột ngột hỏi.
Triệu Thủ Nhân gật đầu, “Có lẽ thế. Nhưng tôi không tin trên đời có ma. Tội ác nhất định là do bàn tay con người, chẳng qua hung thủ cố ý sắp xếp hiện trường thành phòng kín để đánh lạc hướng chúng ta thôi. Miễn là do con người gây ra, nhất định sẽ có cách giải đáp. Trần Tước, cậu nói có phải không?”
Trần Tước cúi đầu như đang mãi nghĩ ngợi gì đó, không trả lời câu hỏi của Triệu Thủ Nhân.
Triệu Thủ Nhân lại tiếp tục, “Có người bảo, lịch sử chỉ là vòng lặp liên tục. Các vị xem, riêng ở dinh thự Vỏ Chai này, trong hai mươi năm đã xảy ra hai vụ giết người. Tôi thắc mắc, những người ở đây ngày trước, dù là diễn viên hay nhà văn, khi phát hiện ra cái xác đầu tiên đồng thời biết mình bị giữ chân lại đây, họ đã nghĩ gì?”
Vương Phương nhận xét, “Cách nghĩ của con người về cơ bản là giống nhau. Giờ chúng ta nghĩ sao thì lúc ấy, họ cũng nghĩ vậy.”
Mùa đông năm 1994, khi Cổ Vĩnh Huy mở cổng dinh thự Vỏ Chai đón tiếp khách khứa, không ai hay biết đó chính là cánh cổng địa ngục. Bấy giờ, họ đã nói những gì trong dinh thự? Cầu cứu như thế nào? Có ai đóng vai Sherlock Holmes, tìm kiếm hung thủ giữa bọn họ hay không? Người chết cuối cùng đã nghĩ gì? Có phải từng vật lộn giằng co với Cổ Vĩnh Huy không?
Tất cả những bí ẩn ấy, đã tiêu tan theo gió.
Tôi bỗng tự hỏi, nếu biết cả chồng và con trai đều bỏ mạng ở đây, liệu mẹ Cổ Dương có bán ngôi nhà này không? Hay sẽ thuê hẳn một đội thi công san phẳng cả dinh thự vì căm hận?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!