Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 3)
Chúc Lệ Hân ngước mắt, chừng như định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Trần Tước nhịp ngón tay lên mặt bàn, miệng nói, “Tôi cao hơn 1m80, miễn cưỡng coi như trèo qua được bậu cửa, nếu bậu cửa cao thêm 5 cm nữa thì tôi cũng chịu. Điều đó chứng tỏ, muốn trèo qua bậu cửa nhất định phải cao hơn 1m80, nếu đã vậy, chúng ta có thể làm một phép cộng. Ai cao thêm 20 cm thì được khoảng 1m80? Trước hết phải loại trừ giáo sư Trịnh, vì thầy còn cao hơn tôi, hoàn toàn không cần kê chân. Tiếp tục loại trừ chị Vương, vì tuy là phụ nữ nhưng cao đến 1m70, cũng không phù hợp với hình dung về hung thủ. Chỉ còn lại Chu Kiến Bình và chú Sài là cao khoảng 1m60. Bởi thế, hung thủ trong vụ giết người hàng loạt năm xưa chính là một trong hai vị.”
“Cậu đùa kiểu gì thế hả? Khốn kiếp!”
Chu Kiến Bình gầm lên, còn chú Sài chỉ bình thản nhìn Trần Tước.
“Lẽ nào trong phòng lúc ấy, ngoài Cổ Vĩnh Huy còn có cả hung thủ?” Tôi vội hỏi. Bởi như tôi nhớ thì anh Triệu kể rằng khi bám theo Cổ Vĩnh Huy thì thấy ông ta chạy vào phòng khóa cửa lại, không có ai vào cùng cả, trừ khi hung thủ đã ở trong phòng ngay từ đầu.
Trần Tước quay sang hỏi Triệu Thủ Nhân, “Nếu tôi nhớ không lầm, anh từng kể rằng sau khi xông vào dinh thự, anh phát hiện một người đàn ông mặc áo choàng tắm, lao vụt qua mặt anh chạy lên tầng 3. Anh còn nói rằng áo choàng tắm của người nọ loang lổ máu, phải không?”
Triệu Thủ Nhân gật đầu.
“Anh có trông rõ thân hình người đó không? Gầy hay béo, cao hay thấp?”
Triệu Thủ Nhân nghĩ ngợi, đoạn lắc đầu, “Nhanh quá… tôi không trông rõ…”
“Tại sao anh khẳng định người đó là Cổ Vĩnh Huy?” Trần Tước lại hỏi.
“Vì lúc Cổ Vĩnh Huy bị bắt, trên người cũng mặc một chiếc áo choàng tắm loang lổ máu.” Triệu Thủ Nhân đáp ngay.
“Nếu có hai chiếc áo choàng tắm thì sao?”
“Hai… hai chiếc ư?” Triệu Thủ Nhân nhíu mày, “Ý cậu là… người tôi bắt gặp lúc ấy có thể không phải Cổ Vĩnh Huy mà là hung thủ thực sự?”
Trần Tước gật đầu, “Thật ra khi các anh xông vào dinh thự hai mươi năm trước thì Cổ Vĩnh Huy đã đi rồi. Thế nên chỉ trong năm phút, ông ấy mới có mặt tại nơi cách đó 5 km.”
“Dù tôi hoa mắt, nhìn nhầm hung thủ thành Cổ Vĩnh Huy, nhưng rõ ràng tên đó đã chạy vào phòng, làm sao lại biến mất được, cậu thử giải thích xem? Cửa sổ mở toang, trên nền tuyết bên ngoài không có dấu chân, hắn làm thế nào?” Có lẽ vì quá kích động, cặp mắt Triệu Thủ Nhân đỏ vằn tia máu.
“Đó là mưu ma chước quỷ của hung thủ.”
Thấy mọi người lại bắt đầu xôn xao. Triệu Thủ Nhân ngạc nhiên mở to mắt lắng nghe Trần Tước giải thích.
“Tôi từng đến phòng cô Chúc. Sau khi trèo ra ngoài cửa sổ, tôi đã thử vươn tay bám vào mái hiên phía trên, tiếc rằng khoảng cách quá cao không với tới được. Huống hồ mặt tường bên ngoài trơn, không thể leo trèo. Mé trái phòng tuy có cửa sổ, nhưng dù có mở toang cửa phòng bên, một tay bám vào song cửa bên này thì tay kia vẫn còn cách khung cửa bên kia một khoảng. Tôi đã gần như thành công rồi, chỉ còn thiếu mấy phân nữa mà thôi. Một người bình thường như hung thủ, rốt cuộc phải làm thế nào chứ?”
Trần Tước nửa cố ý nửa vô tình liếc Triệu Thủ Nhân.
Theo ánh mắt cậu ta, tôi thấy gương mặt Triệu Thủ Nhân đanh lại, gân xanh nổi chằng chịt trên cổ, chứng tỏ đang căng thẳng.
Bí ẩn ám ảnh ông ta suốt hai mươi năm sắp được khám phá, sao ông ta có thể không kích động cho được.
“Đường chéo hình chữ nhật dài hơn bất kì cạnh nào của hình.”
Trần Tước chậm rãi đi đi lại lại. Rõ ràng chưa ai hiểu câu nói đó có ý gì. Trần Tước im lặng giây lát, đưa mắt nhìn quanh phòng, quan sát phản ứng của mọi người.
Sau khi xác định chúng tôi đều ngơ ngác, Trần Tước mới giải thích tiếp.
“Cửa sổ dinh thự này hình chữ nhật, nếu mở cánh cửa ra hết cỡ, so với phòng bên cạnh thì cánh cửa tối đa cũng chỉ chạm được đến mép bên khung cửa thôi. Như vậy thì quá ngắn, hung thủ phải tìm cách kéo dài nó ra. Thế là trước khi gây án, hắn đã giở trò với cửa sổ phòng bên cạnh, chính là phòng của chị Vương. Hắn gỡ một trong hai bản lề trên dưới của cửa sổ ra, khiến cánh cửa đổ nghiêng ra ngoài, như vậy, khoảng cách sẽ được rút ngắn.
“Chạy vào phòng xong, hung thủ khóa trái cửa lại rồi mở cửa sổ ra. Nhất thiết phải mở cửa sổ, nếu không thì không thể biểu diễn màn biến mất trong phòng kín được. Tiếp đó, hắn xếp thảm lông, từ điển, laptop, khung ảnh và bảng vẽ chồng lên nhau để kê chân, trèo lên cửa sổ, đá đổ những vật kê chân này. Trước đó, hắn còn cố ý xáo tung phòng, nhét thêm vào nhiều thứ vô dụng để làm loạn hướng điều tra của cảnh sát, che giấu ý định thực sự. Tiếp theo, hung thủ bám vào cánh cửa sổ, dễ dàng trèo sang phòng Vương Phương vì cánh cửa đổ nghiêng ra ngoài đã giúp rút ngắn khá nhiều khoảng cách giữa hai cánh cửa. Sang đến nơi, hung thủ đã làm một việc liều lĩnh, khiến phía cảnh sát mãi đến giờ vẫn không khám phá nổi vụ biến mất trong phòng kín: Hắn kiên nhẫn gắn lại bản lề vào cánh cửa sổ. Thế là hoàn hảo. Cánh cửa sau khi sửa sang lại không còn dấu vết, dù là trinh sát hình sự cũng chẳng thể nhận ra sơ hở. Hung thủ đã hoàn tất màn ảo thuật tuyệt vời của mình như thế đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!