Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 5)
“Phải đấy, thứ mùi xua mãi không tan ấy, chính là mùi tanh của hải sản đã ám vào người hung thủ khi làm bữa tối cho chúng ta hôm đó. Mùi tanh của hải sản bám khá lâu, nếu không dùng xà bông hoặc sữa tắm rồi xối nước đi, chỉ lau bằng khăn thì không thể tẩy hết được. Cả người hung thủ đều ám mùi tanh, đúng là nhảy xuống sông cũng chẳng rửa sạch nổi.”
Mọi người, bao gồm cả tôi, đều nhìn theo ánh mắt Trần Tước rồi ồ lên khe khẽ, không dám tin vào mắt mình nữa.
Trần Tước quả quyết nói, “Chú Sài, hung thủ chính là chú.”
Dù bị Trần Tước chỉ mặt gọi tên, chú Sài vẫn thản nhiên đứng yên. Dường như cuộc trao đổi của mọi người chẳng liên quan gì tới ông ta.
“Cậu Trần đùa đấy à?” Rất lâu sau, chú Sài mới nặn ra một câu, vẻ mặt vẫn bình thản. Thái độ ung dung đến mức tôi thậm chí phải nghi ngờ suy đoán của Trần Tước.
“Trong tay tôi có ba viên đạn, viên nào cũng có thể lấy mạng chú.” Trần Tước khẽ nói, “Suy đoán về mùi tanh trên người chú, chỉ là một trong số đó thôi.”
“Thế à? Tôi cũng tò mò không biết hai viên đạn kia là gì, mong cậu giải thích cho.” Chú Sài nhướng mày, nói như khiêu khích.
“Liên quan đến lý do chú lột quần áo Đào Chấn Khôn.”
“Lý do là gì?” Chú Sài vờ tò mò hỏi.
“Vì chú sợ trong lúc quét sơn, sơn sẽ vô tình dính vào quần áo, như vậy phiền lắm.”
“Thế nên?”
“Thế nên chú đã cởi quần áo ra, mặc quần áo của Đào Chấn Khôn vào để thao tác, như vậy nếu có lỡ dính sơn cũng không ai nghi ngờ chú. Đằng nào cuối cùng bộ quần áo đó cũng bị chú xử lý, nhưng nếu là đồ của chú, hôm sau đột nhiên đổi sang đồ khác sẽ khiến chúng tôi nghi ngờ. Nếu chỉ để lại quần áo lót của Đào Chấn Khôn thì động cơ lại quá rõ ràng, chi bằng cứ lột quách cả đi.”
“Cậu Trần giàu trí tưởng tượng thật đấy. Vậy tôi hỏi thêm câu nữa, tại sao chỉ mình tôi có thể làm thế, còn những người khác lại không thể? Nói cách khác, tại sao cậu chỉ nghi ngờ tôi?”
“Vì trong phòng chứa đồ có áo mưa.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý cậu.”
“Trong phòng chứa đồ có áo mưa, nhưng đáng tiếc lại quá rộng, chú không thể mặc vừa. Người khác có thể mặc áo mưa vào mà quét, nhưng chú thì không, vì chú quá lùn. Mặc áo mưa rộng lùng thùng sẽ làm chú rất khó chịu, ảnh hưởng cả đến việc quét sơn, thế nên chú buộc phải lấy quần áo của Đào Chấn Khôn.”
Chú Sài bắt đầu biến sắc, vốn dĩ bình thản như không, thoắt cái đã có phần luống cuống, cơ mặt đang thả lỏng cũng căng lên. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn chủ quan của tôi, không đại diện cho ý kiến những người khác.
“Cậu nói đi nói lại đều chỉ toàn suy đoán, chẳng có căn cứ gì cả. Nếu nói người lùn không mặc được áo mưa, vậy thì Chu Kiến Bình cũng chẳng cao, ông ta hoàn toàn khớp với các yếu tố của nghi phạm. Cậu cho rằng tôi giết cậu chủ và bác sĩ Đào thì mời đưa chứng cứ ra đây. Tuy tôi già cả yếu thế nhưng không phải hạng người ai muốn đổ oan thì đổ đâu. Nếu cậu cứ khăng khăng nói là tôi làm thì xin hỏi, tôi giết cậu chủ bằng cách nào? Lẽ nào người già như tôi còn biết đi xuyên tường hay sao?” Chú Sài khàn khàn nói.
“Chẳng cứ biết đi xuyên tường mới giết được Cổ Dương.” Trần Tước đáp gọn.
“Xin cậu nói rõ ra cho, đừng úp mở đánh lừa mọi người nữa.” Chú Sài giục Trần Tước.
“Đã vậy tôi nói toạc ra cho rồi. Chắc mọi người vẫn còn nhớ căn phòng kín nơi Cổ Dương bị giết. Nếu xét chặt chẽ ra thì nơi đó không thể gọi là phòng kín hoàn toàn vì vẫn để hở ra một kẽ vài phân. Hung thủ đã lợi dụng chính khe hở đó để ra tay. Chú Sài, vừa rồi chú hỏi tại sao tôi không nghi ngờ Chu Kiến Bình, vì ngoài việc ông ta không ‘bốc mùi’, thì ông ta còn hoàn toàn không thể gây ra cái chết của Cổ Dương.
“Hung thủ giết Cổ Dương chỉ nằm trong bốn người từng lên phòng cậu ta trong bữa cơm mà thôi, những người khác còn không có cơ hội tiếp cận căn phòng, nói gì đến phạm tội. Bốn người đó lần lượt là chú và Hàn Tấn, Chúc Lệ Hân và Đào Chấn Khôn. Theo suy luận lúc trước, loại trừ những người tuổi tác và chiều cao không phù hợp, cùng những người không thể đến gần căn phòng, thì chỉ còn lại chú mà thôi.”
“Huyên thuyên từ nãy đến giờ, cậu vẫn chưa nói được là hung thủ đã làm thế nào hả? Dù tôi là hung thủ, cậu cũng phải cho tôi biết mình ra tay thế nào ngay trước mặt cậu Hàn chứ?” Chú Sài cười nhạt.
Nhớ lại tình hình lúc đó, tuy đúng là có xích khóa phòng nhưng tôi quả thật không thấy chú Sài mó máy gì sợi xích, cũng không lấy dao ra. Ông ta ở ngay cạnh tôi, làm gì tôi cũng trông rõ mồn một. Lẽ nào ông ta đã lén gắn cái bẫy nào đó vào cửa mà tôi không nhận ra?
“Chú đã giết Cổ Dương ngay trước mặt Hàn Tấn.” Trần Tước cao giọng quát lên.
“Cậu lăng nhục tôi. Lăng nhục trắng trợn. Cậu thử hỏi cậu Hàn mà xem, bấy giờ tôi làm những g…”
“Khi chú giết Cổ Dương ngay trước mặt Hàn Tấn, anh ấy không hề biết gì cả.”
“Sao có thể thế được. Tôi đã làm thế nào hả?” Chú Sài bắt đầu nóng máu.
“Đơn giản, chú dùng con dao nhỏ mang trong người lách qua khe cửa đâm Cổ Dương.”
Câu này của Trần Tước như nút Pause trên điều khiển từ xa, trong nháy mắt đã dừng cả thời gian lẫn không gian lại. Mọi người đứng đờ ra, dường như không hiểu gì, hoặc không kịp phản ứng. Lát sau mới thấy một tràng cười sằng sặc nổ ra. Là chú Sài.
“Quá nực cười. Chính cậu từng nói rằng, rất khó mà đâm cậu chủ qua khe cửa cài xích. Chưa kể còn có người bên cạnh, không thể làm được.”
“Tôi đâu có nói chú giết Cổ Dương qua khe cửa có cài xích. Các vị nhớ cho, khi đẩy cửa ra thì không chỉ có một khe hở ở chỗ sợi xích, mà bên kia cánh cửa cũng hở ra một khoảng, chính là bản lề.”
Nghe Trần Tước nói, tôi mới vỡ lẽ, cả người run bắn lên như bị điện giật. Ra là thế. Thông thường, lúc mở cửa, bên phía bản lề cửa cũng có khe, đây là thường thức mọi người đều biết, vậy mà chúng tôi lại không để ý. Cánh cửa mở ra vài phân thì khe hở ở bản lề cũng hé ra một khoảng kha khá, đủ để hung thủ lách hung khí qua đâm vào nạn nhân.
“Đối với chú, đó cũng là một bất ngờ.” Trần Tước lại nói tiếp, “Tôi từng kể với Hàn Tấn rằng, Cổ Dương hay đùa dai. Trước đây, trong khoảng thời gian cùng học với cậu ta ở Mỹ, cậu ấy hay nấp sau cửa, đợi tôi bước vào phòng thì lao ra hù. Lúc Hàn Tấn và chú lên gác gọi Cổ Dương xuống ăn cơm, cậu ta cũng định đùa, bèn nấp sau cửa toan xông ra hù Hàn Tấn. Nhưng khi Hàn Tấn đẩy cửa ghé mắt vào khe hở cài dây xích quan sát, thì chú Sài đứng phía sau lại nhác thấy Cổ Dương đang áp lưng vào bản lề. Một kế hoạch đáng sợ thình lình nảy ra trong óc ông ta, chỉ trong nháy mắt, chú Sài đã rút con dao nhỏ vẫn đem theo mình ra, đâm thẳng vào phần gáy Cổ Dương thấp thoáng lộ ra qua khe bản lề. Trong lúc ấy, Hàn Tấn vẫn không nhận ra chuyện gì khác thường, luôn miệng gọi tên Cổ Dương. Cổ Dương bị đâm đau quá, nhưng cổ họng đã bị thương nên không thốt ra tiếng được, cậu ta ngã vật xuống đất, gắng hết sức mới bò được đến giữa phòng thì tắt thở. Máu từ sau cổ bắn ra đã lẫn vào với màu đỏ của tường, chẳng khác nào giấu lá trong rừng nên chúng ta không phân biệt được. Kế hoạch này khá liều lĩnh, không có tố chất tâm lý nhất định thì không thể hoàn thành. Nhưng một khi hoàn thành được thì sẽ là một vụ giết người trong phòng kín không mảy may sơ hở.”
“Ông ta… giết người ngay sau lưng tôi ư?” Tôi run bần bật.
“Đúng vậy. Cũng chỉ có chú Sài là thường xuyên đem dao theo mình mà không bị hoài nghi thôi. Dù sao ông ta cũng là đầu bếp, có dao gọt hoa quả hay cắt nguyên liệu cũng là bình thường.” Trần Tước giải thích thêm.
Cứ nghĩ hung khí giết chết Cổ Dương vẫn được dùng làm những bữa tối cho mình, tôi lại thấy kinh tởm muốn mửa. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chú Sài vừa xối nước rửa sạch vết máu Cổ Dương trên dao, vừa trò chuyện với chúng tôi trước bấy nhiêu con mắt. Kẻ này rõ ràng là ác ma. Một tên biến thái.
“Giết người đúng vào khoảnh khắc mở cửa ra, đúng là chẳng ai ngờ nổi.” Ngay thầy Trịnh Học Hồng học rộng biết nhiều cũng kinh ngạc.
“Toàn là nói nhảm. Đều do cậu tưởng tượng ra rồi khua môi múa mép.” Chú Sài căm phẫn vung nắm đấm lên, định lao vào Trần Tước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!