Yêu Cô Bạn Thân!
Chương 18: Lối sống thay đổi!
“Tiểu My!”
Nghe thấy tên mình được gọi từ phía sau, cô quay lưng lại, một nụ cười thấp thoáng trên đôi môi.
“Anh Dương Lâm!”
Lâm chạy đến, trên người vẫn còn bộ thể thao, chắc là vừa chơi xong bóng rổ.
“Chân em sao rồi?”
“À, em không sao, đi lại bình thường rồi!”
“Vậy thì tốt quá, anh cứ lo mình sẽ gây ra chuyện lớn!”_Anh cười, vô thức đưa tay ra sau gáy.
“Em đã nói không phải lỗi của anh mà!”
“Hì…My đi đâu đó, để anh đưa về!”
“Em đi mua chút đồ cho mẹ. Anh có tiện đường không?”
“Rất sẵn lòng!”_Anh nói tiện tay xách mớ đồ giúp cô.
Trên đường đi, Dương Lâm nói rất nhiều, anh hầu như có hàng triệu câu chuyện trong đầu, mỗi lần như vậy điều khiến My cười không ngớt.
Quãng đường ngắn ngũi chả mấy chốc đã đến nhà. Tạm biệt Lâm xong, cô hai tay lỉnh kỉnh mang đồ vào. Bỗng thấy sức nặng lại nhẹ bẫng đi, mớ đồ đạc rời khỏi tay cô sang tay của người bên cạnh.
Khải An không nói không rằng cứ hướng thẳng vào nhà trước.
Bỏ hết đồ đạc lên bàn, cậu mới lên tiếng:”người mới đưa bà về…làm sao bà quen được?”
“Ùm…chỉ là tình cờ thôi!”_My tránh ánh mắt dò xét của An, uống một ngụm nước.
“Bà có hiểu gì về người ta không mà lại có thể dễ dàng để họ đưa về như vậy?”
Âm giọng Khải An hoàn toàn không bình thường, có thể nói là cậu đang tức giận.
Tiểu My hơi sốc, cô cảm thấy vô lí việc mình bị tra hỏi như vậy.
“Nay ông bị làm sao vậy? Tui thấy việc này bình thường mà?”
“Không phải ai đối xử tốt với mình thì họ là người tốt đâu!”_An dịu giọng trở lại. Cái vẻ mặt ân cần lo lắng đó lại xuất hiện, điều này khiến Tiểu My không vui như mấy lần trước, cô cảm thấy bức rức:”đừng xem tui mãi như một đứa con nít như thế. Tui biết tui phải làm gì!”
Ánh mắt Tiểu My cực kì chăm chú, cậu hoàn toàn không đủ dũng khí đón nhận nó.
Dứt lời, My rời đi, mang theo bao nhiều đồ đạc xuống bếp.
Khải An cắn môi. Trước giờ cậu luôn là người lí trí, trưởng thành để làm tròn trách nhiệm bảo bọc cô, mãi bảo vệ cô làm cậu quên đi cái gọi là thời gian có thể khiến người con gái trong vòng tay cậu đã có suy nghĩ khác. Nghe lời cậu hay không bây giờ cậu cũng chẳng có tư cách!
****
Tuyết Nhi soi mình trong gương đã hơn 2h đồng hồ, cảm thấy khuôn mặt mái tóc đã chỉnh chu, cô mới quay sang bộ đầm còn treo chưa động vào.
Đây là quà tặng của Tuấn Anh, nó cũng khá hợp với cô, nhưng có phần hơi gợi cảm, khiến người con gái mới lớn còn chút rụt rè. Ở đời thường, mọi người đều bắt gặp với một Tuyết Nhi giản dị, chung thuỷ với chiếc áo cổ cao kín cổng cao tường, nên đây là lần đầu tiên cô vẵn chưa hoàn toàn tự tin.
Đón nhận cuộc gọi của người yêu. Tuyết Nhi rời khỏi phòng. Ngôi nhà lạnh lẽo êm đềm vang lên tiếng giày cao gót nhưng chẳng ai đá động đến, vốn dĩ họ không có ở đây. Tần suất bố mẹ Nhi ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, Nhi thường xuyên phải sống chung với bốn bức tường đến mức ngợp thở, tưởng chừng như cuộc sống đơn thuần tẻ nhạt này mãi đeo bám cô, nhưng ông trời vẫn là có mắt, cho cô gặp anh, người con trai ấy đến và thay đổi mọi thứ.
****
Tiếng nhạc xập xình như muốn át đi mọi âm thanh khác, chung quanh thứ đèn nháy đủ sắc màu khiến người ta chói mắt, cùng mùi cồn, mùi rượu, với muôn vàn hương nước hoa xộc thẳng vào mũi, như thứ men say làm ta quay cuồng.
Tuyết Nhi ngỡ ngàng, cô cảm tưởng mình đang lạc vào một thế giới nào khác, đầu óc ong ong, tim đập mạnh, từng mạch máu trong cơ thể cô như dâng cao lên, cô hoàn toàn không thể rời mắt khỏi nơi đây, chỉ đưa tay để Tuấn Anh kéo đi.
“Em thích nơi này chứ?”_Sau khi ngồi vào chỗ, anh nói vào tai cô.
“Vâng, nhưng mà, em thấy hơi chóng mặt!”_Nhi không thể tiếp ứng được với thứ đèn nhấp nháy liên tục vào mặt mình.
“Đó là do lần đầu thôi, rồi sẽ quen!”
“Anh hay đến đây lắm à?”
“Ừm, mỗi khi học hành mệt mỏi hay áp lực gia đình anh hay đến đây quên hết mọi thứ!”
“Em cũng sẽ quên hết mọi thứ!”_Nhi cảm thấy hưng phấn hơn, cô hét lên cùng tiếng nhạc xập xình.
Tuấn Anh mỉm cười thoả mãn. Bước tiếp theo của sự chinh phục không còn bao xa nữa.
****
“Cả lớp nghiêm!”
Lời Khải An vang lên, đồng lúc 40 con người ngồi đây đứng dậy. Tà áo dài cô Kim bay phất phới xuống bàn của Tiểu My, cô khẽ nói:”Ra ngoài gặp cô một chút!”
Sau khi cô rời đi, Minh Hạo tía lia chạy xuống:”bà An, có phải bà lại quậy gì nữa không?”
“Dẹp ngay suy nghĩ đó đi, bộ trong đầu ông tui lúc nào cũng hư như vậy à?”
“Thì đoán thôi!”_Hạo chu mõ.
My nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô Kim vẫn còn đứng đó. Vừa thấy bóng My, cô nhẹ giọng:”Em thân với Tuyết Nhi lắm đúng không?”
“Dạ vâng!”_Nhưng mà cũng không hẳn như vậy.
“Dạo gần đây có phải Nhi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Sao cô lại hỏi như vậy ạ?”
“Cô thấy Tuyết Nhi dạo này hơi lơ đãng, em ấy trầm hơn, còn hay thường xuyên ngủ gật trong lớp, bị các thầy cô phản ánh rất nhiều. Còn nữa, trong kì kiểm tra hôm trước, số điểm của Nhi hoàn toàn thấp hơn so với trước kia! Cô nghĩ Nhi nó đang gặp vấn đề gì đó! Em có biết không?”
“Dạ thật ra, em cũng cảm thấy hơi lạ, nhưng mà có hỏi thì bạn ấy nói là không sao. Nét mặt của Nhi hoàn toàn không có biểu hiện gì của sự buồn bã cả, ngoài việc hay ngủ trong lớp thì Nhi vẫn vui vẻ vẫn tươi tỉnh với tụi em. Em nghĩ chắc là do Nhi bị stress trong việc học nên đâm ra như vậy, em sẽ cố gắng hỏi han động viên bạn ấy!”
Cô mỉm cười:”Cô thì lâu lâu mới đến lớp được nên không thể quản lí hết các bạn. Em giúp cô nha!”
“Dạ vâng!”
****
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!