Ta chỉ thích nam nhân - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Ta chỉ thích nam nhân


Chương 10


“Ngươi bị loại”

Nói xong Hà Lãnh đứng lên, quay đi. Thành Bảo cũng biết được kết quả này nhưng vẫn hơi bất ngờ, Mẫn sư gia với Dương bổ đầu bắt đầu làm công việc của mình là tập trung những người được tuyển lại dặn dò, bỗng tiếng Thành Bảo lại vang lên

“Hay đại nhân cho ta làm đi, không cần trả lương”

Tất cả đều quay lại nhìn Thành Bảo, Hà Lãnh còn một bước nữa là vào thư phòng cũng dừng bước quay lại nhìn. Một lúc, Thành Bảo nhắc lại câu nói rồi tiến đến sư gia chờ trả lời. Mẫn sư gia bắt đầu suy nghĩ rồi đi lại Hà Lãnh nói nhỏ đủ để hai người nghe

“Đại nhân, làm lính lệ lương và chu cấp mỗi tháng cũng không ít. Bây giờ, huyện ta ở vùng xa xôi, thuế nộp không bao nhiêu, chi tiêu trong phủ thật cũng rất tiết kiệm. Hay là…” Hà Lãnh nhăn mặt nói không được, sư gia lại nói

“Đại nhân, ngài suy nghĩ cách này, phủ quan vẫn tuyển đủ những người kia nhưng thêm hắn, để làm việc lặt vặt như trông cửa, đưa thư… Dù gì lính lệ không quy định số lượng, phủ ta do tiết kiệm nên không dám tuyển nhiều, chỉ đủ duy trì hoạt động, một người kiêm nhiệm nhiều việc. Nay có thêm người công việc cũng được san sẻ ra mà còn không mất tiền. Ngài thấy sao?”

Phủ quan chủ yếu hoạt động do thuế của người dân trong huyện, mà đây là huyện nhỏ nên tiền thuế không bao nhiêu. Lính trong phủ cũng ít hơn những huyện khác nên một người thường làm nhiều việc. Nay có người xin làm không công đối với sư gia là chuyện tốt không thể bỏ qua. Vậy mà mới nãy câu nói điểm vượt trội hơn người của Thành Bảo là tiền của sư gia có vẻ đúng trong tình huống này.

“Tùy sư gia quyết định. Nhưng chỉ cho hắn làm những công việc lặt vặt thôi” Hà Lãnh hiểu rõ vấn đề mà sư gia nói, không vui vẻ gì nói xong lập tức bước vào thư phòng đi mất.

Việc Kim công tử được tuyển làm lính lệ như một sự kiện gây chấn động ở huyện Sơn Ba này, ai ai cũng bất ngờ không tin được. Nếu quan tri huyện là người khác thì có thể sẽ liên quan đến mua chức bán quyền nhưng Hà đại nhân thì dân chúng không nghĩ tới, mà có ai đi mua chức lính lệ bao giờ vì vậy tin đồn “Kim lãng tử quay đầu” là ầm ĩ nhất trong nhiều tin đồn khác.

Thành Bảo háo hức mong đợi ngày đầu đi làm của mình đến độ không ngủ được, vì ngày mai chính thức được cùng Hà Lãnh làm việc chung, thật sự đầy mong đợi.

Vậy mà tất cả đều không như ý muốn, nguyên một ngày không thấy Hà Lãnh đâu mà còn làm những việc như: quét sân, tưới cây, giữ cửa. Tối về tới phủ toàn thân đau nhức làm cho Hoa quản gia và A Hoà sốt sắng xém chút còn định đi mời đại phu, nhưng Thành Bảo không cho chỉ muốn đi tắm nước nóng cho giãn gân cốt. Ngâm mình trong nước ấm thật sự thoải mái vô cùng, ngâm đến độ nếu như nước không nguội lạnh đi chắc Thành Bảo cứ vậy mà ngâm đến sáng luôn.

Nhiều ngày trôi qua, vẫn những công việc đó không có gì khác. Những người cùng đợt tuyển với Thành Bảo được bổ đầu rèn luyện không võ công thì nghiệp vụ chỉ có Thành Bảo là bị bỏ qua một bên. Cảm thấy bị ức hiếp, Thành Bảo hùng hổ đi gặp Dương bổ đầu nói chuyện

“Dương bổ đầu, ta có chuyện muốn nói. Tại sao cũng là người mới như nhau mà bên trọng bên khinh vậy hả?”

“Ta không biết, ngươi đi mà hỏi sư gia. Trong phủ này, quản nhân sự là hắn. Ta lo về phần huấn luyện và bảo an thôi. Hắn nói không cần huấn luyện ngươi, thì ta không quản. Xong chưa? Đi chỗ khác cho ta làm việc”

Dương Chí không thèm nhìn Thành Bảo một cái tiếp tục luyện võ cho lính mới, Thành Bảo đùng đùng bỏ đi tìm sư gia. Đến phòng của sư gia thấy hắn đang đọc sách, Thành Bảo bước vào chỉ tay vào sư gia nói

“Ngươi thật ra muốn cái gì? Tại sao lại phân biệt đối xử với ta như vậy? Hả?”

Mẫn Kiên vẫn phong thái từ tốn xếp sách lại trên bàn, ngước lên nhìn Thành Bảo chớp chớp mắt đầy giả tạo.

“Kim công tử, người đang nói về vấn đề gì? Ta không hiểu”

“Ta dù gì cũng giữ chức danh lính của phủ quan, sao ngươi lại không cho ta luyện võ học nghệ như mấy người kia, suốt ngày bắt ta quét sân, pha trà, tưới cây, nhổ cỏ. Như vậy không khác gì là một người hầu chứ!”

       “Thì ra là vậy, Kim công tử à! Người không hiểu ý ta, ta làm vậy là tốt cho người đó”

       “Có gì tốt chứ” Thành Bảo hậm hực

       “Người có biết lý do tại sao lúc đầu đại nhân không tuyển người không?”

       “…Vì ta xuất thân danh giá… phải không?” Thành Bảo suy nghĩ rồi đáp

       “Chính xác. Đại nhân không tuyển người là vì nghĩ người sẽ không chịu nổi cực khổ khi làm lính, sẽ bỏ ngang giữa chừng”

       “Vậy bây giờ chắc ta không cực à? Mà ta có bỏ ngang đâu”

       “Vậy thì chứng minh được người không sợ khổ, người nghiêm túc làm việc. Việc khổ nhất của lính lệ là những việc này. Phủ quan làm gì có người hầu, những công việc đó đều do lính làm không đấy. Nếu những việc nặng nhọc này mà người vẫn không từ bỏ chứng tỏ người nghiêm túc. Đúng không?”

       “Nhưng phải làm đến khi nào? Ta muốn luyện võ muốn học nghiệp vụ. Chẳng lẽ cả đời này ta chỉ có bao nhiêu đó việc sao?”

       “Tất nhiên là không, người cố một thời gian nữa để niềm tin của đại nhân với người thêm vững chắc, ta sẽ lập tức cho người luyện võ học nghiệp vụ”

       Thành Bảo lắng nghe cũng có lý, thái độ bắt đầu chuyển qua làm hoà, xử nịnh

       “Mẫn sư gia, ngài đúng là thông minh đã nghĩ ra cách này để đại nhân thấy được con người thật của ta. Để làm sao biết được lòng tin của đại nhân đã vững chưa?”

       “Kim công tử yên tâm, ta nghỉ cách cho công tử tất nhiên sẽ để ý giúp công tử. Người yên tâm chưa?”

       Thành Bảo gật đầu, cười cười xin phép cáo lui để tiếp tục đi nhổ cỏ. Khi ra đến cửa tiếng sư gia nói vọng theo

       “Nếu người muốn cho nhanh chóng có lòng tin của đại nhân thì cũng nên xem xét lại cách xưng hô và chức danh trong phủ một chút”

       “Sư gia, thuộc hạ xin cáo lui”

        Thành Bảo quay lại, làm lễ rồi lùi ra khỏi phòng. Mẫn sư gia trong phòng cười đắc ý vì vị thiếu gia này đã trúng chiêu của mình. Nếu không phải có Thành Bảo ôm hết việc vặt thì những việc kia sẽ phải chia ra cho mọi người trong phủ, bây giờ hắn ôm hết thật là nhẹ đầu.

       Thành Bảo vừa nhổ cỏ vẻ vui vẻ vì nghỉ tới cảnh gương mặt của Hà Lãnh đầy xấu hổ đưa ngón tay cái về phía mình. Nhưng đang mơ mộng, cái mặt của sư gia xuất hiện làm Thành Bảo sực tỉnh bắt đầu suy nghĩ. “Có khi nào mình mắc lừa tên sư gia đó không ta? Hình như cái cảnh này quen quen.” Mẫn Kiên cũng còn trẻ, chắc cũng bằng tuổi của Thành Bảo và Hà Lãnh nhưng ở hắn toát ra một vẻ khôn lanh khó đoán không như Hà Lãnh uy dũng, nghiêm nghị. Thành Bảo nghĩ nếu quả thật tên sư gia kia lừa gạt mình thì cả đời này chắc chắn chỉ có thể làm mấy việc tay chân này thôi. “Nhưng nếu hắn có ý tốt giúp mình thì sao?” Càng nghĩ càng nhức đầu, thôi trước mắt cứ tạm thời tin hắn. Thành Bảo lại tập trung nhổ cỏ mồ hôi thấm ướt cả lưng.

       Thời gian sau, do làm việc tay chân nên Thành Bảo cũng đen và ốm đi nhiều, Hoa quản gia với A Hoà xót xa nhiều lần khuyên Thành Bảo nghỉ việc nhưng khó khăn lắm xin vào được làm sao dễ dàng từ bỏ. Đang quét sân thì có người đến nói đại nhân cho gọi, xém chút Thành Bảo hét lên vì vui mừng, nhảy chân sáo đến thư phòng gặp Hà Lãnh. Vào đến thư phòng, thấy có cả Mẫn sư gia nên tim của Thành Bảo đánh thịch một tiếng “Vậy là sư gia thật sự giúp mình rồi, niềm tin của đại nhân đã vững chắc rồi!” Hình ảnh Hà Lãnh với ngón tay cái lại xuất hiện.

       “Đại nhân cho gọi thuộc hạ” Thành Bảo kiềm chế bản thân không được cười lớn.

        “Ngươi đi đưa thư này cho bản quan”

        “Hả? Thư?” Thành Bảo ngạc nhiên nhìn Hà Lãnh

        “Hả cái gì? Kêu ngươi đi đưa thư” Hà Lãnh đưa ba phong thư về phía Thành Bảo

       Không phải phong chức hay công nhận gì sao? Sao lại đi đưa thư? Thành Bảo nhìn sư gia, Mẫn Kiên làm như không nhìn thấy Thành Bảo tiếp tục ghi chép. Thành Bảo chậm chạp đi lại nhận thư từ tay Hà Lãnh, rồi xem nội dung trên phong thư, “thịch” tim ngừng đập, cả ba phong thư này đều ghi địa chỉ bằng một ký tự mà Thành Bảo không biết. Nuốt nước miếng, nhìn Hà Lãnh

       “Đại nhân muốn gửi thư cho ai?”

        “Một gửi cho trụ trì chùa nói bản quan bận công vụ không tham gia lễ cầu an được, một gửi cho Hương Phấn Lầu, một gửi cho tiệm cầm đồ, nói vài ngày nữa họ nộp tờ khai kinh doanh cho bản quan. Ngươi đi đi” Hà Lãnh đáp nhưng không nhìn lên tiếp tục lật sách.

       Lại nhìn xuống ba phong thư, nhưng quan trọng là không biết cái nào là cái nào, cái nào gửi cho ai. Đánh liều, Thành Bảo lại hỏi

       “Vậy đại nhân cái nào gửi cho trụ trì, cái nào gửi cho tiệm cầm đồ”

       “Trên đó đã có ghi rất rõ” Hà Lãnh lại đáp không ngẩng đầu

        “Đại nhân cái chính giữa là gửi cho ai?”

       Thành Bảo xoè ba phong thư thành quạt để trước ngực giơ lên. Lúc này, cả Hà Lãnh và Mẫn Kiên đều ngẩng đầu lên nhìn Thành Bảo

       “Ngươi không biết chữ?” Mẫn sư gia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với Thành Bảo, mà mở miệng ra lại nói câu này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN