Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 227: Thân phận
“Tôi không quan tâm mấy thứ đó có giá bao nhiêu, mấy thứ đó không liên quan gì đến tôi cả. Cô cả của nhà họ Hoắc, mời cô đi về cho, sau này cũng đừng đến tìm tôi, để tránh ảnh hưởng đến công việc của tôi.” Hoắc Miên đuổi khách.
“Shit, đồ ngu!” Hoắc Nghiên Nghiên tức giận chửi tục.
“Hoắc Nghiên Nghiên, phiền cô chú ý hình tượng của mình.”
“Hoắc Miên, cô đừng có không biết xấu hổ như thế. Cha tôi thương hại cô, thấy cô nghèo rồi còn phải gánh thêm cục nợ là đứa em trai nữa. Nghe nói mấy năm nay cô làm thêm nhiều việc, thời đi học làm bán thời gian ở KFC, để nuôi em trai đi học. Còn người mẹ khác người của cô nữa, năm xưa ép cha thừa nhận không được, sau đó thông đồng với tài xế của cha. Không nuôi nổi hai đứa con, bèn lừa gạt tống tiền cha tôi, không thành công nên tung tin đồn nói cha tôi là kẻ bạc tình. Cả nhà cô cũng quái thật đấy. Nghe nói bây giờ mẹ cô đang mở cửa hàng bán đồ lặt vặt để sống, phải không? Nhà cô đã nghèo thế này rồi, còn giả vờ giả vịt làm gì? Nghe nói cô đi làm bằng Volkswagen CC? Cô mua trả góp, mua xe cũ, hay là bị đàn ông bao nuôi vậy?”
Hoắc Nghiên Nghiên là loại người độc miệng, vô cùng khinh thường người nghèo.
Nghe nói thời đi học, có bạn nam rất thích cô ta, nhưng vì gia đình bạn nam bình thường, cha mẹ đều là nhân viên công chức, nên cô ta nói móc nhà bạn nam trước mặt tất cả bạn học, châm chọc bạn nam là một con cóc. Cuối cùng bạn nam không chịu nổi, từ lầu ba trường học nhảy xuống té gãy chân. Từ đây có thể thấy được nhân phẩm của cô ta như thế nào rồi.
“Đánh rắm xong rồi phải không? Xong thì mau cút đi. Nhìn cô nhiều thêm một phút, tôi sợ mình không kìm được mà nôn mất.”
“Cô nói cái gì?” Hiển nhiên, Hoắc Nghiên Nghiên rất ngạc nhiên.
“Cô có một xuất thân tốt, có một cuộc sống giàu có, thì cô phải biết quý trọng. Cô cứ hoang phí như thế, một ngày nào đó cô sẽ sống vô cùng chật vật. Cô cũng đừng quá xấu xa, nếu không sẽ bị trời phạt.” Hoắc Miên lạnh nhạt nói.
“Hoắc Miên, cô nói ai xấu xa hả? Cô ghen tị tôi, ghen tị tôi là cô cả nhà họ Hoắc, mà cô chỉ là một y tá thấp kém.”
“Cô cả Hoắc, có phải cô bị bệnh rối loạn hoang tưởng không hả? Cô lấy ở đâu ra nhiều cảm giác ưu việt hơn người khác thế? Tại sao tôi phải ghen tị cô? Cô đẹp như Trương Mạn Ngọc hay là Lâm Thanh Hà? Chồng cô là Lương Triều Vĩ hay là Lý Trạch Giai? Ba người nhà cô, ngoại trừ mẹ cô có đầu óc, thì cô và em trai cô chính là đồ thiểu năng trí tuệ. Tôi đề nghị cô ăn nhiều hạt óc chó để tăng chỉ số IQ. Còn nữa… loại người như cô có thể sống đến bây giờ, không thể không nói Hoắc Tư Khiêm là người mềm lòng.”
Nói xong, Hoắc Miên xoay người đi.
“Hoắc Miên, cô quay lại cho tôi, cô nói ai không có đầu óc hả?” Hoắc Nghiên Nghiên tức giận mất cả hình tượng.
Nhưng Hoắc Miên không cho cô ta bất cứ cơ hội phản kích nào.
Hoắc Nghiên Nghiên muốn gây ầm ĩ trong bệnh viện, nhưng lại sợ truyền thông đưa tin, gây ảnh hưởng không tốt.
Trên đường trở về, Hoắc Nghiên Nghiên ngồi trong xe thể thao phát điên.
Không đợi về nhà bàn bạc với mẹ, cô ta quyết định làm một chuyện táo bạo vô cùng.
Cô ta gọi điện thoại cho một phóng viên có quan hệ không tệ. Tám giờ tối hôm đó, phóng viên công bố thân phận con gái riêng của Hoắc Miên lên Weibo, nói xấu hai mẹ con Hoắc Miên, hai mẹ con cô tham lam gia tài nhà họ Hoắc, mặc kệ cha ruột bị bệnh, chỉ nghĩ làm sao để đòi tiền.
Đồng thời, phóng viên nghi ngờ sở dĩ Hoắc Miên có thể thoát khỏi cơn sóng gió lần trước là bởi vì thân phận con gái riêng của nhà họ Hoắc.
Bài báo còn nói quan hệ giữa Hoắc Miên và Hoắc Tư Khiêm không tệ, có khả năng những chuyện đó đều do Hoắc Tư Khiêm giải quyết.
Bài báo có rất nhiều chỗ khoa trương bịa đặt, thế nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng.
Hoắc Nghiên Nghiên đi chơi ở quán bar về, Thẩm Giai Ny giận tái mặt hỏi: “Nghiên Nghiên, người phơi bày thân phận của Hoắc Miên là con à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!