Nợ Em Cả Một Đời (18+) - Chương 7 : Miệng đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Nợ Em Cả Một Đời (18+)


Chương 7 : Miệng đời


“Khoảng cách này…” Tâm trí Rachel hoàn toàn rối bời, chỉ vài cm nữa thôi là hai bờ môi đã hòa quyện vào với nhau rồi, cô đỏ ửng mặt, cố gắng không suy nghĩ tới điều viển vông đó nữa, thế nhưng mùi nước hoa nam tính trộn lẫn với mùi hương cơ thể anh từ từ phả vào mũi cô, giống như một sự khiêu khích trực tiếp đối với cô gái nhỏ này. Trên trán cô bắt đầu xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi, miệng nuốt ực một tiếng đầy kìm nén. Tuy sắc mặt chẳng biểu hiện ra nhưng Ryan dĩ nhiên là nghe thấy âm thanh ấy, và biết rõ cô gái bên cạnh mình đang cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng thế nào.

– Thôi mọi người nghỉ ngơi 15 20 phút đi, trang điểm, lấy lại sức và ổn định lại tinh thần đã nhé. – Người thợ ảnh bỗng hạ chiếc máy ảnh xuống rồi giơ tay nói, ngay sau hiệu lệnh ấy, Ryan cũng bỏ tay ra khỏi người cô, chân thẳng bước ra ngoài hậu trường, nơi có người trợ lí Mike đang đứng cạnh rất nhiều túi đồ ăn vừa mua.

– Đây, cà phê và bánh ngọt mà cậu bảo tôi mua đây. – Mike chỉ tay về phía đống đồ rồi nói, trước lúc chụp ảnh riêng thì Ryan đã bảo Mike đi mua cà phê và bánh ngọt với một số lượng lớn để đem tới đây.

– Anh gọi mọi người tới ăn đi cho lại sức, mỗi người một cốc cà phê, một chiếc bánh. – Ryan gật đầu hài lòng nhìn đống đồ.

Chợt nhận thấy có điều gì không ổn thông qua hành động của Ryan, Mike liền chau mày liếc nhìn chàng ca sĩ với vẻ hoài nghi.

– Sao hôm nay lại có thêm cả bánh ngọt thế? – Anh vốn biết tính cách của Ryan là luôn quan tâm tới những người xung quanh mình, kể từ những gì nhỏ nhặt nhất. Thế nhưng thông thường thì chỉ có cà phê thôi, sao hôm nay lại có thêm cả bánh ngọt chứ?

– Anh gọi mọi người tới đi, giờ nghỉ không dài đâu. – Ryan chẹp miệng lảng đi rồi nói với giọng như “ra lệnh”.

Tuy niềm hoài nghi ấy vẫn còn canh cánh trong lòng, thế nhưng Michael vẫn tạm gạt nó sang một bên, liền lớn miệng gọi cả đoàn tới mà nhận phần ăn. Đột nhiên lại có người tận tình mua đồ ăn sáng tới tận nơi thế này, mọi người luôn miệng cảm ơn chàng ca sĩ ấy tới tấp, cũng không ngần ngại tiến tới chỗ Mike mà nhận “đồ tiếp tế”.

Ryan đứng đút hai tay vào túi quần mà đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy một cô gái với dáng người nhỏ bé đang ngồi một mình ở bên ngoài hậu trường, hai tay cô đặt lên đùi, mắt nhìn ngắm quanh đây.

Đôi mày anh nhíu lại, hơi nghiêng đầu mà ngẫm nghĩ, nhưng rồi cũng liền với tay lấy hai cốc cà phê và hai chiếc bánh ngọt, chân rảo bước về phía trước.

Tâm hồn cô còn đang thả trôi đi đâu đó, tiếng bước chân người đến gần cũng chẳng để ý, Ryan nhận ra mình không có được sự chú ý, liền khẽ hắng giọng. Rachel giật nảy người, lập tức quay ngoắt đầu lại, thấy một dáng người cao lớn đang đứng đó, ánh mắt nhìn cô có chút khó hiểu.

– Em không ăn à? – Anh cất giọng hỏi ân cần.

– Dạ không ạ… em… – Rachel ấp úng rồi khẽ lắc đầu đầy ngại ngùng.

Chẳng nói chẳng rằng, Ryan chỉ lặng lẽ đưa hai tay đang cầm cà phê và bánh về phía trước mặt cô, Rachel ngơ ngác nhìn lên, anh thản nhiên dùng ánh mắt đầy ẩn ý ấy mà đáp trả, rõ ràng là anh muốn cô nhận lấy, nhưng Rachel lại không muốn vậy, có lẽ là vì ngại ngùng?

– Dạ không, em…

– Cầm đi. – Ryan nghiêm giọng nói như ra lệnh khiến Rachel có chút hoảng sợ, hai tay nhanh chóng với lên nhận lấy đồ ăn về mình. Anh vốn dĩ không phải người dữ tợn, nhưng đối với những người lì lợm thì phải nặng lời lớn tiếng một chút mới chịu nghe, đôi lúc ghê gớm một chút cũng không sao.

Rachel cầm cà phê và bánh ngọt trên tay, lát sau liền thấy anh ngồi xuống bên cạnh mình nên cũng khẽ ngồi xích ra. Ryan đưa mắt nhìn sang thấy hành động nhỏ ấy, nhưng cũng không nói gì, chỉ thản nhiên bóc bánh ra mà ăn, nhâm nhi từng ngụm cà phê nóng hổi.

Rachel cũng chỉ lẳng lặng bóc bánh ra ăn, nhâm nhi cà phê một cách tương tự, nhưng cách cô ăn thật kín kẽ, ngượng ngùng, không được tự nhiên bởi lẽ còn chưa quen với sự tiếp xúc thế này với người mình luôn coi là tượng đài số 1 trong lòng. Nhưng cũng chính vì điều đó lại khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

– Em đang ăn gì, uống gì? – Ryan tì hai khuỷu tay vào đầu gối, mặt quay sang mà nhìn cô.

Rachel ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, nhưng rồi cũng ngập ngừng trả lời.

– Ăn bánh ngọt, uống cà phê ạ… – Giọng cô nhỏ nhẹ cất lên.

– Còn anh đang ăn gì, uống gì? – Anh tiếp tục hỏi.

– Ăn bánh ngọt, uống cà phê ạ…? – Vẫn là chất giọng thanh mảnh ấy nhưng lần này lại có chút không chắc chắn trong câu trả lời.

– Chúng ta về căn bản đâu có khác nhau. – Anh nhếch mép mỉm cười nhẹ nhàng, ngữ điệu cất lên cũng thật ôn nhu, câu nói ấy khiến Rachel chột dạ.

– Anh đã nói là đừng ngại mà. Giữa chúng ta không hề có khoảng cách, kể cả là thần tượng và người hâm mộ, hay đồng nghiệp với nhau đi chăng nữa. Đừng có tự tạo ra khoảng cách như thế. – Ryan khuyên nhủ một cách nhẹ nhàng khiến cô cũng phần nào cảm thấy được xoa dịu hơn, đôi môi cô khẽ nhếch lên, bất giác tủm tỉm cười đầy nhẹ nhõm, Ryan thấy vậy mà cũng cười theo, cả hai cứ vậy mà cùng ngồi ăn hết bữa sáng, sau đó liền được trang điểm lại rồi tiếp tục tiến hành chụp.

Lời nói ấy như từ từ thấm nhuần vào trong trí óc cô, để rồi dần dần có sự thay đổi trong cử chỉ và hành động, mọi thứ đã được diễn ra một cách thoải mái hơn rất nhiều. Họ bắt đầu hợp tác với nhau rất tốt, việc thực hiện các dáng để chụp cũng tự nhiên hơn trước. Sau khi thực hiện dáng chụp với khoảng cách hai môi gần kề như vậy, họ chuyển sang một kiểu dáng khác. Rachel lần này đã chủ động và thoải mái hơn với các kiểu dáng đầy sức quyến rũ ấy. Rachel thể hiện phong thái của mình rất tốt, hai tay cô cầm vào phần cổ áo của anh, thân người sát lại gần, mặt hướng về phía ống kính, ánh mắt hững hờ như muốn giết chết đối phương.

– Đẹp lắm! Bây giờ đổi sang kiểu ngồi đi. – Người thợ ảnh hạ chiếc máy ảnh xuống, tay giơ cao lên mà vẫy ra lệnh.

Các nhân viên hậu trường liền bê vào trong một chiếc ghế sofa màu trắng tinh, độ rộng tương đối, thích hợp cho hai người ngồi. Chiếc ghế được đặt ở vị trí trung tâm của các ánh đèn, kết hợp với phông nền màu đen huyền bí phía sau đã tạo nên một khung cảnh hài hòa, nho nhã hơn bao giờ hết.

Ryan được xếp ngồi xuống giữa ghế, lưng tựa ra sau, hai tay đặt ngang thành, chân vắt ngang, một tư thế thể hiện rõ vẻ uy nghi, quyền quý của người đàn ông. Rachel đứng phía sau lưng, hai tay choàng nhẹ vào cổ anh một cách hờ hững. Người thợ ảnh xếp dáng xong rồi liền đứng xa xa ra để nhìn ngắm lại, đến khi gật gù vừa ý thì liền cầm máy ảnh lên, cả hai cùng hợp tác rất tốt, ánh mắt nhìn thẳng về phía ống kính, các sắc thái trên gương mặt được biểu đạt rõ ràng.

– Được rồi, bây giờ Rachel cúi xuống, Ryan ngẩng lên, giả vờ hôn hờ nhau đi. – Người thợ ảnh lên tiếng.

Mới nghe được câu lệnh ấy, Rachel có phần ngại ngùng nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt sang một bên, cố gắng thực hiện một cách tự nhiên nhất để bức ảnh không bị gượng. Họ lại thực hiện kiểu dáng đó một lần nữa, khoảng cách hai môi gần sát nhau tưởng như sắp chạm, nhưng lần này dường như Rachel đã kiểm soát bản thân được tốt hơn nên không còn đỏ mặt nữa.

Cũng chính nhờ sự bình tĩnh đó mà bức ảnh đã trở nên rất đẹp, việc chụp hình cũng diễn ra rất nhanh. Họ chỉ còn hai dáng nữa là xong rồi. Lần này Ryan ngồi sát sang một bên ghế, dáng ngồi vẫn uy quyền như vậy, nhưng chân lại không vắt ngang lên. Rachel nằm dài người trên chiếc sofa, đầu gối nhẹ lên đùi anh. Phần chân cô lúc nằm xuống có chút khó khăn bởi chiếc váy bó vào nhưng lại khá ngắn, cô phải cố gắng điều chỉnh mãi mới được. Ryan được lệnh đặt dáng là phải đưa ánh mắt vừa ôn nhu, vừa khiêu khích nhìn xuống cô, còn Rachel thì vẫn nhìn về phía ống kính.

Tuy nhiên khi thực hiện dáng chụp này, cũng là lần đầu tiên mà anh quan sát gương mặt này của cô một cách kĩ lưỡng. “Cô bé này… thật sự đẹp tới vậy sao?” Ánh mắt của anh mới đầu chỉ là diễn, nhưng càng lâu thì lại càng thật hơn, ánh mắt ôn nhu ấy cứ nhìn cô mà quan sát thật lâu, càng không thể tự giải đáp cho mình những thắc mắc. “Tại sao khoảng cách giữa dễ thương và quyến rũ lại có thể mong manh tới vậy…?”

Rachel ngơ ngác ngước mắt lên nhìn anh trước khi chuyển sang ánh nhìn đầy hững hờ theo lời của đạo diễn. Đôi mắt to tròn ấy khiến anh có chút bất ngờ, trong lòng bỗng trào dâng lại cảm giác hoài niệm. Cái ánh mắt ấy thật quen thuộc, anh đã thấy nó ở đâu rồi… Phải rồi, 10 năm trước, Natasha đã từng sở hữu một ánh mắt tuyệt đẹp như vậy, và cũng chính vì cái nhìn ấy, đã khiến anh không thể ngừng lưu luyến suốt 10 năm nay… nhưng có lẽ vì áp lực cũng như những tác động từ ngành giải trí mang lại cũng đã dần khiến cô mất đi ánh nhìn ngây thơ ấy. Giờ đây vô tình lại được nhìn thấy ánh mắt ấy, Ryan khẽ cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đến dáng chụp cuối cùng, và có lẽ đây cũng là kiểu dáng khiêu gợi nhất từ đầu tới giờ, cũng có thể gọi đây là điểm nhấn cho cả bộ ảnh. Rachel nằm dài người trên chiếc ghế sofa, đầu gối vào thành, chân duỗi ra. Ryan lần này lại nắm tư thế chủ động, cả thân người của anh ở trên cô, một chân quỳ cạnh đùi cô, chân còn lại đặt giữa hai bên má đùi thon gọn ấy. Hai cánh tay của anh chống xuống hai bên má cô, để giữ cho thân người to lớn ấy có thể trụ vững, hai cánh tay anh nổi lên những đường gân đầy khỏe mạnh, nam tính. Ở tư thế này thật ngại quá, góc nhìn của hai người cũng khiến việc làm này trở nên khó xử hơn, nhưng bản thân cả hai đều biết rõ, phải hợp tác cùng nhau thì mới có thể xong sớm, cũng như là có được thành quả tốt nhất.

– Được rồi, đẹp lắm! Rachel giơ hai tay cầm lên cổ áo của Ryan đi! – Người thợ ảnh tiếp tục chỉ đạo. Rachel lập tức nghe theo, hai tay liền giơ lên mà cầm vào cổ áo anh, cách phối hợp thật nhịp nhàng.

– Đúng rồi, Ryan nhếch mép cười nhẹ đi, ánh nhìn khiêu khích nhau đi! – Người thợ ảnh vừa giơ máy lên, vừa nói vừa chụp lấy mấy kiểu.

Ryan và Rachel tuy mới làm việc với nhau lần đầu nhưng lại phối hợp rất ăn ý trong công việc nên buổi chụp hình của hai người đã hoàn thành xong sớm hơn dự tính tận nửa tiếng.

– Được rồi đấy! Các diễn viên phụ chuẩn bị đi! – Người thợ ảnh hạ máy xuống xem lại ảnh trong máy rồi gật đầu đầy vẻ hài lòng.

Vậy là phần chụp hình của hai diễn viên chính đã xong, sắp tới là phần chụp hình của các diễn viên phụ. Ryan đứng thẳng dậy mà phủi lại quần áo, Rachel cũng từ từ ngồi dậy mà kéo lại váy vóc, trong lòng vẫn còn đang cảm thấy hài lòng với việc mình vừa làm.

– Em làm tốt lắm. – Ryan quay sang nhìn cô sinh viên năm 3 rồi tặng cô một lời khen. Rachel ngạc nhiên ngước đôi mắt to tròn, ngây ngô ấy lên mà nhìn anh, bắt gặp một ánh nhìn ôn nhu, một nụ cười dịu dàng, trong lòng liền như tan chảy.

Chẳng kịp để cô phản ứng gì, Ryan liền giơ tay lên mà vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, một hành động tự phát, vô tư như tính cách vốn có của anh, nó giống như là một lời động viên của đàn anh dành cho đàn em mới vào nghề của mình, tuy Ryan không mấy bận tâm về hành động vô tư của mình, nhưng nó lại để lại trong cô rất nhiều suy nghĩ.

Rachel hé môi định mở lời với một ngữ điệu niềm nở, thế nhưng chưa kịp cất tiếng thì Ryan đã lướt ngang qua cô, giọng anh cất lên với vẻ đầy ngạc nhiên.

– Nat?!

Rachel ngạc nhiên khi nghe thấy anh gọi cái tên ấy, liền quay người lại phía sau. Đôi mắt cô mở to khi thấy người con gái trong một bộ váy màu xám thanh lịch, phần mặt được trang điểm nhẹ nhàng, phía sau lưng có một người vệ sĩ cao lớn và cả anh quản lí Mike.

– Em đến lúc nào thế? – Ryan nghiêng đầu thơm nhẹ vào má cô bạn gái của mình, sau đó liền đứng thẳng dậy trước mặt cô, hai tay đút vào túi quần.

– Cũng được 15, 20 phút rồi. – Natasha mỉm cười nhẹ nhàng, mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, trang phục lần này của anh thật quá phù hợp, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy tự hào khi có một người bạn trai hoàn hảo tới vậy.

“15, 20 phút? Vậy là nhìn thấy hết cái dáng chụp đầy khiêu gợi kia rồi? Cô ấy sẽ không giận chứ?” Ryan giơ tay lên gãi mũi đầy ái ngại, anh biết đó là vì công việc nhưng Natasha cũng là người dễ ghen, cô không hay nói ra nhưng anh biết rất rõ trong cô nghĩ gì.

Ryan đưa mắt nhìn xung quanh, quay hết bên này sang bên kia như tìm kiếm gì đó. Khi nhìn thấy dáng người nhỏ bé ấy đang đứng ở phía kia, anh liền giơ tay lên mà vẫy, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Rachel ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại nhìn về phía anh. Cô tròn mắt ngạc nhiên, chỉ tay vào mặt mình như muốn hỏi lại. Ryan gật nhẹ đầu một cái, lúc này cô mới ngại ngùng bước tới.

– Giới thiệu với em, cô bé này là diễn viên chính của “Hoa Trong Máu”. – Ryan niềm nở giới thiệu Rachel với người bạn gái đang đứng cạnh mình.

Đây là lần đầu tiên cô được thấy tận mắt cô công chúa nhạc Balad ở ngoài đời, quả thật cô xinh đẹp quá, một vẻ đẹp thật dịu dàng.

– Em chào chị ạ… – Rachel ngập ngừng cúi đầu chào lễ phép, trong khi đó Natasha mỉm cười nhẹ nhàng, mắt nhanh chóng nhìn tổng quát cô gái này từ trên xuống dưới.

– Chào em. – Natasha đáp lời.

– Cô bé mới là sinh viên năm 3 thôi mà diễn xuất cũng tốt lắm đấy. – Ryan tấm tắc khen ngợi khiến cô không ngừng đỏ mặt, ánh mắt của Nat nhìn cô cũng nhiều ẩn ý hơn.

– Vậy à? Vậy đây chắc chắn sẽ là một bộ phim bom tấn rồi, lượt rating sẽ cao lắm đây. – Ngữ điệu có phần ngạc nhiên của nữ ca sĩ cất lên nhưng sao lại cảm thấy có phần mỉa mai.

Trước mặt cô sinh viên lúc này là đôi uyên ương ấy, Rachel cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của Natasha mà cũng ngại ngùng hơn, có lẽ là vì cô nghĩ Natasha sẽ cảm thấy không mấy thoải mái sau khi thấy những dáng chụp vừa rồi giữa cô và bạn trai của nữ ca sĩ.

– Rachel. – Một tiếng gọi đầy nam tính cất vọng lại từ phía sau lưng, chất giọng hoàn toàn quen thuộc khiến cô ngạc nhiên mà quay ngoắt lại. Thế nhưng lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy một dáng vẻ quen thuộc đang tiến bước về phía mình, thế nhưng phần trang phục lại được chuẩn bị kĩ càng, trên mặt còn được trang điểm một vết sẹo dài trên má, giống với tạo hình của một nhân vật trong tiểu thuyết.

– Harry? Cậu làm gì ở đây?! – Rachel tròn mắt ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện ở phim trường, người không phận sự đâu được ra vào đây cơ chứ?

– Muốn làm cho cậu ngạc nhiên. – Anh đứng cạnh cô, khẽ đưa mắt nhìn xuống với vẻ khiêu khích.

Rachel cứ ngước mắt lên nhìn cậu bạn mình, ánh mắt chăm chú vào phần tạo hình ấy, là của nhân vật Chris trong nguyên tác, không lẽ anh…

– À… đây là…? – Ryan choàng một tay qua vai của Natasha rồi cất giọng hỏi với ngữ điệu tò mò khó xử, các ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của cô bạn gái, thế nhưng nữ ca sĩ lại đánh nhẹ vào mu bàn tay anh rồi gạt ra, bởi anh làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới lớp trang điểm của cô.

– À, giới thiệu với anh chị ạ… đây là Harry, cậu ấy là bạn… – Rachel lúc này mới chợt nhớ ra sự có mặt của đôi tình nhân kia, liền tá hỏa mà giới thiệu với vẻ lúng túng, một phần cũng vì chưa thể bình tĩnh trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của cậu bạn thân.

– Em là bạn trai của cậu ấy. – Harry khẽ giơ tay ra và bắt tay của Ryan, ngữ điệu thẳng thắn khẳng định, không có lấy một chút ngượng ngùng. Tại sao lại có người khi được gặp mặt hai ca sĩ nổi tiếng bậc nhất này lại có thể bình thản tới vậy cơ chứ?

Ryan nhướn mày đầy ngạc nhiên, miệng tủm tỉm cười, không ngờ Rachel đã có bạn trai, hơn nữa còn khôi ngô tới vậy.

– K… không phải đâu! – Rachel lắc lắc tay phủ nhận, lập tức thanh minh.

– Cậu ấy là bạn thân của em! – Rachel thốt lên, Harry khẽ liếc mắt nhìn sang cô, khẽ cảm thấy chạnh lòng.

– Bạn thân hay bạn trai thì đều là cùng được đóng chung phim thế này, sướng vậy còn gì! – Ryan cười cợt trêu chọc khiến cô không khỏi ngại ngùng. Cả 4 người họ cười đùa hết sức vui vẻ như vậy khiến không khí trong phút chốc trở nên thoải mái hơn, họ như đã trở thành những người bạn của nhau chứ không phải người đẳng cấp bên trên, người bên dưới nữa.

Chợt Natasha quay sang mà thì thầm gì đó vào tai bạn trai, Ryan cũng vì vậy mà hơi cúi xuống lắng nghe, nghe xong sắc thái trên gương mặt cũng liền trở nên vội vàng.

– Anh có việc nên đi trước nhé. – Ryan nói rồi cùng nắm tay Natasha tiến về phía phòng thay đồ trước khi ra về.

Giờ chỉ còn có Harry và Rachel đứng với nhau trong một bầu không khí đầy khó nói ấy. Cô quay ngoắt nhìn sang anh, tay giơ lên đánh nhẹ vào vai cậu bạn, ngữ điệu ra vẻ trách móc.

– Sao tự dưng cậu lại ở đây?! Mọi chuyện là thế nào? Cậu đâu có đăng kí thử vai đâu? – Cô thốt lên đầy ngạc nhiên.

– Lúc đầu là thế, nhưng đến khi cậu được nhận thì… tớ cũng… – Harry nhướn mày nói với vẻ đắc chí.

Cô vẫn tròn mắt nhìn anh như chưa hiểu được lí do, thấy vậy, Harry cũng đành nghiến răng mà nói hẳn ra.

– Tớ đã hứa với bố cậu rồi mà, tớ sao có thể để cậu một mình được? – Harry bất ngờ cất lên một lời bất ngờ “sến súa” tới vậy, không làm cô cảm động mà còn ngược lại, khiến cô rởn hết cả gai ốc lên.

Đang mải nói chuyện hăng say thì cuối cùng cũng có lời gọi của đạo diễn, giờ tới lượt chụp riêng của các diễn viên phụ, trong đó có cả Harry. Mới đầu cô đã định xong phần chụp của mình thì sẽ về luôn, nhưng giờ đây có cả sự xuất hiện của Harry nên cô quyết định ngồi chờ anh rồi sẽ cùng về.

Cô trở vào trong phòng thay đồ để thay ra quần áo của mình, cũng như là để tẩy đi lớp trang điểm ấy, khi bước ra ngoài đã thấy Harry đang đứng trước tấm phông nền màu trắng, tạo các dáng đứng đầy khiêu khích. Harry đã nhanh chóng đăng kí thử vai nam phụ trong phim, Chris. Có lẽ vì khả năng diễn xuất cũng không tồi nên việc anh được nhận cũng đã được diễn ra rất nhanh, đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin được. Rachel chỉ biết ngồi im một chỗ mà quan sát, ekip làm việc chuyên nghiệp, trong lúc thợ ảnh đang chụp cho các nhân vật phụ thì người bên hậu cần đã bắt tay vào công cuộc chỉnh sửa ảnh cho Ryan và Rachel để có thể kịp tiến độ, tối nay sẽ công bố dàn diễn viên cùng với poster chính thức.

____

Giờ đã là 10 rưỡi tối, Rachel sau khi làm bài tập xong xuôi thì cuối cùng cũng được ngả lưng lên tấm đệm êm. Cô nằm ngửa trên chiếc giường, trên mặt đắp một miếng mặt nạ mùi mật ong, hai tay cầm lấy điện thoại giơ lên trước mặt mà lướt nhẹ trên màn hình. Chợt một thông tin nóng hổi đã đập thẳng vào mắt cô khiến tay cô dừng khựng lại, mắt mở to ra mà đọc.

“”HOA TRONG MÁU” BẢN CHUYỂN THỂ BẤT NGỜ CÔNG BỐ DÀN DIỄN VIÊN CHÍNH THỨC VÀ POSTER PHIM.”

Là bài đăng của một trang báo mạng có tiếng, Rachel liền bấm vào xem. Tiêu đề được viết rất lớn, bên dưới là lời bình của nhà báo về dàn diễn viên và cả tấm poster, thậm chí có cả thông tin chi tiết của các diễn viên tham gia lần này, bởi lẽ hầu hết họ đều là các gương mặt mới toanh trong nghề, duy chỉ có Ryan là người cộm cán nhất, và dĩ nhiên là anh đã chiếm trọn sự chú ý của độc giả. Rachel đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng cô đã nhầm, sau khi kéo lướt qua phần giới thiệu về thông tin các diễn viên, cô dừng ở những tấm poster được đăng kèm bên dưới. Có ảnh riêng từ nhân vật một, nhưng cũng có cả ảnh chung của hai diễn viên chính nữa. Rachel tròn mắt nhìn một cách kĩ lưỡng, đây chính xác là mấy bức mà sáng nay cô đã chụp cùng với Ryan. Ảnh được chỉnh sang gam màu tối, mang lại vẻ huyền bí. Tưởng như làm giảm đi vẻ đẹp nhưng thực chất lại tạo ra một điểm nhấn riêng biệt, phù hợp với nội dung phim. Cô nhìn thân hình ấy cùng với sắc thái biểu cảm trên gương mặt, dáng chụp cũng vô cùng khiêu gợi, Rachel như chẳng còn dám tin đây là mình nữa.

Khi kéo xuống phần bình luận của cư dân mạng, Rachel đã hoàn toàn bất ngờ, thậm chí còn không thể tin nổi, bản thân cô đã phải dụi mắt đi dụi mắt lại trước những dòng bình luận ấy.

“Dàn diễn viên này trông ổn thật sự ấy! Không biết diễn xuất sẽ thế nào, thật đáng mong đợi!”

“Nữ chính với nam chính đẹp đúng chuẩn nguyên tác luôn, chọn diễn viên phải thế chứ.”

“Có ai bị say mê vẻ đẹp của nữ chính giống tôi không?”

“Nói không phải ý gì nhưng đẹp đôi còn hơn Ryan với Natasha ấy.”

Tất cả những lời khen có cánh đều dành hết cho cô, trong lòng liền trào dâng một niềm sung sướng khó kiềm lòng, khóe môi cứ thế bất giác nhếch lên. Trước kia cô cứ luôn lo sợ rằng mình sẽ không làm hài lòng người xem, rồi cứ thế mà bị chỉ trích, nhưng sau khi đọc được những lời lẽ tích cực như vậy, trong lòng đã an tâm hơn phần nào rồi.

– Rachel!! – Tiffany mở toang cánh cửa phòng kí túc xá rồi chạy thật nhanh vào trong, miệng cất lên đầy hớt hải, sau đó liền nhớ ra chưa đóng cửa, mới vội vã chạy lại đóng rầm một cái rồi mới nhảy thẳng lên giường cô bạn cùng phòng.

– Cậu đọc bài báo công bố dàn diễn viên chưa? – Tiffany hớt hải hỏi với vẻ vội vàng.

– Tớ vừa xem đây… – Rachel khó khăn ngồi dậy, tay ấn ấn vào chiếc mặt nạ trên mặt cho khỏi rơi xuống. Cô đưa mắt nhìn dáng vẻ lúc này của Tiffany, có lẽ cô định nói về Rachel và Ryan trong bức ảnh chụp chung ấy, thế nhưng..

– Harry đẹp trai đến chết!! – Tiffany xuýt xoa hét lớn, sau đó liền ôm chiếc điện thoại vào trong người, thậm chí còn không ngừng hôn hít vào màn hình điện thoại đang dừng lại ở tấm ảnh của anh.

Rachel khẽ nhíu mày trước cảnh tượng khó ưa ấy, cô bạn cùng phòng còn có dáng vẻ điên loạn hơn cả lúc Rachel được gặp mặt Ryan nữa. Trong lúc cô bạn còn đang xuýt xoa khen ngợi vẻ đẹp của cậu bạn thân, Rachel liền lẳng lặng xem tiếp bài báo. Ở cuối có ghi ngày khai máy là vào cuối tháng 8 này, cụ thể là 31/8. Vậy là chỉ còn hơn 1 tuần nữa thôi, cô lặng lẽ thở dài đầy hồi hộp. Rachel thoát bài báo ấy ra, trở về trang cá nhân trên mạng xã hội của mình, nhưng rồi lại một sự việc nữa xảy ra khiến cô không khỏi bất ngờ.

Thanh thông báo hiện lên với một con số rất to màu đỏ khiến cô phải chớp mắt nhiều lần để nhìn lại thông báo, hơn 99 tin mới, cô run tay mà bấm vào đầy ngạc nhiên. Số người theo dõi bất ngờ tăng lên gần con số một nghìn, chỉ sau 8 phút bài báo ấy được đăng tải, số lời mời kết bạn được gửi đến cũng không phải là ít. Trang cá nhân của cô vốn không đăng gì nhiều, chỉ hay chia sẻ những thông tin về Ryan là chủ yếu, cụ thể là những show diễn có anh tham dự, những video quảng cáo anh đóng, những bộ ảnh của anh được đăng tải,… có thể nói gì khác được? Cô vốn là một cô fan girl chính hiệu mà.

Và cũng chính những bài chia sẻ đó cũng đã trở thành một điều đáng chú ý dành cho cư dân mạng, họ vào bày tỏ cảm xúc và bình luận bên dưới rất nhiều.

“Đây quả thật là cô fan girl may mắn nhất hành tinh ấy!”

“Kiếp trước cô đã giải cứu thế giới hay sao?”

Rachel chỉ biết tủm tỉm cười đầy ngại ngùng, cô vốn dĩ đâu có nhiều bạn, giờ lại bất ngờ được chú ý như vậy, dĩ nhiên là có phần khó xử.

Thanh thông báo cứ liên tục nhảy số, cứ mỗi phút lại có trên dưới 10 người muốn kết bạn, Rachel cứ nhìn những dòng chữ ấy hiện lên mà trong lòng cảm thấy hạnh phúc, đột nhiên..

“Ryan Norwood đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.”

Cô tròn mắt ngạc nhiên, lập tức bấm tay vào thanh thông báo, đúng là có lời mời đến từ cái tên ấy thật, thế nhưng đó có lẽ chỉ là một tài khoản giả mạo của anh, Rachel tự nhủ bản thân chớ mừng vội, thế nhưng khi bấm vào kiểm tra, cô thấy mình đã theo dõi tài khoản ấy từ trước, đồng thời con số người theo dõi của anh cũng đã khẳng định lại nghi ngờ của cô: 129.3 triệu. Đây là tài khoản chính thức của anh… thậm chí còn muốn kết bạn với cô ư?

Rachel khẽ hét lên đầy sung sướng, sau đó cũng liền chấp nhận lời mời. Sao chỉ trong cùng một ngày mà điều tốt cứ tới dồn dập như vậy chứ? Bản thân cô sao có thể bình tĩnh nổi đây?

Khoảng vài phút sau khi chấp nhận lời mời, cô lại nhận được thêm một thông báo nữa. “Ryan Norwood đã bình luận vào bài viết mà bạn đã chia sẻ.”

Rachel ngơ ngác bấm vào kiểm tra xem, đó là một bài chia sẻ của cô về một bài viết của một người trang mạng viết về tình yêu của họ dành cho thần tượng trong lòng mình. Ngay khi mới đọc, Rachel đã say mê lối hành văn của người ấy, hơn nữa còn nói về đúng chủ đề mà Rachel đang vướng phải, dĩ nhiên là cô phải chia sẻ về trang cá nhân của mình rồi, không những vậy còn kèm theo dòng trạng thái: “Ryan của em.”

Ryan Norwood: Vinh hạnh quá.

Sao anh lại có thể bình luận về bài chia sẻ có dòng trạng thái đáng xấu hổ này cơ chứ? Cô chỉ muốn tìm một lỗ nào đó để cắm đầu chui xuống đó thôi!

Bài báo đó đã làm xôn xao khắp cả ngôi trường này, có tới hàng nghìn sinh viẻn đăng kí thử vai, nhưng chỉ có hơn chục người là được chọn vào trong dàn diễn viên. Trong đó vai diễn nữ chính được đăng kí thử vai nhiều nhất, thế nhưng cuối cùng người được chọn lại không phải họ, dĩ nhiên là nhận được nhiều ý kiến trái chiều.

Trong một căn phòng kí túc xá nọ, có hai nữ sinh viên vẫn còn chưa tin nổi vào mắt mình khi đọc được bài báo ấy.

– Đây có phải con Rachel cùng phòng với Tiffany không? – Một nữ sinh cất giọng không bình tĩnh mà hỏi.

– Ừ đúng rồi, nó đấy. Tao nhớ nó đâu có đăng kí thử vai đâu? – Nữ sinh kia bất bình đáp lại.

– Hôm đấy lúc giờ nghỉ tao còn thấy nó vào trong hội trường, sao lại được như vậy cơ chứ?

– Hay là… dùng thân mua chuộc? Chứ con nhỏ quê mùa ấy làm gì có tiền mà đút lót cơ chứ? – Nữ sinh kia dùng ánh mắt đầy sắc sảo mà nói, Hai nữ sinh viên lập tức quay sang nhìn nhau với những ánh mắt đầy ẩn ý, kèm theo một nụ cười khểnh đầy khinh bạc, dĩ nhiên là bởi họ chưa thể tin vào chuyện này.

____

Giờ đã là 11 rưỡi, chắc hẳn Ryan vẫn còn đang ở phòng thu cùng với Teddy, họ đã bàn trước với nhau là sẽ có một bài hát có sự kết hợp của cả hai, chắc bây giờ họ vẫn còn ngồi trong phòng thu âm, tỉ mỉ chỉnh sửa từng chút một cho sản phẩm của mình. Trong lúc anh còn bận bịu, chạy đôn chạy đáo khắp nơi như vậy thì cô vẫn còn thời gian ngồi nhởn nhơ thế này, quả là hai thái cực đối lập mà.

Natasha muốn chờ để cùng về với bạn trai, nhưng lại không muốn ngồi trong phòng thu âm khiến anh mất tập trung, đành ngồi chờ trên phòng làm việc của Tony, dù gì anh cũng không thấy phiền, ngược lại còn thấy rất vui khi cô không ngại ngần chạm mặt anh.

Nữ ca sĩ ngồi tựa lưng trên chiếc ghế sofa dài, trên tay cầm điện thoại mà lướt nhẹ, từng dòng bình luận đều từ từ hiện lên trước mắt.

“Đẹp đôi quá, Ryan mà chưa có bạn gái thì tôi đã gán ghép hai người này rồi.”

“Cô bé này đẹp thật đấy.”

“Chưa bao giờ tôi mong Ryan chưa có bạn gái như bây giờ.”

Tay cô khẽ nắm chặt chiếc điện thoại lại hơn, trong lòng liền cảm thấy uất ức. Cô hít sâu lấy một hơi rồi cũng đành cất giọng hỏi.

– Anh đã xem dàn diễn viên chính thức được công bố của “Hoa Trong Máu” chưa? – Cô cất giọng.

– Xem rồi. – Tony ngồi trên bàn làm việc, trước mắt là cả một đống giấy tờ đang chất thành núi, miệng anh hé ra đáp lại theo bản năng chứ thực chất còn chẳng có thời gian mà ngước mắt lên nhìn cô lấy một lần.

– Anh thấy cô bé nữ chính thế nào? – Cô tiếp tục hỏi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bức ảnh của nữ diễn viên chính trên điện thoại.

– Cũng xinh xắn đấy. – Tony thản nhiên đáp lại mà chẳng cần suy nghĩ, hay cũng có thể là anh còn đang mải làm việc nên vậy.

– So với em thì sao? – Natasha ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng quyết định hỏi, tay cầm bút của Tony bỗng khựng lại, anh khẽ ngẩng mặt nhìn lên cô gái đang ngồi bất thần trên ghế, ánh mắt có chút khó hiểu.

Không nhận được câu trả lời, ngược lại còn là một sự yên tĩnh đến đáng sợ, cô nhíu đôi mày lại, tức tối quay ngoắt nhìn sang anh.

– Sao anh không nói gì? Hơn em có đúng không? – Cô nhíu mày nhìn anh bằng vẻ giận dữ, ngữ điệu không mấy thoải mái gì. Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh đang nhìn cô mãi không rời, Natasha cũng có phần cảm thấy ái ngại.

– Em đang hỏi một kẻ si tình. – Tony quyết định buông bút xuống, hai khuỷu tay chống lên trên mặt bàn, các ngón tay đan vào với nhau, đầu khẽ lắc nhẹ.

– Em biết dù có hàng nghìn người, nhưng anh vẫn sẽ chọn em. – Tony dùng ánh mắt mê đắm của mình mà nhìn thẳng về phía cô gái ấy, lời nói cất ra cũng chỉ mang một vẻ chân thành, không có chút gì là mỉa mai, giễu cợt, nhưng thật sự cũng rất ẩn ý.

Nó vừa là câu trả lời cho câu hỏi ban nãy của cô, nhưng cũng vừa là sự giải đáp cho thắc mắc bấy lâu nay của tất cả mọi người, về việc tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái, hay cả việc từ chối mọi cuộc hẹn gặp với các cô gái khác? Ra là trong lòng anh bấy lâu nay chỉ có bóng hình của một người con gái.

Natasha chỉ biết lặng im, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Rachel trên màn hình điện thoại.

– Ryan dạo này bận bịu quá nhỉ? – Tony nhận thấy không khí đang trở nên quá nghiêm trọng, liền mở miệng bắt chuyện.

– Ừ. – Cô lạnh nhạt đáp trả, tâm hồn lúc này vẫn còn đang mải bận tâm đến bài báo kia, và điều đáng chú ý hơn nữa là ngày khai máy là vào 31/8, đó cũng chính là ngày kỉ niệm tình yêu của 2 người tròn 10 năm.

– Phải chịu thôi, sự nghiệp của cậu ấy đang lên như diều gặp gió, cố gắng một chút là được. – Tony chẹp miệng an ủi.

– Nhưng sự nghiệp của em thì đang xuống dốc không phanh. – Cô cất giọng chua chát nói khiến Tony phải ngạc nhiên mà ngẩng mặt lên nhìn cô.

– Sao em lại nói thế? – Anh nhíu mày hỏi lại.

– Công chúng bây giờ chỉ muốn chú ý tới anh ấy thôi, anh chỉ cần nhìn vào lịch trình của anh ấy và em là có thể thấy rõ mà. – Natasha bất bình quay ngoắt mặt sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc với đống giấy tờ.

– Cũng do từ đầu năm cho tới bây giờ em vẫn im hơi lặng tiếng trong hoạt động nghệ thuật thôi, chẳng phải em vừa thu âm album mới sao, cuối năm nay đăng lên là được thôi mà. – Tony khẽ an ủi.

– Nhưng nhỡ không thành công…? – Cô đan các ngón tay vào với vẻ lo sợ.

– Em không tin vào năng lực của bản thân mình à? – Tony nhướn mày hỏi, một câu hỏi khiến nữ ca sĩ phải cứng họng lại không biết phải trả lời ra sao, trong thâm tâm liền nảy sinh những luồng suy nghĩ không mấy tích cực.

Kim đồng hồ chỉ giờ đã quay thêm một vòng nữa, cánh cửa phòng giám đốc được mở toang ra, một bóng dáng cao lớn chạy vào thật gấp gáp. Nhìn thấy anh, khóe môi của cô liền nhếch lên mà tủm tỉm cười đầy rạng rỡ, cuối cùng anh cũng đã xong việc, họ có thể về cùng với nhau rồi.

Thế nhưng anh tức tốc chạy lên đây không phải để thông báo một tin mừng.

– Bọn anh vẫn chưa xong việc, em về trước đi nhé. – Anh cười gượng gạo rồi vuốt nhẹ một bên má của cô.

Nụ cười trên môi cô cũng vì thế mà vụt tắt hẳn, thay vào đó là một vẻ mặt bí xị, u tối.

– Sao anh phải gấp gáp thế? Mai làm cũng được mà. – Natasha khẽ nhíu mày nhìn anh với vẻ trách móc.

– Bọn anh phải làm xong hết trong tuần này, còn có một buổi diễn ở đại nhạc hội Megadon vào tối 30/8 nữa. Bọn anh muốn ngay ngày hôm đó sẽ trình diễn lần đầu tiên bài hát đó. – Ryan mở điện thoại ra xem lại lịch trình rồi nói với ngữ điệu mệt mỏi.

Phải rồi, lịch trình của anh dày đặc, trong tuần này anh có lịch diễn ở đại nhạc hội nổi tiếng được tổ chức thường niên, chưa kể đến những hợp đồng quảng cáo nhỏ lẻ mà anh cần phải quay trong tuần, đầu tuần sau là anh đã bắt đầu phải quay phim rồi.

– Anh đưa em về trước nhé? – Anh tít mắt lại mà nói với vẻ dỗ dành, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán.

Trong cô lúc này đang cảm thấy một chút bực bội, có lẽ cũng vì một phần tác động của những bình luận kia khiến cô có những luồng suy nghĩ lệch lạc, để giờ đây tất cả mọi sự giận dữ lại đổ dồn lên đầu anh.

– Thôi, cậu bận việc thì cứ làm việc tiếp đi, bây giờ tôi cũng về, tiện đường đưa cô ấy về luôn. – Tony đứng dậy khỏi bàn làm việc, tay cầm chiếc áo vest được treo trên móc mà mặc vào người.

– Ừm… em không muốn làm phiền anh, cũng đêm muộn rồi… – Ryan gãi tai có phần chần chừ, lưỡng lự nhìn người đàn anh.

– Em không muốn làm phiền anh thì đúng hơn. – Natasha dùng ánh mắt sắc sảo để lườm nguýt anh một cái, sau đó liền xách túi, hậm hực bỏ ra ngoài. Cô vốn dĩ không muốn về cùng với Tony nhưng trong tình cảnh đáng giận thế này, cô không còn cách nào khác.

– Nat. – Ryan quay người nhìn theo, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn gắng mà dỗ dành. Tony thấy vậy liền bước đến, khẽ vỗ nhẹ vào vai anh.

– Thôi được rồi, để tôi đưa cô ấy về. – Chàng giám đốc nhìn anh rồi khẽ gật đầu an ủi.

– Vậy… hai người đi đường cẩn thận nhé. – Ryan thở dài một tiếng đầy bất lực rồi cũng đành giao phó trọng trách ấy lại cho đàn anh của mình. Họ là những người thân thiết với nhau, dù gì cũng cùng chơi chung trong một hội bạn thân, hơn nữa thời gian quen biết nhau cũng không phải là ngắn nên Ryan có thể hoàn toàn tin tưởng mà không nghĩ ngợi gì. Nhận được lời nhờ vả ấy, Tony cũng chỉ bặm môi lại mà gật đầu một cái đầy đáng tin rồi lập tức bỏ về.

Chỉ còn một mình chàng ca sĩ này đứng giữa căn phòng giám đốc rộng lớn, anh chống hai tay vào hông mà ngẫm nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại một hồi vẫn thấy lỗi lầm nằm ở phần mình, lúc này liền dùng tay vuốt mặt một cái mà thở hắt ra, tuy nhiên vẫn phải cắn răng trở lại phòng thu âm để tiếp tục công việc với chàng rapper Teddy.

Xuyên suốt cả quãng thời gian ngồi trên xe của Tony, Natasha không mở miệng lấy một lần, hai tay cô khoanh lại, mắt đăm đăm nhìn về đằng trước, đôi mày nhíu lại cau có. Tony hai tay đặt lên vô lăng, đôi lúc có đánh mắt nhìn sang bên cô.

– Về việc quảng bá cho album mới của em, anh sẽ lo liệu. – Tony cất tiếng nhằm trấn an cô, thế nhưng cô lại không mấy để ý, thấy vậy, anh cũng không nói gì nữa.

Vừa về tới nhà, cô đã nhanh chóng bỏ lên trên căn hộ của mình với một vẻ giận dữ, tức tối, Tony nhìn theo cô mà cũng chỉ biết chẹp miệng đầy bất lực, anh ngồi tựa lưng vào đệm ghế, hai tay buông thõng khỏi vô lăng, mắt nhắm nghiền lại mà suy nghĩ. Việc trên công ty vốn đã đủ đau đầu rồi, giờ anh còn phải đích thân lo cho việc quảng bá hình ảnh của cô, quảng bá cho album mới, quả thật rất nhiều việc, đầu anh như sắp nổ tung ra, nhưng nếu là để giúp đỡ được phần nào cho người con gái ấy, anh có để bản thân mình chết đi cả hàng nghìn lần cũng cam tâm.

Vừa về đến nhà, cô đã chạy vào nằm ườn ra chiếc giường rộng lớn, tay lại nhanh chóng mở điện thoại ra, cứ theo bản năng lại tiếp tục đọc những bình luận của cư dân mạng. Trong 10 người hâm mộ, không thể tránh được việc có tới 3-4 người là anti-fan. Trong lúc rối bời thế này, Natasha đã không để ý tới điều gì khác ngoài những bình luận ác ý nhằm đến cô.

“Lần đầu tiên thấy có người thật sự hợp với anh, mong anh sớm nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho chị gái kia.”

“Trông cô bé này dễ thương quá, nhìn đã thấy có cảm tình rồi, chẳng bù cho bà chị kia.”

“Đẩy thuyền nào mọi người ơi!”

Natasha như bị những lời lẽ đó thúc đẩy cho sự tổn thương và tức giận lên tới đỉnh điểm, cô ném thật mạnh chiếc điện thoại xuống giường, miệng hét thật lớn. Cô đứng dậy và đập phá tất cả mọi thứ, những mảnh vỡ, những đồ vật nằm vương vãi dưới sàn nhà. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn bị lấp đầy bởi những suy nghĩ tiêu cực, cô vừa đi vừa gào thét như bị mất kiểm soát, tay mở tủ ra và lấy ra một ly rượu, một chai rượu vang.

Tony vừa bước chân ra khỏi nhà tắm, trên người vẫn còn vương lại vài giọt nước, anh vừa dùng chiếc khăn đang cầm trên tay để lau đi mái tóc ướt, đồng thời ngồi thụp xuống giường với vẻ mệt mỏi. Lại một ngày dài nữa trôi qua, anh lại trở về nhà vào lúc 1 giờ sáng, nhưng phải đến 2 giờ kém thì mọi việc tắm rửa và việc xử lí những thứ vặt vãnh khác mới xong xuôi, cuối cùng thì anh cũng được đi ngủ rồi.

Chiếc điện thoại đang nằm trên mặt bàn bỗng rung lên, anh liền với tay cầm lấy mà nhìn vào màn hình, là tin nhắn từ bên phía công ty Charm, chuyên về nước hoa, họ đã đưa ra một lời đề nghị về việc hợp tác với Natasha theo lời thỉnh cầu của Tony, đôi môi anh lập tức hé ra nở một nụ cười rạng rỡ, ít ra thì anh cũng đã làm được một điều có ích trong cả một ngày dài đằng đẵng này. Tony liền nhắn tin phản hồi, sau đó liền đặt chiếc điện thoại lên bàn ở đầu giường, giờ thì có thể an tâm đi ngủ rồi.

Thế nhưng chiếc điện thoại ấy lại rung lên một lần nữa, anh nhíu mày với lấy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên khi thấy có người liên lạc vào giờ này, nhưng rồi lập tức bắt máy ngay khi nhìn thấy cái tên ấy hiện lên trên màn hình.

– Alo? – Anh cất giọng ngạc nhiên.

– Tony… – Một giọng say xỉn đáp lại khiến anh vô cùng lo lắng.

– Natasha… em uống rượu đấy à? – Anh chau đôi mày lại mà hỏi với giọng ngờ vực.

– Tất cả mọi người đều ghét em… – Ngữ điệu run run của cô cất lên, thậm chí còn kèm theo cả tiếng sụt sịt.

– Em đang ở đâu?! – Tony lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt tái mét đi.

– Tầng thượng… – Cô ngập ngừng đáp trả, giọng điệu say xỉn cất lên qua đầu dây điện thoại.

Nửa đêm rồi mà cô còn ở trên tầng thượng, hơn nữa còn uống rượu nữa, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN