Bình Minh Chết
Chương 9. Sương chiều
Sáng hôm sau, Huy đến lớp sớm để trực nhật. Không thấy 3 thằng cùng phòng dậy, hình như chúng nó mặt sưng nặng quá không dám đến lớp nên đã sớm nhờ Tiến Anh xin phép nghỉ tạm vài buổi, đợi lành lại thì đi. Không hay ở chỗ là Huy phải trực nhật lớp cùng thằng Trường sáng nay, hai người chả có gì để nói với nhau, việc ai nấy làm. Lệ với Dương hôm nay xuống lớp sớm thế, hai người vừa thấy Huy vừa làm xong việc tính ra hỏi cậu về chuyện tối qua, nhưng thấy có thằng Trường đang ở đó nên Lệ không tiện hỏi. Lệ xem vết thương trên tay của Huy, dù biết là ong đốt như Huy nói rồi nhưng có vẻ đang có gì đó sai sai. Tất cả các vết thương trên tay tuy không nhiều, sưng ghê gớm nhưng không hiểu sao lại có dạng phát ban. Lệ hỏi:
– Huy này, cậu có bị dị ứng với ong không? Với lại bị ong đốt bao giờ chưa?
– Rồi, ngày trước dưới quê mình thỉnh thoảng cũng bị đốt nhưng không sao, hai hôm là khỏi. Mà nó cũng không sưng to với lại nổi nốt đỏ nhiều như vậy.
– Có ngứa không? – Lệ tra hỏi, Dương nhìn nhìn giống như cũng đang hiểu điều gì đó mờ ám.
– Có, ngứa gần chết luôn nhưng không dám gãi. May là không con nào đốt mặt.
Lệ nhìn những vết sưng của Huy có biểu hiện lạ, tiếp tục chất vấn:
– Vậy mấy đứa kia bị đốt cũng bị vậy à?
– Ừ, cũng sưng lớn, cũng phát ban.
– Lạ thật!
– Sao?
– Đây không giống ong bình thường chút nào? Cậu nhớ lại lúc trước, lúc mà rút kim chích của con ong ra có dính gì trên tay không?
Thấy cách Lệ hỏi nghiêm túc, Huy cũng không phụ lòng mà thành thật trả lời. Cậu nhớ lại rằng tối qua lúc đã rút kim chích ra, rồi vào phòng tắm rửa vết thương. Vết thương sưng rất nhanh, đã buốt lại còn đau nữa, không ngờ lại mẩn đỏ với ngứa. Nhưng hình như có gì đó không bình thường khi cậu ta xoa tay dưới vòi nước, nước chuyển sang màu vàng nâu. Tại sao lại vậy chứ, kim chích này có gì? Cậu có kiểm tra lại cho chắc, phần màu vàng này rất khó rửa sạch, đã vậy còn ngứa, chắc chắn là do cái vàng vàng này. Nhưng nó là cái gì? Cậu ra nhặt xác ong rồi mài thử vào giấy trắng, không ngờ cũng có thứ màu tương tự. Lệ nghe kể lại vậy, đầu gật gật rồi bảo:
– Là phấn hoa!
– Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng không biết là hoa gì.
– Là hoa ly. Hoa ly có phần nhị lúc chín sẽ có phần phấn tụ ở đầu nhị. Phấn này khi tiếp khúc với da thịt rất khó rửa trôi, có màu vàng nâu. Đã vậy còn gây ngứa ngáy khó chịu, nổi nốt nếu tiếp xúc với liều lượng cao.
– Vậy tức là lũ ong này hút mật ở hoa ly rồi dính phải phấn?
– Chính xác là như vậy. Mà với liều lượng phấn như thế có thể khẳng định là lũ ong được nuôi ở vườn hoa ly.
– Việc đó thì đâu chứng tỏ được điều gì?
– Đúng vậy, nó chả chứng tỏ được điều gì nếu tớ không gặp chuyện liên quan.
– Ý cậu là….?
– Trưa hôm qua lúc ở dưới canteen lên phòng, tớ đã bắt gặp Thanh Bình đi taxi từ đâu về. Bộ dạng nó lấp la lấp ló như làm chuyện mờ ám, nhưng thực sự tớ đã không để ý gì nhiều. Lúc đi ngang qua nó thì có mùi hoa ly nồng nặc…
– Vậy phải là người đã đến vườn hoa ly làm gì đó thì mới dính mùi đúng không?
– Đúng vậy. Nếu xét chuyện đàn ong với việc này mà không liên quan chắc chẳng ai tin. Tớ đoán là Đào Trang đã biết được chính xác từng bước mà Tiến Anh ra tay rồi nên nó tìm cách thêm dầu vào lửa. Nó đã biết mục tiêu Tiến muốn nhắm đến là cậu nên nó không tố cáo mà muốn giúp Tiến một tay. Từ đó mới dẫn đến việc dùng lũ ong ở vườn hoa ly do loại phấn này giúp ích cho việc vết thương khó khỏi hơn, không phải rất vừa ý Đào Trang hay sao?
– Không ngờ cô gái này lại thâm hiểm như vậy! – Huy lẩm bẩm.
Cả 3 người cứ say sưa nói chuyện nhưng quên mất rằng thằng Trường đã nghe lén được hết chuyện họ nói. Con mắt nó đảo đảo đầy xảo quyệt như đã nghĩ ra trò xấu xa gì đó. Thay vì quay về báo cho Tiến Anh biết chuyện thì nó lại chọn cách đi ngược lại.
Buổi trưa hôm đó, khi vừa về phòng, Đào Trang bật cửa vào, giọng chán nản:
– Tao tính đứa bị hại lần này phải là thằng Huy, không ngờ nó phản đòn ngoạn mục như vậy. Tính ra là gậy ông đập lưng ông bọn thằng Tiến rồi, phí công bọn mình tráo số ong thường thành ong hoa ly. Giỏi lắm Huy, may mắn không mỉm cười với mày hai lần đâu!
– Còn việc bọn mình mua chuộc cô y tá đưa thuốc lậu thì sao đây, có cần bảo cô ta 1 câu để rút lại không?
Đào Trang nghe câu hỏi của Mai Hương cũng hơi ngờ ngợ, mắt nó nhắm sâu, tay cầm quạt phe phẩy đầy uy nghi. Nàng ta ngẫm có nên để số thuốc lậu đó tiếp tục cho bọn thằng Đạt dùng không, nếu thế chẳng phải mình đang hại đồng minh sao? Chợt đầu nó lóe ra một mưu kế mới, nó mở mắt ra giương lên nhìn Mai Hương với Thanh Bình đang đứng đó chờ câu trả lời từ nàng.
– Phóng lao thì phải theo lao. Không cần gấp, cứ để màn kịch này tiếp tục như vậy đi. Giờ chúng mày chỉ cần đi trước chúng nó 1 bước là được!
– Là sao? Không lẽ để thằng Nguyên, thằng Trong, thằng Đạt phải dùng thuốc lậu đó sao? – Bình chất vấn, trong lòng có phần không đồng ý với cách làm của Trang.
– Bây giờ làm như tao nói đây. Chúng mày đi xuống phòng y tế ngay đừng để đến khi đến khi chúng nó phát hiện loại thuốc và tóm cô y tá, chúng nó mà bắt cô ta nói ra thì kiểu gì cũng khai là bọn mình bày trò đổi thuốc. Chỉ cần mang ít tiền xuống mua chuộc và ép phải trả lời là do thằng Huy sắp đặt mọi chuyện. Khi bọn Tiến Anh biết được tin này sẽ nổi điên lên, kiểu gì cũng không tha cho Huy.
– Vậy có nghĩa mày định đổ tất cả việc thuốc lậu là do thằng Huy phải không?
– Đúng vậy, nhanh chân đi, đừng để bị nghi ngờ.
Thanh Bình vừa mang tiền xuống phòng y tế. Đào Trang tựa lưng vào giường, nhẹ nhàng nhắm mắt. Mọi thứ có vẻ bắt đầu xuôi theo ý cô nàng. Chỉ là có chút hơi ức chế, nếu thằng Huy mà trúng bẫy đàn ong của bọn thằng Đạt thì hay biết mấy, kế hoạch của cô đã thành công vang dội rồi. Khi sai Bình đi nghe lén, nó đã về thuật lại mưu kế tiếp theo của bọn Tiến Anh. Nước đi của chúng nó là dùng đám ong để hại Huy, nhưng Đào Trang sao lại dễ dàng bỏ qua được cơ hội này, nó phải thêm thắt một chút vào thì mới vui chứ. Rồi nó sai Mai Hương điều tra ra được người sẽ xuất đàn ong cho bọn Tiến Anh là ai, nhà ở đâu, … để về báo lại. Khi biết được rằng nhà ông ta nuôi ong cạnh những vườn hoa, Trang đã nghĩ sâu một chút. Để vết thương do ong đốt sẽ gây thương tích mạnh hơn, Đào Trang đã tính đến việc chọn tổ ong sống trong vườn hoa Ly, vì biết loại ong sống ở đó rất dễ dính phấn hoa này. Phấn hoa này rất dễ gây dị ứng mẩn ngứa nếu tiếp túc phải da thịt, cho nên nàng ta đã chọn. Sau đó điều Thanh Bình đến mua chuộc chủ nhà đó đổi số ong bọn Tiến Anh đặt tráo thành số ong từ vườn hoa Ly để tiếp tay hại thằng Huy đến tận cùng. Nếu sau này Huy mà có mệnh hệ gì, hay chịu ảnh hưởng gì thì nàng ta cũng không làm sao, người phải chịu phạt sẽ là bọn thằng Tiến. Nghe thú vị đấy chứ, nhưng nếu mà để nó bị ong này đốt xong, tuy tính gây sát thương cao, thời gian lành lặn cũng lâu, nhưng rồi hắn ta mà khỏi lại thì cũng không mãn nhãn lắm. Vì vậy phải ra tay thâm độc hơn. Trang biết chắc khi hắn bị ong đốt thì sẽ tìm đến phòng y tế đầu tiên, nên để vết thương hắn bị lở loét ra, ngứa ngáy khó chịu, buộc lòng nàng ta phải mua chuộc cô y tá đó để cô ta đưa số thuốc lậu Đào Trang chuẩn bị cho Huy. Và đến khi hắn dùng loại thuốc này dài lâu, vết thương sẽ ngày một nghiêm trọng, nhà trường mà biết rồi điều tra ra, bọn thằng Tiến Anh sẽ chết đầu tiên vì dám mưu mô dùng ong hại bạn bè. Bọn nó thì bị phạt nặng, thằng Huy thì khó lòng mà lành lại, chả phải cái kế ném đá giấu tay này rất đỗi hay hay sao? Một công đôi việc, vừa loại được kẻ thù, vừa loại được mầm mống xấu. Đó là nhừng điều Đào Trang làm và tính toán. Mọi thứ đang rất suôn sẻ ai ngờ lại thành ra như bây giờ, cô quên mất Huy là người khó đối phó thế nào. Nếu hắn là người dễ chơi thì bọn thằng Tiến chả mất công bày trò thật công phu đến vậy. Dù sao thì giờ đây mọi thứ đã vỡ lở như vậy rồi, thay vì rút lui, sao lại không lời dùng thời thế mà thêm thắt chút đỉnh gây thêm tư thù giữa bọn chúng? Chắc chắn khi mọi chuyện vỡ lở khi thấy Nguyên, Trong với Đạt không khỏi mà ngày một nghiêm trọng thì chắc chắn Tiến Anh sẽ điều tra, rồi đến cô ý tá, bây giờ Đào Trang đã đi trước một bước dùng trò mớm cung, khiến cô khai ra Huy bày trò dùng thuốc lừa họ, kiểu gì hiềm khích sẽ phát triển nhanh thôi. Phóng lao thì phải theo lao, không được lùi bước, còn nước thì còn tát, sợ cái quái gì chứ.
Vừa chợp mắt lại, Đào Trang có vẻ thư thái hơn…
– À, Mai Hương mày xuống dưới xem xét số đồ đạc tao chuyển từ nhà về kí túc xá xem thế nào rồi. Chắc xe cũng đến rồi, kêu ông tài xế bê lên tận đây luôn.
– Ok!
Mai Hương gật đầu đi ngay. Đồ đạc của Đào Trang toàn đồ xịn, mang từ nhà về kí túc xá này chắc hẳn hai con người ở cùng cũng được dùng ké. Thôi thì nghe lời nó vậy, cũng không có gì to tát lắm. Nhưng mà lũ đồ yêu quý của cô ta mà có hư hại gì lúc vận chuyển chắc phải kêu ông bố ở nhà đuổi cổ ông tài xế đi cho bõ tức. Hương vừa đứng kiểm tra hàng, sai bác tài xế vác đồ lên thì gặp thằng Trường ở đâu chui ra. Nó hớt hải chạy từ đâu ra, xin phép được giúp đỡ cho bác tài xế một tay. Mai Hương thấy nó có nhã ý như vậy tội gì mà lại không để nó giúp, đằng nào cũng phải làm cho thật nhanh để chiều còn đến lớp cho sớm.
…..
Cũng vào khoảng buổi trưa đó, Huy đi qua canteen nhìn Lệ, Nam, Dương và Nghĩa đang ngồi ăn trưa một cách vô thức. Cậu ăn trưa từ sớm rồi nên lên thư viện mượn một cuốn sách tham khảo toán về nghiền ngẫm. Người mà cậu thấy lạ nhất là Nghĩa. Dẫu tối hôm qua vẫn còn sang nói chuyện với cậu, tâm sự mọi khó khăn mà cậu ta phải chịu, những tưởng việc đó sẽ làm cậu nhẹ lòng mà vui vẻ hơn, không ngờ hôm nay nhìn cậu tệ hơn 10 lần mấy ngày trước. Mặt sưng, máu đông trên khóe miệng. Mắt cậu ta đỏ sọng, vương tơ máu. Sáng vào lớp hỏi thì không trả lời là làm sao, chẳng nói chẳng rằng, có Nam hỏi gẫy lưỡi nó mới chịu nói là bị ngã cầu thang sương sương, tại đi lại bất cẩn. Nghe cũng biết điều rồi, nói câu đó ra khỏi miệng vẫn còn mắt trước mắt sau như tự hỏi xem mình nói dối có tốt không. Nếu đúng là đi lại bất cẩn thì tội gì mỗi một tiết trên lớp là cứ cúi gằm mặt sợ thầy cô phát hiện, nói ra là em bị ngã là xong, đằng này… Rõ ràng là có vấn đề, mà còn giấu, chắc chắn là bị bọn Tiến Anh gây khó dễ rồi. Huy đoán không nhầm những vết thương trên người Nghĩa là do bọn kia gây ra. Cậu tự hứa sẽ nhanh chóng cứu Nghĩa khỏi cái địa ngục đó sớm nhất có thể.
Đào Trang vừa thiu thiu được khoảng 20 phút cho buổi trưa thì bị Mai Hương gấp gáp xông vào báo tin khẩn cấp ngay. Nó thì thầm vào tai Trang về việc vừa rồi, lúc cùng Trường bê đồ lên tầng nó có kể một bí mật cho Hương nghe. Con Lệ phát hiện trong kim chích ong có phấn hoa ly, nó còn biết ai là người đứng sau chuyện này, không may nó đã tiết lộ cho thằng Huy biết. Đào Trang nghe xong đập tay xuống bàn, tức tưởi:
– Con khốn đó, bình thường thì ra vẻ khúm núm đủ đường. Tao đã không thèm động đến nó mà nó dám gây chiến với tao? Cái thứ này đúng là ăn gan trời rồi. Mai Hương, kế hoạch B!
– Ok, tao biết phải làm gì rồi.
Chiều tan học, Lệ bê chồng sách từ dưới lớp lên thư viện để trả như ngày thường. Do thỉnh thoảng các bạn trong lớp mượn đọc cũng nhiều nên không tiện trả, thấy Lệ hay lên thư viện, họ nhờ cô đi trả hộ 1 thể. Đi ngang qua phòng Đào Trang thì bỗng Bình bê bộ đồ hạc thủy tinh trên tay đi ra. Không may Lệ đã không tránh kịp nên va vào, mấy con hạc bằng thủy tinh rơi khỏi tay Bình xuống đất vỡ tan tành. Không biết phải làm gì lúc đó, Lệ luống cuống xin lỗi, dù cô không cố ý. Thanh Bình không quan tâm, nó gào lớn lên, ác khẩu:
– Con mẹ mày đi đứng kiểu gì vậy? Mù à?
– Xin lỗi Bình, mình thực sự… mình không cố ý, mình…h chỉ….
– Câm ngay cái mỏ súc sinh mày vào! Mày biết đống hạc thủy tinh này đắt thế nào không? Nay mày làm vỡ rồi, mày định làm thế nào đây?
– .…
– A, hay mày thấy ghen tị với những thứ đồ cao cấp của bọn tao nên mày cố tình phá phải không? – Bình ngờ vực, Lệ chỉ biết xua xua tay phủ nhận suy nghĩ đó:
– Không, không phải như vậy mà!
Bị dồn vào thế bí, Lệ thực sự mất bình tĩnh, không xử lí được tình huống đó. Mắt con Bình thì vẫn rực lửa tức giận, nó không thèm nghe lời thanh minh từ Lệ. Nó túm tóc Lệ rồi kéo vào phòng.
Vào đến phòng, đập vào mắt Lệ là dáng vẻ quyền lực của Đào Trang. Còn Lệ thì bị Bình tóm chặt hai tay không cử động được. Đào Trang nhẹ nhàng thổi ly trà cho đỡ nóng rồi uống một ngụm, sắc mặt lạnh như đá. Để ly trà vào lòng, một tay cầm cái nắp gợi gợi từng đợt cho trà mau đỡ nóng. Mọi hành động của cô đều rất uy nghi đến đáng sợ.
– Có chuyện gì? – Trang chậm rãi hỏi.
– Mày xem, có mấy con hạc thủy tinh cao cấp vừa mới mang về, tao định đưa nó lên phòng tặng thầy cô thì bị con ả điên khùng này cố tình đập vỡ hết. – Bình nói dối trắng trợn, rõ ràng vừa rồi là tai nạn nhưng cô ta dám nói là Lệ đập vỡ. Bị vu oan như vậy Lệ chỉ biết lắc đầu phản bác:
– Không phải như vậy, không phải vậy. Mình chỉ đi ngang qua, nhưng mà đúng lúc….
Lệ chưa kịp thanh minh đầu đuôi chuyện ra sao thì đã bị Đào Trang hất cả ly trà nóng trên tay cô thẳng vào mặt. Cái nước trà tưởng từ nãy đã nguội rồi ai dè nóng đến bỏng da. Lệ ôm mặt đau đớn kêu khóc như bọn chúng không chịu tha, vẫn phải ra tay tiếp để dạy cho Lệ một bài học. Mặt cô bỏng đỏ, ướt nhẹp. Thanh Bình đứng cạnh ghế ngồi Đào Trang thấy nàng ta lườm 1 cái sắc lạnh như ra hiệu “xử nó đi”, Bình gật đầu làm theo. Tóm hai tay Lệ lại mặc kệ nó đang ôm mặt khóc, rồi xốc thân đứng dậy.
– Mày đã làm hỏng đồ quý của tao, có bắt đền tiền mày cũng chẳng có. Thôi thì hôm nay tao phạt nhẹ, chỉ vả 10 cái lên mặt xem như làm gương cho người khác, cũng như dạy cho mày lần sau đi đứng cẩn thận. Tao không muốn đánh nhiều sợ rằng đánh cái dòng hạ tiện làm bẩn tay tao. Mai Hương, thay tao dạy Lệ đi.
Bình cúi đầu tuân lệnh, cười mỉm. Đào Trang ung dung rót chén trà mới ngắm nhìn cảnh Lệ bị Bình tát vào mặt không thương tiếc. Mặt nó trầy ra, đỏ đến tứa máu mới dừng tay, buông nó ra. Lệ vừa được thả ra đã ngã khụy xuống đất, khóc mà nước mắt chảy như không chịu ngừng. Thấy cảnh đó, 3 con người kia chả ai thèm mảy may. Đào Trang đứng dậy khỏi ghế rồi từ từ tiến về phía Lệ đang gục dưới sàn, một tay nàng ta nâng mặt Lệ lên rồi trợn mắt xoáy sâu vào nhìn:
– Tao vốn dĩ đã không động đến con tiện nhân như vậy, cớ chi mày thích động đến tao. Tao cảnh cáo mày, nghe cho kĩ, từ giờ bỏ ngay cái thói xen vào chuyện của người khác đi, bằng không đừng mong sống yên ổn với tao!
Lệ khóc lóc chạy ra khỏi phòng để mặc 3 con quỷ kia đang nhìn nhau hả hê. Đúng lúc Huy ăn tối xong, từ canteen lên đi qua đó thấy hình ảnh Lệ rũ rượi chạy ra, cậu cũng không định đuổi theo hỏi chuyện mà nán lại trước cửa phòng Đào Trang nghe lén.
– Không ngờ mày lại nghĩ ra cách hay như vậy, Trang ạ, mày đúng là số 1! – Bình nức nở tán dương Trang. Hương nhìn cũng cười hả hê.
– Có gì đâu, chỉ là muốn dạy dỗ cho nó biết phép tắc một tí thôi. Mất hai con hạc thủy tinh mà xử đẹp nó một cách thấu tình đạt lý thì cũng đáng chứ. Ai bắt thích chõ mũi vào chuyện bọn mình, cái kiểu ở đâu mà đi bảo thằng Huy nữa. Đúng là phải dạy lại! Thầy cô còn lâu mới làm gì được bọn mình, xem nó mách thầy cô rồi xử trí ra sao. Có gì chúng mày cứ nói là nó đập vỡ đồ cao cấp của bọn mình nên bọn mình chỉ phạt thôi.
– Ok chị! – Hai con đồng thanh đáp.
Huy nghe lén ngoài cửa nên đã hiểu tất cả sự tình. Cậu lặng lẽ về phòng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, đúng hẹn của Hồng Minh, Trường dậy sớm rồi ra hiệu thuốc ngoài trường mua một gói thuốc xổ. Về đến trường xong cũng không còn sớm gì nữa, hắn xuống canteen ăn một mình. Sắp đến giờ vào lớp rồi nên canteen chỉ còn lại 2 hay 3 người gì đấy, trong đó có Trường. Huy mang bình trà nóng xuống vừa mới pha, cậu ăn kèm bánh mì, nhưng lại chọn chỗ ngồi ngay sau lưng Trường. Còn Trường thì ngồi say sưa ăn bát phở một mình, chả quan tâm gì đến ai khác nên không biết người ngồi sau hắn là ai. Bữa sáng đã xong, hắn vừa đứng dậy toan đi lên lớp thì bị kẻ ngồi sau bóp chặt bắp tay giữ lại rồi kéo mạnh xuống. Trường không khỏi giật mình người đó là Huy đang ngồi phía sau ăn chiếc bánh mì, mặt cậu lãnh đạm vô cùng. Không biết sao lại bóp chặt bắp tay với một cự ly và thời gian chuẩn xác như thế, nhưng một điều chắc chắn rằng Trường đang sợ hãi. Hắn sợ hành động dứt khoát của Huy, hắn sợ cái cách im lặng đầy nguy hiểm của cậu. Nhẹ nhàng lấy tay lên gỡ tay Huy ra vì đau nhưng Huy còn bóp chặt hơn:
– Huy à, có gì anh em mình từ từ nói chuyện sau. Chuẩn bị vào lớp rồi, buông tay mình ra đi. – Giọng Trường nài nỉ. Mặt Huy lạnh băng, xưng hô nặng lời:
– Cứ từ từ, không có gì phải vội, tao còn chưa lên, mày sợ cái mẹ gì?
Cậu vẫn ung dung ăn bánh mì, mặc kệ ai kia đau chết ngất. Nhai xong rồi mới chịu buông ra. Vừa được thả, Trường toan chạy nhưng Huy nhanh tay tóm cổ áo hắn lôi lại ngã lăn ra đất. Huy ngồi xuống bên thẳng Trường, buông lời tra xét:
– Từ hôm qua đến nay tao không khỏi thắc mắc, không hiểu vì sao mà con Đào Trang lại biết được bí mật!
– Làm sao mà mình biết được chứ? – Cách nói nhã nhặn này của Trường không ngờ lại không cứu được hắn mà khiến hắn lộ ra sai sót khó đỡ. Huy đã tinh ý bắt được lỗi này.
– Nếu như mày thực sự không biết thì mày phải hỏi tao là “Bí mật gì?” chứ!
Trường im lặng, tròn xoe mắt nhìn Huy, Huy nói tiếp:
– Mày không nói thì tao cũng biết. Trưa hôm qua nhân cơ hội bọn con Trang khuân đồ lên tầng, mày cũng có tham gia, nhân cơ hội đó mà tiết lộ chuyện lũ ong vườn hoa ly do Lệ nói. Đừng hỏi tại sao tao biết! Bởi lúc con Lệ kể chỉ có tao với mày, mà chuyện lại đến tai con Trang được, mày nghĩ là do ai?
Đến nước này rồi, hắn ta mới chịu thú nhận:
– Tao thừa nhận, tao có nói. Nhưng chỉ là lỡ lời thôi. – Hắn đưa mắt cầu xin Huy – Huy à, tao chỉ nhất thời lỡ lời thôi. Mày bỏ qua được không? Bọn mình là anh em tốt mà phải không?
Huy nghe hắn xảo biện mà cười thành tiếng. Lặng lẽ lấy ấm trà nóng trên bàn rồi một tay bóp mặt thằng Trường mở miệng ra rồi đổ trà vào. Nước trà nóng nên hắn chỉ vừa bị ép 1 ngụm đã không chịu được mà sặc sụa, Huy thấy vậy liền bỏ qua.
– Anh em tốt phải phải thế phải không Trường? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Trà ngon như vậy sao tao nỡ uống một mình được!
Tiếc thay trà quá nóng nên chịu 1 cú dội thẳng vào miệng lưỡi họng như vậy, Trưởng bị bỏng không nhẹ. Nóng đến mức toát mồ hôi, mồm miệng hắn đau khó mà thốt ra thành tiếng. Huy đặt ấm trà xuống bàn rồi đứng phắt dậy, gắt giọng cảnh báo:
– Mày thích tố cáo sau lưng như vậy, nếu không bịt miệng mày vào thì lần sau mày vẫn sẽ nhiều lời. Hôm nay tao dạy cho mày nhớ, còn thích lắm mồm thì lần sau không phải chỉ là ấm trà này đâu! Nếu mày mà thích to mồm tố cáo việc này với thằng Tiến Anh thì cứ việc. Coi chừng tao cắt nát lưỡi mày!
Huy đi thẳng lên lớp, mặc kệ thằng Trường đang ngồi run sợ ở đó. Thể loại như nó chỉ biết dựa vào cái uy của Tiến Anh mà lên mặt, còn không có mặt nó cái thì tỏ rõ ra là một tên hèn nhát, chỉ biết quanh quanh làm mấy trò tiểu nhân. Bị bỏng lưỡi bỏng họng như thế cũng là bài học xứng đáng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!